Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 39



Trần Y Y đem tiểu mù lòa đến nhà đại phu, đưa cho ông ấy một lượng bạc liền đi.

Nàng vừa mới kiểm tra thân mình cho tiểu mù lòa, tình huống của đứa nhỏ này mặc dù không tốt lắm, nhưng vết thương trêи người cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc trước bị hành hạ như vậy mà hắn vẫn sống được, vậy đã nói rõ cái mạng kia của hắn Diêm vương còn chưa muốn thu a.

Cho nên Trần Y Y tuyệt không lo lắng cho hắn, thoải mái mang theo Sở Trác đi rồi.

Sau khi Trần Y Y đưa tiểu mù lòa đi, trong thôn liền có không ít người nói ra nói vào.

Trước đó khi Sở gia vừa dọn đến Vô Hoa thôn, có một số thôn dân vì bản tính có chút bài ngoại, nên đối với Sở gia không được hữu hảo cho lắm.

* Bài ngoại: bài xích những người bên ngoài, những thứ bên ngoài.

Nhưng sau khi ở chung một thời gian, bọn họ liền phát hiện người Sở gia không những hào phóng mà còn vô cùng thiện tâm.

Sở Minh Yến thường xuyên giúp đỡ người trong thôn chút việc vặt, ngày hôm qua Trần Y Y cho bọn họ thịt heo rừng, hôm nay lại cứu tiểu tử mù lòa đáng thương kia.

Lưu đại nương nhịn không được nói với vị phụ nhân bên cạnh: ” Người với người đúng là không cách nào so sánh được mà. Có người tâm địa ác độc như rắn rết, có người lại mang lòng dạ từ bi giống như Bồ tát.”

Lưu đại nương vừa nói vừa nhìn thoáng qua Lâm quả phụ, nàng sống cho tới bây giờ còn chưa gặp nữ nhân nào ác độc như vậy, không những hại chết nhi tử thân sinh của mình, giờ lại muốn hại thêm đứa nhỏ của người khác.

Lâm quả phụ nghe vậy nhịn không được hung hăng ” hừ ” một tiếng.

Nàng ta cảm thấy Trần Y Y làm như thế chính là muốn khiến nàng ta bẻ mặt.

Nàng ta vốn không ưa Trần Y Y suốt ngày cứ mang theo một tên phu quân ngốc đi khắp mọi nơi trong thôn. Nay lại nhịn không được bắt đầu sinh ra hận ý đối với Trần Y Y.

Có người thấy Lưu đại nương lại muốn nói gì đó, vội vàng ngăn cản Lưu đại nương.

Người kia nhỏ giọng nói bên tai Lưu đại nương: ” Ngươi cũng đừng nói nữa, cẩn thận Lâm quả phụ ghi hận ngươi cùng nàng dâu Sở gia!”

Lưu đại nương là người thẳng tính, cũng không có nội tâm gì.

Nàng nghe người kia nói vậy, mới hối hận mình đã lắm lời.

Lưu đại nương đã là một lão thái bà, dù sao cũng không sợ Lâm quả phụ trả thù, chỉ sợ bản thân làm liên lụy Trần Y Y.

Nàng vội vàng xoay người đi đến nhà Trần Y Y, muốn nhắc nhở nàng đề phòng Lâm quả phụ này.

Trần Y Y nghe Lưu đại nương nói xong, liền đem tên Lưu quả phụ ghi vào sổ đen của nàng.

Bất quá so với đám người Vương gia không bớt lo kia, Trần Y Y cũng không có đem Lâm quả phụ để ở trong lòng.

Nếu Lưu quả phụ có ý đồ xấu đối với nàng, nàng chỉ cần một động một ngón tay thôi cũng đủ khiến ả sống không bằng chết.

Nhưng bên Vương gia lại khó đối phó hơn nhiều, dù sao một nhà bọn họ cũng có trêи hai mươi người.

Trần Y Y một khi trở nên hung ác liền có thể chơi chết một hai người, nhưng nàng không có cách nào giết chết một lúc nhiều người như vậy.

Bởi vì cho dù nàng hung ác, cũng không phải là một tên sát thủ giết người không chớp mắt.

Không có cách nào giống như Sở Hủ. Không chút lưu tình đem máu của địch nhân rửa lưỡi kiếm.

Mặc dù Trần Y Y không sợ Lâm quả phụ sẽ làm ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn đem chuyện này nói cho đám người Sở gia nghe.

Để bọn họ ít cùng Vương gia và Lâm quả phụ tiếp xúc, tránh bị người hãm hại mà không biết.

Thang Viên đến Vô Hoa thôn sớm hơn so với Trần Y Y. Thời điểm nàng vừa đến, thiếu chút nữa đã bị Vương Đại Trúc khi dễ.

Từ đó về sau nàng không bao giờ dám ra ngoài một mình. Sợ sẽ bị mấy kẻ xấu trong thôn theo dõi.

Nay nghe Trần Y Y nói, nàng ngay cả đi dạo xung quanh cũng không dám.

Thang Viên tương đối nhát gan, Vân Bích cùng cô nương câm ngược lại không sợ hãi lắm.

Bởi vì hai người các nàng ngày thường đều ở cùng một chỗ, làm gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Mà sau khi chuyện Trần Y Y trời sinh thần lực được truyền khắp Vô Hoa thôn, vốn không có hán tử nào dám đánh chủ ý lên hai người các nàng.

Một ngày, buổi trưa trời đột nhiên mưa to.

Các thôn dân đang làm việc ngoài đồng không chút phòng bị liền ướt sũng.

Lưu Nhị Nha lo lắng chờ trước cửa nhà, trời đã mưa rất lâu, những người khác trong thôn đều đã trở lại, duy chỉ có mẫu thân nàng đến bây giờ còn chưa trở về.

Thân ảnh Lưu Nhị Nha nho nhỏ, trong mưa to lại càng thêm gầy yếu, vô lực.

Ca ca của nàng, Lưu Đại Hổ cầm cái mũ rộng vành, từ trong nhà chạy vội ra.

Hắn một bên đem mũ rộng vành đội lên vừa hướng muội muội đang lo lắng mà nói: “Nhị Nha, ngươi về phòng trước đi, ca ca sẽ đi tìm nương!”

Năm nay Lưu Đại Hổ bất quá chỉ mới mười tuổi, hắn nói xong liền xông vào màn mưa trắng xóa mà chạy đi.

Kỳ Sinh cũng vừa từ ngoài đồng trở về, hắn đang muốn đi vào thôn thì đã thấy từ xa một đứa bé chạy vọt ra.

Kỳ Sinh nhận ra đứa bé này, hình như là tiểu tử của Lưu gia.

Hắn thấy sắc mặt đứa nhỏ không đúng lắm, vội vàng vươn tay kéo Lưu Đại Hổ lại.

Kỳ Sinh nói: ” Đại Hổ, mưa lớn như vậy, một mình ngươi muốn đi đâu a? “

Đại Hổ một mặt đầy lo lắng, nói: ” Kỳ Sinh ca ca, ta muốn ra đồng tìm mẫu thân ta. Tất cả mọi người đều đã trở lại, nhưng mẫu thân ta còn chưa về, ta lo người …”

Kỳ Sinh nghe vậy không yên lòng để Đại Hổ đi một mình, liền mở miệng nói: ” Mưa quá lớn, ta đi cùng ngươi.”

Kỳ Sinh vốn chỉ là lo lắng Đại Hổ một mình đi tìm người trong thời tiết mưa to thế này sẽ dễ dàng xảy ra chuyện. Lại không nghĩ tới lúc tìm thấy nương Đại Hổ, sẽ nhìn thấy một cái lão nam nhân xấu xí đang cường bạo nương Đại Hổ.

Mẫu thân Kỳ Sinh cũng là bị một tên ác bá hại chết, cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ như in một màn nương hắn bị người khi nhục, sau đó nhảy sông tự vẫn.

Trêи trán của mẫu thân Đại Hổ đều là máu, y phục trêи người thì hỗn độn không chịu nổi.

Có thể thấy được trước khi bọn hắn đến, e là nàng đã bị ngược đãi không ít.

Lão già xấu xí kia bị dáng vẻ của Kỳ Sinh hù dọa, hắn ta một bên đem quần áo lộn xộn sửa sang lại một bên luôn miệng mắng chửi: ” Là người đàn bà xấu xa này câu dẫn ta! Nàng ta không biết liêm sĩ, cứ nhào vào lòng ta!”

Người kia trong thôn là một lão lưu manh, là đồ bỏ đi ai ai cũng kinh tởm.

Bởi vì nhân phẩm hắn quá tệ hại, lại tâm thuật bất chính, vẫn luôn không tìm được nàng dâu, nên hắn ta thường xuyên nhớ thương nữ nhân nhà người khác.

Đại Hổ nghe vậy, tức đỏ mắt hướng lão lưu manh kia đánh tới.

Hắn quát: ” Ngươi tên khốn nạn, ngươi nói bậy, ta giết chết ngươi!!!”

Lão lưu manh kia nhấc chân đạp Đại Hổ một phát, hắn ta hùng hùng hổ hổ nói: ” Phi! Tiểu tạp chủng ngươi đang mắng ai!? Bộ dạng này của nương ngươi, ngay cả nam nhân của mình còn không giữ được, ta mắt mù mới coi trọng nàng ta! “

Cha Đại Hổ bộ dạng tuấn tú, là một nam nhân không an phận.

Vài năm trước hắn ở ngoài thôn gặp được một cái lão bà. Bởi vì bà ta có vẻ là người giàu có, cha Đại Hổ liền ruồng bỏ thê tử, đi theo cái lão bà kia.

Kỳ Sinh cởi áo khoác ngoài đã ướt đẫm của mình, cẩn thận đắp lên người nương Đại Hổ.

Thời điểm bị người khinh nhục, dù là một nữ nhân yếu đuối, nhát gan như nàng cũng đã liều mạng chống cự.

Đổi lại đánh đập cùng nhục mạ, nàng có một khắc thật sự muốn đập đầu mà chết.

Nhưng nàng lại nghĩ đến đôi nhi tử của mình, nàng liền nghĩ: chỉ cần nhịn một chút sẽ qua, hai đứa nhỏ của nàng còn đang ở nhà chờ nàng a.

Lại không nghĩ đến Đại Hổ vì lo lắng cho nàng, lại dẫn người đi tìm.

Nữ nhân nhịn không được nhỏ giọng khóc thút thít, không biết là khóc vì sợ hãi hay là khóc vì sống sót sau tai nạn?

Kỳ Sinh một cước đá vào bụng lão lưu manh, hắn vốn muốn hung hăng đánh chết tên chó má này. Nhưng là hắn phát hiện máu từ vết thương trêи người nương Đại Hổ chảy thật nhiều, hắn chỉ có thể cắn môi đem lửa giận nhịn xuống.

Kỳ Sinh cõng nương Đại Hổ trở về thôn, chuyện này nhanh chóng bị truyền đi.

Tại thời đại mà sự trong trắng của nữ nhân còn quan trọng hơn mạng sống này, coi như nữ nhân ấy là người bị hại cũng sẽ không tránh khỏi người người chỉ trỏ, bàn tán sau lưng.

Kỳ Sinh đem người đưa về nhà, liền trở về kể rõ sự tình cho Sở Minh Yến nghe.

Hắn thân là gia nô của Sở gia, làm việc gì cũng có thói quen vì Sở gia mà suy nghĩ.

Kỳ Sinh vốn muốn giết lão lưu manh kia, lại sợ bởi vì thế mà gây họa cho Sở gia.

Sau khi Sở Minh Yến nghe rõ ngọn ngành, không nói hai lời liền mang theo Kỳ Sinh đi đến nhà lão lưu manh kia đánh người.

Lúc này trời đang mưa to, người trong thôn thế nhưng không ai e ngại, nhao nhao cầm mũ rộng vành, áo tơi, ô che ra vây xem.

Trần Y Y vốn đang ngủ ở nhà chính, sau khi biết chuyện, nhịn không được cũng đi góp phần náo nhiệt.

Sở Minh Yến trong mắt nàng, luôn là một người phi thường tỉnh táo. Khó có được một hôm muội phu này của nàng không tỉnh táo, nàng nhất định phải hảo hảo thưởng thức một phen.

Sở Minh Yến lôi lão lưu manh kia đến trước cổng Lưu gia, lúc lão còn đang muốn giãy dụa thoát thân, nàng liền hung hăng nhấc chân đạp cho lão ta một cước.

Lão lưu manh ăn một cước đau điếng, không nhịn được chửi ầm lên.

” Ngươi cái xú tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này, ngươi dám đối với ta như vậy. Ta…ta muốn đi tìm trưởng thôn, bảo trưởng thôn trục xuất các ngươi ra khỏi Vô Hoa thôn! “

Sở Minh Yến hoàn toàn không để ý lời uy hϊế͙p͙ của hắn, bởi vì trưởng thôn sẽ không vì một lão lưu manh mà đắc tội toàn bộ Sở gia.

Sở Minh Yến xoay người, đối với hắn cười nói: ” Trong thôn rõ ràng có nữ nhân nguyện ý ở cùng ngươi, ngươi vì cái gì phải cưỡng ép người không nguyện ý? “

Nữ nhân nguyện ý trong miệng Sở Minh Yến, chính là Lâm quả phụ tiếng xấu lan khắp thôn.

Nói đến những nam nhân này cũng có chút buồn nôn, rõ ràng có kỹ nữ cho bọn hắn ngủ, thậm chí ưỡn khuôn mặt tươi cười cùng họ trăng hoa, bọn hắn ngược lại không cần, lại đi bắt éo nữ tử nhà lành làm chuyện hạ lưu, vô liêm sỉ.

Đám người đó ở trong mắt Sở Minh Yến chính là một đống bùn nhão bốc mùi.

Rõ ràng có cỏ hôi ven đường nguyện ý tiếp đãi bọn hắn, bọn hắn lại đi vấy bẩn một viên ngọc đẹp?

Lão lưu manh còn mạnh miệng nói: “Các ngươi cùng người đàn bà kia không thân không cận, tại sao vì nàng mà đối phó ta? Có phải các ngươi đều đã ngủ qua với nàng ta?”

Hắn vừa nói xong, Sở Minh Yến liền đạp một cước lên gương mặt xấu xí của hắn.

Kỳ Sinh cả giận nói: ” Súc sinh ngậm máu phun người, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống như ngươi?”

Lão lưu manh chưa từng bị ai đánh đến tàn nhẫn như vậy, nhất thời tức đỏ mắt cứng cổ nói: ” Ta không có, chính nàng ta là cái phụ nhân ɖâʍ đãng, tự mình dâng đến miệng ta. Nàng đã đê tiện như vậy, ta lưu manh thì thế nào…. A! “

Không đợi hắn nói xong, Sở Minh Yến liền rút ra một cây chủy thủ, mặt không biến sắc đâm một nhát lên đùi hắn ta.

*Chuỷ thủ: Dao găm

Người Vô Hoa thôn đều là người thành thật, chưa bao giờ thấy qua tình cảnh như này a.

Người xung quanh lập tức nhốn nháo, thậm chí có vài người bị dọa phải lui về sau mấy bước.

Lúc này lão lưu manh rốt cuộc biết sợ, toàn thân hắn không bị khống chế run rẩy, một bên kêu rêи một bên vội vàng nhận tội: ” Không phải…không phải là nàng câu dẫn ta. Là ta, ta đã sớm đánh chủ ý xấu lên người nàng, muốn thừa dịp hôm nay mưa to…”

Sở Minh Yến đưa tay lau đi nước mưa trêи mặt. Nếu không phải sợ hù dọa thôn dân xung quanh, nàng còn muốn đâm tên chết tiệt kia thêm vài đao, để hắn nếm trải tư vị bị lưỡi dao sắc bén lướt qua từng thớ thịt.

Sở Minh Yến nhìn người đang quỳ rạp trêи mặt đất kêu rêи, mặt không chút thay đổi nói: ” Nếu như tái phạm lần nữa, ta sẽ tự mình chôn sống nhà ngươi!”

Lão lưu manh trêи mặt toàn bùn đất, cả người cũng quỳ rạp trêи mặt đất lầy lội do mưa to, thân thể nhịn không được run lẩy bẩy.

Hắn nghe Sở Minh Yến nói vậy run run thừa nhận sai lầm: ” Đây là lỗi của ta! Ta tội đáng muôn chết, nhưng là, ta cũng chưa thật sự chạm vào nàng…

Cầu xin Sở tam gia xem xét ta không thật sự làm hại nàng, liền từ bi mà tha thứ cho ta một lần!

Ta thề! Nếu ta còn dám làm xằng làm bậy, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh! “

Sở Minh Yến hôm nay tức giận như thế, chủ yếu là do nàng cũng đã từng nếm trải tư vị khủng bố kia…

Mặc dù trước đó người kia còn chưa thành công làm hại nàng, nhưng vẫn lưu lại bóng ma thật lớn trong lòng nàng!

Sau khi Sở Minh Yến cầm chủy thủ dính máu rời đi. Những người ở xung quanh liền nhao nhao nghị luận.

” Nghĩ không ra Sở tam gia tuổi tác không lớn, thế nhưng lại ra tay ác độc như thế! “

” Mặc dù bị dáng vẻ hung thần ác sát của Sở tam gia dọa không nhẹ, nhưng ta nhìn thấy tên khốn nạn kia bị trừng trị trong lòng đặc biệt thích thú! “

” Cũng may chúng ta không có đắc tội hắn. Bằng không…. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.