Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 40



Mấy ngày sau, thời tiết vẫn như cũ mưa dầm rả rích.

Chuyện Sở Minh Yến trừng trị lão lưu manh, thái độ của trưởng thôn chính là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Người trong thôn mặc dù bị chuyện Sở Minh Yến đánh người doạ sợ, nhưng lại thập phần bội phục thiếu niên này.

Thôn xóm bọn họ có không ít tiểu cô nương, mỗi ngày bị tên xấu xa này nhớ thương, vốn là có không ít người muốn giáo huấn hắn.

Sở Minh Yến lần này, không chỉ giúp Lưu gia diệt trừ cái ác, mà còn giúp không ít người xả giận.

Lão lưu manh kia bị hung hăng đánh một trận, cái này có thể làm hắn đàng hoàng một khoảng thời gian, đây đối với toàn bộ Vô Hoa thôn là chuyện tốt.

Sở Minh Yến lần này không chỉ có dạy dỗ lão lưu manh, mà còn muốn chấn nhϊế͙p͙ những người không an phận khác ở trong thôn.

Chiêu này của nàng vừa vặn làm cho một số người nhìn, Sở gia bọn họ không phải có thể dễ dàng khi dễ, để cho một số người nhanh chóng kiềm chế tâm tư không nên có.

Nương của Đại Hổ thân thể tốt hơn một chút, liền mang theo một ít lương thực trong nhà, tự mình đến chỗ Sở Minh Yến nói lời cảm tạ.

Nếu không phải Sở Minh Yến cùng Kỳ Sinh trượng nghĩa tương trợ, nàng cho dù sống tiếp vẫn sẽ bị người kia khi nhục.

Sở Minh Yến không có nhận lương thực kia, nàng biết người một nhà này thời gian qua sống rất khổ, càng quan trọng hơn là Sở gia bọn họ không có thiếu một chút lương thực ấy.

Đám người Trần Y Y tới Vô Hoa thôn, đã gần được ba tháng.

Nay đã là tháng Tám, mắt thấy tết Trung thu đã sắp tới.

Bởi vì Vô Hoa thôn là địa phương vắng vẻ, bọn họ đối với tình huống ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Trần Y Y nghĩ đến mấy ngày nay, nàng vẫn là nên đi xung quanh thôn hỏi thăm một chút tình huống hiện tại thì tốt hơn.

Lúc trước đột nhiên Minh An thành sớm đại loạn, những địa phương khác cũng liên tiếp đại loạn theo.

Nếu mọi thứ đều xảy ra sớm hơn, thì đại loạn vào tháng tám trong nguyên tác hẳn là đã bắt đầu rồi.

Cũng không biết nay Tam vương gia, có đánh hạ kinh đô hay không?

Còn thân làm nam chính Sở Hủ, hiện tại đang ở nơi nào?

Lại qua hai ngày an ổn, Trần Y Y liền đem ý nghĩ của mình nói cho Sở Minh Yến.

Hai người tính ngày hôm sau, rời khỏi Vô Hoa thôn đi xem tình hình một chút.

Kết quả không nghĩ tới là, hôm sau trời còn chưa sáng đã có một đám người đi vào trong thôn.

Một đám người này đột nhiên đến, làm cho toàn bộ người của Vô Hoa thôn trong lòng cảm thấy hoang mang.

Trần Y Y từ trong nhà bước ra liền gặp phải Lưu đại nương sắc mặt lo lắng bất an.

Lưu đại nương vừa nhìn thấy nàng vội nói:” Ôi, Y Y a, không xông không xong.”

Trần Y Y giữ chặt đại nương đang hốt hoảng hỏi:” Đại nương, thế nào? Trong thôn làm sao tới nhiều người như vậy?”

Lưu đại nương trở tay nắm chặt tay Trần Y Y, có chút khẩn trương nói: ” Bên ngoài có đại loạn, cái vị Tam vương gia kia tạo phản rồi, hắn tự tay giết chết ca ca của mình, để ngồi lên ngôi vị hoàng đế …..”

Lưu đại nương không đọc qua sách, có chữ biết chữ không.

Vừa rồi nghe hơn nửa ngày, chỉ mơ hồ nghe rõ một hai câu.

Lúc này nói với Trần Y Y, không biết nên nói rõ ràng như thế nào.

Trần Y Y nghe vậy trong lòng hơi hồi hộp một chút, quả nhiên giống như dự đoán của nàng, mọi thứ đều đã sớm phát sinh.

Dựa theo tốc độ tin tức từ kinh đô truyền đến đây, hẳn là thiên hạ đã đổi chủ từ nửa tháng trước.

Trần Y Y lúc này nhịn không được tâm có chút loạn, bởi vì thời điểm thiên hạ đại loạn cuối cùng cũng đã tới.

Tam vương gia vừa mới ngồi lên hoàng vị, căn cơ còn chưa hoàn toàn vững chắc.

Hắn cần sử dụng thủ đoạn lôi đình, trấn áp những cựu thần nắm quyền trong triều muốn lật đổ hắn.

Cái gọi là trấn áp, kỳ thật chính là thuận ý ta thì sống nghịch ý ta thì chết.

Những quan lại quý tộc không muốn bảo hộ cho hắn, sẽ bị hắn gán lên đủ loại tội danh để tiến hành diệt trừ.

Nương theo số lượng lớn bị diệt trừ, sẽ có người bởi vì thân hữu mà phản kháng.

*Thân hữu: người thân, bằng hữu.

Mà nam chính cũng sẽ thừa cơ gây không ít phiền phức cho tân đế.

Trong vòng một năm tới, cuộc sống ở bên ngoài chỉ sợ không thể tốt hơn.

Đây cũng chính là nguyên nhân những người này từ ngàn dặm xa xôi để đến nơi này.

Suy nghĩ của những người này có lẽ giống với suy nghĩ của Trần Y Y lúc trước.

Hy vọng có thể tránh ở trong rừng sâu núi thẳm, đợi cho đến khi chiến loạn hoàn toàn qua đi sẽ rời đi.

Sở gia bọn họ có thể sớm đi đến Vô Hoa thôn, là bởi vì Trần Y Y sớm biết rõ nội dung cốt truyện mới chiếm được tiên cơ.

Trần Y Y đi cùng Lưu đại nương, đi đến phiến đất trống ở giữa thôn.

Lúc này ở trong phiến đất trống có không ít người đang đứng, những người này ngoại trừ dân làng ở trong thôn ra, còn lại đều là những người ngoại lai.

*Ngoại lai: từ bên ngoài đến, vào.

Bởi vì trời vừa mới mưa, lúc này trong thôn khắp nơi đều là bùn lầy.

Các nữ quyến trong số những người ngoại lai này, một đám trêи mặt ghét bỏ nhìn bốn phía, hiển nhiên rất không hài lòng điều kiện cuộc sống ở nơi này.

Một cái nam nhân trung niên tuổi tác ước chừng hơn bốn mươi tuổi, lúc này đang nước miếng tung bay cùng với thôn trưởng nói gì đó.

Trưởng thôn vẻ mặt khó xử nhìn bọn họ, không phải là hắn không muốn cứu trợ những người này, mà là ở trong thôn không có nhiều phòng ở.

Một tiểu cô nương trêи người mặc gấm la tơ lụa, nhìn bùn đất dính trêи chân mình, nhịn không được đối với người hạ nhân bên cạnh phàn nàn.

Môi nàng ta có chút nhếch lên, bất mãn nói: ” A Như, nơi này thật sự là bẩn chết được, đến khi nào chúng ta mới có thể nghĩ ngơi? Chân ta đứng đến tê cả rồi. “

Cái hạ nhân gọi là A Như kia, là một nữ tử trẻ tuổi thân hình cao lớn.

A Như nghe vậy, vội cúi nhỏ giọng ăn ủi: ” Tiểu thư không nên gấp gáp, lão gia đang cùng thôn trưởng thương lượng, rất nhanh chúng ta sẽ có chỗ ở.

Tiểu thư kia tiếp tục nói:” Ta cảm thấy cái thôn trước đó đã đủ vắng vẻ rồi. Cha cũng thật là, vì cái gì phải đến vùng núi sâu thẳm này.”

A Như:” Tiểu thư, cái này người không hiểu. Người đừng xem cái thôn này thập phần nghèo khó, nhưng lại là chỗ đến an toàn nhất.

Người xem cả đám bọn họ đều không biết tình huống ở bên ngoài, liền có thể nhìn ra được nơi này rất an toàn.

Mặc dù hoàn cảnh nơi này hơi kém một chút, nhưng chỉ cần có thể an toàn tránh thoát một thời gian, dù sao so với mất mạng ở bên ngoài đã là tốt lắm rồi. ”

Tiểu thư kia nghe vậy không vui nhíu mày, những người khác chung quanh nghe được lời A Như nói cảm thấy thập phần có đạo lý.

Bọn họ nhớ lại ở phía bên ngoài hỗn loạn cùng đáng sợ, lại nhìn cuộc sống yên ổn ở nơi này, lập tức cảm thấy nơi này chính là thế ngoại đào nguyên.

*Thế ngoại đào nguyên: bồng lai tiên cảnh, thế giới thần tiên ….

Trưởng thôn và người ở trong thôn, kỳ thật rất bất mãn với những người ngoại lai này.

Thứ nhất luôn cảm thấy thái độ của bọn hắn không tốt, một đám tự cho mình có bộ dáng giàu sang, hoàn toàn không đem những người trong thôn để vào trong mắt.

Thứ hai bọn người này đột nhiên đến, không chỉ có mang tin tức xấu đến cho bọn họ, nói không chừng còn kéo thêm nhiều người khác tới nữa.

Người Vô Hoa thôn chỉ hy vọng thật yên ổn mà sống, tuyệt đối không muốn những tranh chấp bên ngoài liên lụy đến.

Nhưng là thôn trưởng cũng không dám đem người đuổi đi, bởi vì những người ngoại lại này không chỉ có nhiều người, mà thân phận của bọn họ cũng không đơn giản còn mang theo cả gia phó.

*Gia phó: người làm

Thôn trưởng lo lắng nếu cưỡng ép đem người đuổi đi, bởi vì chọc giận những người này, mà làm hại toàn bộ người trong thôn gặp hoạ.

Đã không có cách nào đem người đuổi đi, thôn trưởng liền cùng bọn họ thương lượng một phen, quyết định để cho bọn họ ở nhà người có dư phòng trống.

Nay trong làng chỉ còn lại không tới năm trạch viện, đều là nhà tranh cũ nát lâu rồi không có người ở.

Những người kia sau khi nhìn năm chỗ nhà ở, liền nhịn không được hùng hùng hổ hổ đứng lên.

Nhà cũ nát đến như thế, ngay cả con ngựa bọn hắn nuôi cũng không nguyện ý ở lại.

Trong số bọn họ có một gia đình, trong nhà rất có quyền có thế.

Người một nhà này trong ngày hôm đó liền dùng một trăm lương bạc, thuê một chỗ ở trong thôn của Vương gia.

Vương gia lúc nghe những người này muốn lưu lại, người một nhà liền vây lại cùng một chỗ thương lượng.

Nhà bọn hắn là nhà giàu có ở Vô Hoa thôn, tổng cộng có bốn viện tử không tính là lớn.

Vương gia cố ý đưa ra một cái viện tử, nhân cơ hội này kiếm một số bạc lớn.

Trong số những người ngoại lại này, cũng có những người tính tình tương đôi tốt.

Bọn họ cho trưởng thôn một ít bạc, liền chuyển đến năm căn nhà cũ nát kia.

Trong số bọn họ có người có được chút ít bạc, liền học theo cái gia đình kia thuê viện tử của Vương gia, bỏ ra một chút bạc để vào ở phòng trống trong nhà của dân thôn.

Cứ như vậy lục đục, thời gian một ngày trôi qua, đại bộ phận người đã tìm được chỗ ở.

Đến khi màn đêm buông xuống, còn có năm người chưa tìm được nơi thích hợp.

Trong số năm người, có bốn người là người một nhà. Một người khác là một cái nam nhân trung niên có chút rụt rè sợ hãi, trêи người cũng không có bạc gì.

Bốn người kia cũng không biết từ trong miệng ai biết được trong nhà Trần Y Y có phòng trống?

Lúc một nhà Trần Y Y đang ăn tối, đột nhiên có người gõ cửa viện tử.

Vân Bích cũng không có lập tức mở cửa cho người ta, mà là cách cánh cửa viện tử nói:” Đã trễ thế này, muốn tìm ai.?”

Người bên ngoài nghe vậy, mười phần kiên nhân đem thân phận của bọn họ, cùng với ý đồ đến đây đầu đuôi gốc ngọn đều nói rõ ràng.

Vân Bích cau mày nói:”Thật là không tiện, phu nhân nhà ta trước đó nói, không thể tùy tiện đem phòng cho thuê, các ngươi vẫn là nên đi đến những gia đình khác hỏi thử đi.”

Vân Bích nói xong muốn xoay người lại, lại không nghĩ rằng người ở bên ngoài không có ý buông tha nói:” Cô nương khoan hãy đi, nhà chúng ta nguyện ý đưa ra năm mươi lượng bạc, xin cô nương giúp đỡ mà mở cửa ra.”

Vân Bích có chút tức giận trừng mắt nhìn cửa viện tử, nhịn không được nghĩ: Nàng đều đã nói là không tiện, người này đầu óc có vấn đề sao?

Không đợi Vân Bích trả lời, người kia đưa tay tiếp tục gõ cửa, một bộ dạng không mở cửa sẽ không bỏ qua.

Trần Y Y thấy Vân Bích vẫn chưa về, liền đứng dậy hướng bên ngoài đi ra.

Sở Trác thấy thế, cũng vui vẻ đi theo ra ngoài.

Cô nương câm bất đắt dĩ nhìn thân ảnh của nhị gia, bắt đầu yên lặng dọn dẹp bát đũa trêи bàn.

Hai người vừa ra tới, liền nghe người phía ngoài hô:” Xin cô nương trước tiên hãy mở cửa ra, nếu cô nương ghét bỏ bạc ít, chúng ta có thể đưa thêm bạc.

Bây giờ sắc trời đã tối đen, ba vị chủ tử nhà ta đã mỏi mệt không chịu nổi, xin cô nương rộng lòng từ bi mà mở cửa đi. ”

Vân Bích thấy Trần Y Y đi ra, liền bất mãn nói:” Phu nhân, người này chính là không chịu đi.

Trần Y Y đưa tay mở cửa ra, người bên ngoài vừa nhìn thấy cửa mở, lập tức kϊƈɦ động muốn xông lên.

Nhưng là hắn chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy một nữ tử phi thường xinh đẹp, đang đứng bên trong lành lạnh mà nhìn hắn.

Hắn không nghĩ tới chủ nhân nhà này là nữ tử, mà lại là một cái nữ tử tướng mạo xinh đẹp như vậy, nhịn không được có chút thất thần.

Lúc này Sở Trác đứng ở bên cạnh Trần Y Y nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nhịn không được đi về phía trước một bước chắn trước mặt mặt Trần Y Y.

Trần Y Y thấy đột nhiên xuất hiện thêm một miếng tường thịt, vội vươn tay dùng đại lực đem người giật trở về.

Đồ ngốc nhà nàng bộ dạng mỹ mạo như vậy, hoàn toàn có thể thông sát nam nữ, vạn nhất bị người xấu coi trọng thì phải làm sao bây giờ?

Sở Trác sau khi bị túm trở về, có chút bất mãn quay đầu nhìn Trần Y Y.

Trần Y Y thấy thế vội vàng dùng tay nắn bóp ngón út của hắn, dùng cách này để dỗ dành hắn không quấy rối.

Sở Trác có chút híp mắt, sau đó dùng ngón tay thon dài của mình, giữ thật chặt tay nhỏ của Trần Y Y.

Trần Y Y một bên cùng Sở Trác làm các loại động tác nhỏ, một bên sắc mặt như thường nhìn người kia nói:” Nhà chúng ta còn có các cô nương chưa xuất giá, thật sự không tiện chiêu đãi khách nhân. ”

Trần Y Y cự tuyệt mười phần trực tiếp, hoàn toàn không muốn cùng bọn họ tốn nước bọt.

Rõ ràng thời gian có một ngày, bọn họ có thể tìm được chỗ ở thích hợp.

Bọn họ một ngày nay không tìm tới, lại cố tình đợi đến trời tối mới tìm đến cửa.

Trần Y Y nhịn không được phỏng đoán, cái đám người này sợ là không phải loại người lương thiện gì.

Nay trong nhà còn có Vân Bích và cô nương câm, hai cái nữ nhi còn chưa xuất giá.

Nàng cũng không muốn bởi vì lòng thiện lương vô dụng, mà đem tới mầm tai hoạ cho Vân Bích và cô nương câm.

Kỳ thật Trần Y Y cũng không có đoán sai, cái gia đình này chọn từ giữa trưa cho đến bây giờ, đầu tiên là ghét bỏ phòng ở thôn trưởng cho cũ nát, sau lại ghét bỏ ở cùng với lão đầu tử có mùi.

Quanh đi quẩn lại như thế cả một ngày, cũng không có tìm thấy phòng ở thích hợp.

Bọn họ từ chỗ của Lâm quả phụ biết được, trong nhà Trần Y Y rất sạch sẽ, rất rộng rãi, có phòng ở phòng ở tốt thuộc loại số lượng không nhiều ở trong thôn. Càng quan trọng hơn là trong nhà của Trần Y Y có ba cái nữ tử đẹp như hoa.

Người một nhà này ngoại trừ một cái hạ nhân, còn lại là ba người, một cái quý phu nhân gần bốn mươi tuổi, hai người kia đều là nam tử trẻ tuổi cường tráng khoẻ mạnh.

Bọn hắn vốn là đứng ở cách nhà Trần Y Y không xa, thấy người trong nhà rốt cục cũng mở cửa, lập tức hướng chỗ đó chạy đến.

Sau khi bọn hắn nhịn thấy rõ ràng dung mạo của Trần Y Y, một cái nam tử trong số đó lập tức nói với người quý phu nhân bên cạnh:” Nương, cái nhà này tốt, người xem nhà bọn họ lớn bao nhiêu, so với những gia đình khác trong thôn đều tốt hơn.”

Quý phu nhân kia nghe vậy nở nụ cười lạnh, nàng ta đương nhiên biết con mình đang suy nghĩ cái gì, đơn giản là coi trọng nữ chủ nhân nhà này.

Nàng ta từ trước đến giờ cưng chiều tiểu nhỉ tử này nhất, nghe vậy ngẩng đầu lên chăm chú đánh giá căn nhà.

Trần Y Y thấy nguyên một đám người bọn họ dáng vẻ giống như đã xem nơi này thành nhà của mình, nhịn không được cười chế giễu một tiếng.

Quý phu nhân kia nghe thấy tiếng cười của Trần Y Y, nhịn không được bất mãn nhìn về phía Trần Y Y nói:” Ngươi cười cái gì?”

Trần Y Y không chút khách khí nói:” Đương nhiên là cười các ngươi, nơi này là nhà của ta, cái bộ dáng này của các ngươi là muốn học thổ phỉ chiếm đoạt nhà của ta sao?”

Quý phu nhân khoé miệng giật giật một cái, nàng ta chưa thấy qua nữ tử phách lối như vậy, nhịn không được mở miệng khiển trách:” Làm càn, phụ mẫu nhà ngươi chính là dạy ngươi nói chuyện như vậy? ”

Trần Y Y nhíu mày, với vẻ mặt đó là điều hiển nhiên.

Nàng cười nói:” Đúng vậy, phụ mẫu ta chính là dạy ta như vậy. Bọn họ nói gặp người phải nói tiếng người, gặp quỷ phải nói tiếng quỷ.

Nay ta gặp một đám thổ phỉ, đương nhiên phải nói những lời chỉ có thổ phỉ mới có thể hiểu được.”

Cái quý phu nhân này là đương gia chủ mẫu của đại hộ nhân gia, ngày bình thường đều là nàng ta giáo huấn hạ nhân, hôm nay là lần đầu tiên bị một người tiểu bối giáo huấn.

Nàng ta theo bản năng liền muốn đưa tay đánh người, lại bị Vân Bích ở một bên bắt được.

Vân Bích không thể đối phó được với nam nhân có khí lực lớn, nhưng đối phó với một cái lão thái bà sống an nhàn sung sướиɠ thì đương nhiên có thể.

Vân Bích vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm quý phu nhân kia nói:” Các ngươi chỉ nghe ngóng được nhà chúng ta có phòng trống, nhưng lại không hỏi thăm lai lịch của phu nhân nhà chúng ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.