Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 53



Dáng vẻ của Cố Phi Nhiên thay đổi quá nhiều, nếu không phải Trần Y Y vừa mới xem qua chân dung của hắn sáng nay, đoán chừng cũng không có cách nào nhận ra hắn ngay lập tức.

Cả người hắn gầy đi rất nhiều, trêи mặt lại có thêm hai vết sẹo dữ tợn.

Cố Phi Nhiên nghe Trần Y Y nói vậy, nhịn không được liền nhẹ cong khóe miệng. Hắn biết, cho dù hắn có biến thành bộ dáng gì đi nữa thì Trần Y Y chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Không giống những nữ nhân khác, một đám nhìn thấy hắn đều hét toáng lên như gặp ma.

Hắn vốn là rất tức giận khi nhìn thấy Trần Y Y có hài tử. Nhưng sau khi âm thanh nhu hòa của nàng vang lên bên tai, mọi tức giận của hắn đều biến mất tăm mất tích.

Cố Phi Nhiên bước nhanh lên phía trước, muốn đưa tay nắm lấy cổ tay Trần Y Y.

Trần Y Y bị hành động của hắn dọa sợ, ôm Đoàn tử lui về sau một bước.

Trần Y Y nói: ” Cố công tử, ngươi còn chưa nói tại sao ngươi lại ở chỗ này? “

Cố Phi Nhiên nhìn thấy thái độ tránh né của Trần Y Y trong lòng không khỏi toát lên một trận lửa giận.

Bất quá hắn cũng không có lập tức nổi giận, mà là vẻ mặt đương nhiên nói: ” Đương nhiên là tới tìm ngươi, sau đó mang ngươi rời khỏi cái nơi quỷ quái này. “

Trần Y Y lập tức không còn gì để nói, khi nào thì nàng nói nàng muốn rời đi? Coi như nàng có muốn đi thì đó cũng là chuyện riêng của nàng, có liên quan gì đến hắn?

Mà Trần Y Y hiện tại cũng không còn là Trần Y Y đã từng cùng hắn ” ý hợp tâm đầu. “

Bất quá Trần Y Y mặc dù nghĩ như thế cũng không dám thật sự nói ra.

Dù sao mẫu tử các nàng cũng còn đang nằm trong sự khống chế của đối phương.

Nếu chỉ có một mình Trần Y Y, nàng cũng không sợ bọn họ, chân chính động thủ còn không biết ai lợi hại hơn ai.

Nhưng nàng bây giờ không phải một mình. Trong ngực nàng còn đang ôm tiểu bánh bao Đoàn Tuyết.

Trần Y Y lo lắng nếu động thủ sẽ ngộ thương Đoàn Tuyết, nên mới cắn răng mà ngoan ngoãn nghe lời, đi theo bọn chúng.

Đang lúc Trần Y Y suy tư tìm cách thoát khỏi Cố Phi Nhiên, một người đột nhiên hớt ha hớt hải chạy đến.

Người kia vừa chạy đến liền thở gấp nói: ” Chủ tử, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời đi! Ta đã nhìn thấy người của Huyền Vũ quân. “

Trần Y Y nghe vậy trong lòng nhất thời vui mừng, nhưng không đợi nàng cao hứng xong, Cố Phi Nhiên đột nhiên đưa tay muốn cướp con của nàng.

Trần Y Y thấy thế sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, nàng vội vàng ôm chặt Đoàn Tuyết lui về sau mấy bước.

Cố Phi Nhiên thấy thế lập tức cả giận nói: ” Y Y, không nên ồn ào! Mau đưa đứa nhỏ cho ta! “

Trần Y Y thấy mấy người xung quanh đồng loạt rút đao bên hông ra trong lòng không khỏi bắt đầu hoảng loạn.

Đoàn Tuyết vẫn một mực im lặng từ nãy đến giờ, bị ánh sáng lóe lên từ lưỡi đao dọa sợ, đột nhiên không khống chế được mà khóc toáng lên.

Đoàn Tuyết chỉ cần được Trần Y Y ôm trong ngực, liền sẽ mười phần nhu thuận nghe lời.

Cho dù là thời điểm bé đói bụng, chỉ cần Trần Y Y ôm bé, bé liền ngoan ngoãn, nhiều lắm là uốn éo thân người nức nở vài tiếng.

Còn chuyện khóc toáng lên như thế này Đoàn Tuyết rất ít khi làm.

Trần Y Y thấy Đoàn Tuyết đột nhiên khóc lên, người cả hai đời mới làm nương như nàng liền đau lòng không thôi.

Nàng một bên vỗ vỗ trấn an Đoàn tử, một bên cười khan nói: ” Cố công tử, ngươi… Muốn hài tử của ta làm cái gì? “

Khóe miệng Cố Phi Nhiên mím lại mang theo lửa giận đang cực lực nhẫn nhịn: ” Y Y, nó là tôn nữ của Sở gia, ngươi đem nó giao cho ta, chỉ cần có nó, tên điên kia cũng sẽ không dám xuống tay với chúng ta… “

Trần Y Y nghe vậy thu hồi nụ cười miễn cưỡng trêи môi, cũng thu hồi bộ dáng làm bộ làm tịch trước đó.

Ánh mắt nàng lạnh buốt nhìn chằm chằm Cố Phi Nhiên nói: ” Ngươi đã sớm biết, nó là tôn nữ của Sở gia? Cho nên hôm nay ngươi dựng lên màn kịch này cũng không phải bởi vì tìm ta, mà là vì muốn cướp hài tử của ta? “

Biểu cảm trêи mặt Cố Phi Nhiên hết sức khó coi, hắn không nghĩ tới Trần Y Y sẽ nói chuyện với hắn như thế này.

Vài năm trước thuộc hạ của hắn hồi bẩm, nói đám người Sở gia có thể thoát được cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của Trần Y Y.

Trần Y Y không chỉ giúp Sở gia đào tẩu, mà khí lực của nàng cũng đột nhiên trở nên lớn mạnh vô cùng.

Lúc ấy mấy người bọn hắn tận mắt nhìn thấy, Trần Y Y tay không đánh bay đồng bọn của mình.

Cố Phi Nhiên lúc ấy cũng không tin tưởng bọn họ, cho rằng bởi vì bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ nên đã liên hợp cùng nhau nói dối hắn.

Nhưng mà Cố Phi Nhiên nhìn nữ nhân trước mắt, hắn giống như là hôm nay mới quen biết nàng.

Ánh mắt nàng lúc này vừa lạ lẫm vừa hung ác, hoàn toàn không phải là tiểu nữ nhân yếu đuối đáng thương của trước kia.

Gương mặt Cố Phi Nhiên chậm rãi trở nên dữ tợn, hắn táo bạo đối với Trần Y Y nói: ” Trần Y Y! Nếu ngươi không đưa đứa nhỏ cho ta, ta liền đem hai mẫu tử các ngươi giết chết!”

Đoàn Tuyết bị dọa sợ oa oa khóc lớn. Đôi tay nhỏ cố chấp níu lấy cổ áo Trần Y Y, gương mặt nhỏ nhắn cũng không ngừng cố gắng chui vào ngực Trần Y Y.

Trần Y Y đương nhiên không nghe theo Cố Phi Nhiên, ngoan ngoãn đưa Đoàn Tuyết cho hắn.

Bởi vì nàng biết Cố Phi Nhiên hiện tại đã không còn là nam nhân một mực yêu thích nguyên chủ như trong nguyên tác.

Nếu nàng đem đứa nhỏ giao ra, Đoàn Tuyết không bị bóp chết thì kết quả nhất định cũng thực thảm.

Trần Y Y tự nhận không phải người tốt lành gì, nhưng nàng cũng không nguyện ý làm một người mẫu thân vô dụng.

Cố Phi Nhiên thấy Trần Y Y thờ ơ, lập tức giận dữ quát: ” Bắt nàng lại cho ta! “

Thuộc hạ Cố Phi Nhiên ở xung quanh nghe lệnh lập tức vung đao vọt tới, Trần Y Y thấy thế liền ôm chặt Đoàn Tuyết vào ngực mình, xoay người muốn dùng thân thể mình bảo vệ Đoàn Tuyết.

Nàng vốn cho rằng ngay sau đó, trêи lưng nàng lập tức sẽ da tróc thịt bong.

Nhưng mà Trần Y Y không nghĩ tới là, Huyền Vũ quân lại đến nhanh như thế.

Vài cái nam nhân mặc y phục đen, chia làm hai nhóm từ đại môn cùng tường viện vọt vào.

*Đại môn: cổng, cửa

Động tác bọn họ nhẹ nhàng, thời điểm chạy trêи đất cũng không phát ra chút xíu tiếng vang nào.

Trong đó có một thiếu niên trêи cổ tay thắt lông vũ đỏ, xông tới liền một cước đạp bay người trước mặt Trần Y Y.

Sau khi đá bay người định hạ thủ với Trần Y Y, hắn cũng không giống những người khác lao vào đánh nhau với thuộc hạ Cố Phi Nhiên. Mà hắn lại hạ một chân quỳ xuống, nghiêng đầu nhìn Đoàn Tuyết đang khóc nấc trêи mặt đất.

Đoàn Tuyết nháy nháy con ngươi to còn mang theo nước mắt, lông mi vừa dài vừa cong của bé bị nước mắt thấm ướt, đôi mắt đen ngơ ngác nhìn chằm chằm vị đại ca ca trước mặt.

Lúc người chung quanh cùng Huyền Vũ quân đánh nhau, thiếu niên cùng Đoàn Tuyết cứ thế một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau.

Thiếu niên khoa trương kêu to một tiếng, liền từ trong tay Trần Y Y đoạt lấy Đoàn Tuyết.

Trần Y Y không nghĩ tới động tác của đối phương lại nhanh như vậy, nàng căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đứa nhỏ đã ở trêи tay người khác.

Trần Y Y lập tức lo lắng nói: ” Ngươi là ai? Mau trả nữ nhi lại cho ta! “

Thiếu niên giống như là không nghe thấy Trần Y Y nói gì, hắn ôm oa nhi múp míp trêи tay vào trong ngực, một bên ôm đứa nhỏ linh hoạt né tránh đao kiếm xung quanh, một bên sợ hãi than: ” Trời ơi! Thật giống! Thật giống a! Ha ha ha… Thì ra bộ dáng lúc nhỏ của lão đại là như này. Ân! Thật là xinh đẹp a~”

Trần Y Y nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nàng chỉ cảm thấy thiếu niên này có chút điên điên khùng khùng.

Nàng thấy Đoàn Tuyết khó chịu đạp đạp chân nhỏ, gương mặt thập phần đáng thương quay đầu nhìn nàng.

Trần Y Y lập tức nâng lên nắm đấm, muốn hung hăng cho thiếu niên kia một quyền.

Thiếu niên giống như có đôi mắt sau đầu, ôm Đoàn Tuyết béo múp xoay người, nhẹ nhàng tránh khỏi công kϊƈɦ của Trần Y Y.

Thiếu niên thấy Trần Y Y đầy mặt giận dữ, thế này mới thu hồi nụ cười tùy ý trêи mặt, nói: ” Thuộc hạ Phó Linh gặp qua phu nhân. “

Trần Y Y vốn còn muốn nổi giận, sau khi nghe thấy tên của hắn đột nhiên sửng sốt.

Phó Linh, thủ hạ của Sở Hủ. Cũng là một cao thủ nhất đẳng trong giang hồ.

Rất nhiều năm về sau, sẽ trở thành sư phụ trưởng tử của Sở Hủ. Là một nhân vật lợi hại hiếm có.

*Trưởng tử: con trai trưởng

Trần Y Y tiếp nhận Đoàn béo từ trong tay Phó Linh, tiểu béo trở về vòng ôm ấp áp ôn nhu của mẫu thân, lập tức dùng ngón tay ngắn ngủn của mình chỉ vào Phó Linh.

Đoàn béo nói chuyện tương đối trễ, cho đến bây giờ cũng chỉ mới kêu một tiếng nương.

Nhưng là bé không biết nói chuyện, cũng không đại biểu chuyện gì bé cũng đều không hiểu.

Bé một mặt tức giận chỉ vào Phó Linh, a a gọi bậy một trận.

Trần Y Y cùng Phó Linh đều không hiểu bé nói gì, nhưng vẫn mơ hồ hiểu được bé chính là tức giận với Phó Linh.

Phó Linh cũng không xấu hổ, nhìn Đoàn béo đang a a liên tục, cười cười.

Vừa nghĩ tới bộ mặt quanh năm lạnh băng của tướng quân, lại nhìn gương mặt biểu cảm thập phần sinh động của khuê nữ hắn, một loạt tương phản manh đến nỗi làm cho tâm tình Phó Linh đặc biệt tốt.

Lúc đầu nhiệm vụ truy bắt Cố Phi Nhiên cùng Phó Linh hắn không có bất cứ liên quan nào.

Hắn là sau khi làm xong những nhiệm vụ khác, rảnh rỗi không có việc gì làm, liền đến giúp tên đại ngốc Vân Mộc Hà kia, không nghĩ rằng đi một chuyến như vậy lại có được một kinh hỉ thật lớn!

Không chỉ giúp tướng quân tìm được phu nhân đã chạy trốn, còn tặng kèm thêm một tiểu bánh bao béo múp đáng yêu.

Cố Phi Nhiên không ngoan ngoãn chịu trói, nhưng cho dù hắn ra sức giãy dụa như thế nào, cũng bị Phó Linh kiềm chặt lại, vô pháp kháng cự.

Hắn quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Trần Y Y, một bộ dáng muốn mang Trần Y Y đi theo lót đường.

Trần Y Y ôm Đoàn béo xoay người, đưa lưng về phía hắn, không muốn tiểu hài tử nhìn thấy dáng vẻ khủng bố của Cố Phi Nhiên, để tránh trong lòng Đoàn béo lưu lại bóng ma tâm lý.

Cố Phi Nhiên: ” Trần Y Y, ngươi nhất định còn không biết đúng không? Cái kẻ điên kia đã thanh tỉnh trở lại ngươi trước kia đối xử tệ bạc với hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! “

Không đợi hắn nói hết lời, Phó Linh liền một chưởng đánh hắn bất tỉnh.

Trần Y Y sau khi nghe hắn nói, lập tức trừng lớn hai mắt.

Hắn…trong miệng Cố Phi Nhiên chính là Sở Trác?

Sở Trác đã thanh tỉnh? Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể tỉnh táo lại chứ?

Bởi vì lúc trước, tin tức của Sở Trác đều bị người cố tình đè ép xuống, cho nên Trần Y Y vẫn luôn không có hỏi thăm được tin tức của hắn.

Gần đây Sở Trác mang theo Huyền Vũ quân vây quét dư nghiệt của Tam vương khắp nơi, tin tức liên quan đến hắn rốt cuộc không đè ép được nữa.

Theo lý mà nói, Trần Y Y ít nhiều cũng sẽ nghe thấy chút chuyện.

Nhưng bởi vì gần đây thời tiết quá nóng, Trần Y Y cũng ít khi ra ngoài, nên liền bỏ lỡ không ít tin tức liên quan tới hắn.

Trần Y Y trong lúc nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng không nghĩ tới Sở Trác sẽ có ngày tỉnh táo lại.

Những chuyện liên quan đến Ngọc Khấu cùng những bí mật khác, không biết sau khi tỉnh lại Sở Trác có còn nhớ hay không?

Trần Y Y vụng trộm liếc nhìn Phó Linh một cái, nàng giống như vô tình hỏi: ” Nhị gia đã thanh tỉnh trở lại? “

Phó Linh nghe vậy đôi mắt khẽ híp một cái, nghĩ rằng: thì ra phu nhân còn chưa biết chuyện của tướng quân a?

Đôi mắt Phó Linh mang ý cười, nói: ” Đúng a! Phu nhân rất nhanh liền có thể nhìn thấy tướng …A, Sở nhị gia.”

Trần Y Y cười khan một chút, lông mi thật dài rủ xuống: ” Kia… Vậy hắn đối với những chuyện lúc trước…còn nhớ được bao nhiêu? “

Phó Linh chớp chớp đôi mắt hồ ly, mờ mịt nhìn Trần Y Y: ” Phu nhân, thuộc hạ không rõ lắm, chuyện lúc trước là muốn chỉ chuyện gì? “

Trần Y Y ngước mắt nhìn người trước mắt, đôi môi đỏ bừng khẽ động, do dự một chút cười nói: ” Không có gì, chỉ là có chút hiếu kì “

Phó Linh nghe vậy ra vẻ hiểu rõ ” Phu nhân không cần quá mức sốt ruột, bởi vì rất nhanh phu nhân liền có thể nhìn thấy nhị gia.”

Trần Y Y trợn mắt nhìn hắn, nói thật nàng một chút cũng không muốn gặp lại Sở Trác.

Bất kể người kia có còn nhớ chuyện lúc trước hay không, hắn đều sẽ oán hận nàng.

Trần Y Y trong lòng xấu hổ, có thấp thỏm, có mờ mịt, nhưng càng nhiều hơn đó chính là sợ hãi.

Nàng vốn chỉ sợ hãi một mình Sở Hủ, nay Sở Trác cũng đã thanh tỉnh, sự sợ hãi trong lòng nàng lại nhiều thêm một phần.

Hai ngày sau, Phó Linh mang đám người Cố Phi Nhiên cùng hai mẫu tử Trần Y Y đi đến phụ cận núi Minh Vương.

Trêи đường Trần Y Y nhiều lần muốn bỏ trốn, nhưng đều bị Phó Linh bắt trở về một cách dễ dàng.

Phó Linh vì tránh không cho Trần Y Y chạy, trực tiếp đem Đoàn Tuyết ôm đoạt đi.

Bởi vì hắn nhìn ra được, Trần Y Y thật sự rất để tâm cái banh bao mập này.

Chỉ cần Đoàn béo ở chỗ hắn, hắn sẽ không cần lo lắng Trần Y Y còn tâm tư đào tẩu.

Đoàn béo bị ép rời khỏi vòng ôm ấm áp của mẫu thân, nhìn nhìn đại ca ca xấu xa trước mắt, nháy mắt từ tiểu tiên nữ mềm mại nhu thuận biến thành tiểu bá vương náo loạn đủ chuyện.

Phó Linh kém chút đã bị bàn tay nhỏ của bé nắm cho trọc đầu. Vì để bảo toàn một mái tóc yêu quý của mình Phó Linh chỉ đành ôm Đoàn béo lên núi trước.

Trần Y Y thấy Phó Linh ôm nữ nhi của mình đi trước, rất muốn cứ như vậy vứt bỏ nữ nhi tự mình chạy trốn.

Nhưng là nàng thập phần không nỡ, chỉ đành cắn chặt răng, ngoan ngoãn cùng Phó Linh lên núi.

Đám người Phó Linh không có nói với Trần Y Y, cái người mà nàng sợ nhất kia, giờ phút này cũng đang ở trêи núi.

Nếu Trần Y Y biết, nàng thật sự không có khả năng nghe lời như vậy, thậm chí có thể sẽ trực tiếp chạy trốn.

Lúc bọn hắn lên đến sơn trại trêи đỉnh núi, sắc trời đã muốn triệt để đen lại.

Trần Y Y không biết sao lại thế này, càng đến gần sơn trại trong lòng nàng càng lo lắng bất an.

Nàng luôn cảm thấy nếu nàng bước chân vào sơn trại kia, vận mệnh sau này của nàng liền không còn nằm trong tay nàng nữa.

Nghĩ như vậy, Trần Y Y liền đẩy tên binh sĩ Huyền Vũ quân đang đi bên cạnh giám sát nàng một cái, sau đó nhấc chân bỏ chạy.

Đại khái là khát vọng sống quá mãnh liệt, hoặc cũng có thể là giác quan thứ sáu thần kỳ của nữ nhân mách bảo, đáy lòng Trần Y Y luôn có một âm thanh hô to.

Chạy!

Chạy mau!

Nếu không chạy, sẽ không còn kịp nữa.

Mấy người Huyền Vũ quân sửng sốt một chút, từ khi Phó Linh đem Đoàn Tuyết đoạt đi, dọc theo đường đi Trần Y Y đặc biệt nhu thuận.

Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới, tại thời khắc mấu chốt nàng lại muốn chạy trốn.

Bọn họ đang muốn quay lại truy bắt Trần Y Y, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh họ.

Mặc dù bọn họ không có thấy rõ bộ dáng của người vừa đến, nhưng khí tràng quen thuộc lại đáng sợ tỏa ra trêи người đối phương lại khiến cho đám người Huyền Vũ quân sợ hãi, vô ý thức quỳ rạp xuống đất.

” Sở tướng quân! “

” Tướng quân! “

Đạo thân ảnh kia cũng không có vì bọn hắn mà dừng lại, tựa như một trận gió lướt qua bọn hắn đuổi theo thân ảnh kiều nhỏ đã dần khuất bóng.

Đám người Huyền Vũ quân nhịn không được liếc mắt nhìn nhau một cái.

Một người nói: ” Kia… Chúng ta có cần đuổi theo hay không? “

Một người khác nói: ” Nghe tiểu tử Phó Linh nói, nữ tử kia chính là thê tử của tướng quân a. “

” Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần đi tham gia náo nhiệt, vạn nhất tướng quân và phu nhân lâu ngày gặp lại, muốn làm chút việc gì đó… Chúng ta đi chẳng phải là sẽ phá hư nhã hứng của phu thê bọn họ hay sao? “

” Bất quá, nữ nhân kia một mặt đầy rỗ, khẩu vị của tướng quân cũng thật là….”

Một bên khác Trần Y Y liều mạng chạy về phía trước, bởi vì nàng chạy quá nhanh, trêи mặt bị một mảnh lá cây không biết tên quẹt bị thương.

Nàng căn bản không có thời gian quan tâm mặt mình, tràn ngập trong đầu nàng đều là thanh âm nôn nóng kia thúc giục nàng mau chạy đi.

Chính là lúc này sắc trời đã thực tối, nàng chạy không bao xa liền vấp chân một cái, té ngã.

Lần ngã này cũng thực nghiêm trọng, lòng bàn tay nàng đều bị cào xước, máu cũng đang chậm rãi rỉ ra.

Trần Y Y nằm rạp trêи mặt đất nửa ngày mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Nàng một bên từ dưới đất đứng dậy, một bên đau đến hít hà một hơi.

Ngay lúc nàng lảo đảo đứng lên, nhánh cây trêи đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một con rắn.

Trần Y Y nương theo ánh sáng mờ mờ của vầng trăng trêи cao, mơ hồ nhìn thấy lưỡi rắn đỏ tươi đang phun ra nuốt vào, lập tức bị dọa, loạng choạng ngã về phía sau.

Nàng vốn cho rằng mình xong đời rồi, dù không có bị người của Sở gia bắt được, cũng sẽ chết nơi hoang dã sơn lâm, không một bóng người.

Nàng lúc này mười phần hối hận, làm sao lại xúc động như vậy, dám một mình bỏ trốn trong đêm tối?

Nhưng mà chẳng chờ nàng hối hận xong, một cánh tay thon dài hữu lực đã từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Trường kiếm lập tức được người kia rút ra khỏi vỏ, hàn quang lóe sáng.

Con rắn trêи nhánh cây kia, lập tức bị chém thành hai nửa.

Trần Y Y ngẩn người, lập tức vui mừng.

Nàng muốn từ trong ngực đối phương lui ra, sau đó tạ ơn đối phương thật tốt.

Kết quả nàng vừa mới động đậy thân mình, đối phương dường như đã hiểu được ý nghĩ của nàng, lực đạo trêи tay bỗng nhiên tăng lên vài phần.

Trần Y Y cảm thấy cánh tay trêи eo mình thật giống một cái kiềm sắt, gắt gao kẹp chặt nàng.

Nàng bất mãn ngẩng đầu nhìn người sau lưng, bởi vì hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng chỉ có thể nhìn đến cái cằm cương nghị có mang mặt nạ của hắn.

Trần Y Y nhìn khôi giáp Huyền Vũ quân trêи người hắn, lại cảm thấy so với khôi giáp của các binh sĩ Huyền Vũ quân khác có chút khác nhau.

Nàng nhịn không được nhíu mày nói: ” Vị quan gia này, đa tạ ơn cứu mạng của ngài, hiện tại đã không còn nguy hiểm, thỉnh quan gia trước hết thả ta ra a! “

Lúc này Trần Y Y quả thật rất tức giận, nàng cảm thấy đối phương dùng tư thế này ôm nàng, chính là đang trắng trợn chiếm tiện nghi của nàng a.

Nếu không phải xem ân tình hắn vừa cứu mình một mạng, dựa theo tính khí nóng nảy của Trần Y Y, đã sớm một quyền đánh tới.

Sau khi hắn nghe Trần Y Y nói xong, chẳng những không buông nàng ra, ngược lại cách chiếc mặt nạ kì quái khẽ cười một tiếng.

Thanh âm kia Trần Y Y hết sức quen thuộc, trong tiếng cười còn mang theo chút trào phúng cùng bi thương.

Con ngươi đen như mực của Trần Y Y co rụt lại một chút, nàng không thể tin nhìn người trước mặt: ” Sở….ngô ~”

Không đợi nàng hô lên cái tên ấy, hắn đã tháo mặt nạ trêи mặt xuống, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng.

Rõ ràng nàng đang cùng một người sống sờ sờ hôn môi, thế nhưng, môi hắn lại lạnh băng băng.

Trần Y Y bị hôn có chút trở tay không kịp, sau đó lập tức phản ứng lại, muốn dùng đại lực đem người đẩy ra.

Người kia tựa hồ đã nhìn ra ý nghĩ của nàng, ngón tay thon dài hữu lực ở trêи mặt nàng lướt qua, Trần Y Y liền không thể nhúc nhích.

Trần Y Y tức đến đỏ mắt, hắn thế nhưng lại chơi trò này, thế nhưng lại điểm huyệt đạo của nàng?

Đối phương cảm giác được nàng tức giận, đôi mắt vốn đã đỏ ửng nay lại càng đỏ hơn.

Cặp mắt kia Trần Y Y thập phần quen thuộc, rõ ràng giống hệt trước đây trong suốt sáng tỏ, tựa như một đôi bảo thạch lóe sáng dưới ánh đèn.

Nhưng Trần Y Y lại biết rõ, người trước mặt không phải là đồ ngốc nhà nàng.

Hắn toàn thân trêи dưới đều tràn ngập sát ý cùng cuồng vọng của kẻ cướp đoạt.

Lúc hắn nhìn vào mắt của nàng, ánh mắt hắn lúc ấy giống như là một con rắn độc để mắt tới một chú thỏ con.

Trong mắt Trần Y Y hiện lên vẻ kinh hoảng, tròng mắt khϊế͙p͙ đảm đen láy run lên từng hồi.

Đang lúc trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ miên man, phải làm cái gì bây giờ?

Sở Trác tựa hồ rất bất mãn đối với việc nàng thất thần, hắn buông môi Trần Y Y ra.

Sau đó mặc kệ tiếng kinh hô của Trần Y Y, trực tiếp đem nàng vác lên vai hắn.

________________

Tiểu kịch trường:

Bé Na trêи nhánh cây: (đau lòng_ing) ta là ta hong chịu đâu, dù cho ta chỉ là một con xà phụ của phụ của phụ của phụ của phụ….(n chữ phụ), nhưng ta cũng là một con xà chân chính, ta cũng có xà quyền đó! Sao các ngươi có thể để ta xuất hiện trong chớp mắt, phun lưỡi được hai cái rồi cho ta một cái chết đau đớn nhường này? Chém thành hai nửa? Chết không toàn thây? Bé Na quá đau lòng, nhưng mà, Bé Na hỏng muốn nói. ●︿●

Sở Trác: kêu thêm một tiếng ta lập tức băm ngươi nấu cháo xà!

Trần Y Y: ta không ăn cháo xà!

Sở Trác: …….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.