Trước kia Trần Y Y đọc tiểu thuyết hoặc là xem truyền hình, thấy cảnh nam chính khiêng nữ chính lên, đều cảm thâý nam chính rất soái rất man.
Nhưng là sau khi nàng tự mình trải qua, mới biết được đầu hướng xuống như vậy thật rất khổ.
Nhất là trêи người đối phương còn mặc khôi giáp, Trần Y Y cảm thấy bụng mình phá lệ khó chịu.
Nhưng nàng giờ phút này đã bị điểm huyệt đạo, chỉ có thể thống khổ hô:” Sở Trác! Ngươi mau buông ta xuống, như thế này thật sự rất khó chịu. ”
Sở Trác giống như là không có nghe thấy nàng nói, chân bước không nhanh không chậm đi về phía trước.
Trần Y Y nguyên bản còn có chút sợ hãi hắn, nhưng là lúc này nàng đột nhiên cảm thấy trêи thân có điểm là lạ, nàng chợt nhớ ra hình như nguyệt sự của mình đã đến.
Trước đó sau khi nàng bị bọn người Phó Linh bắt lại, chỉ lo lắng gặp phải gia nhân của Sở gia, không nghĩ tới nguyệt sự của mình lại đến sớm như thế.
Trần Y Y cũng bất chấp sợ hãi, một bên tức giận giương mắt nhìn một bên hô:” Sở Trác, ngươi cái tên tiểu hỗn đản này, còn không mau thả ta xuống, bụng của ta thật sự rất khó chịu.”
Lần này bước chân Sở Trác dừng một chút, bởi vì hắn ngửi được một chút mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hắn nhớ tới vết thương trêи mặt Trần Y Y, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy trêи người nàng cũng có chỗ bị thương.
Trần Y Y thấy hắn dừng lại, lập tức dùng vẻ mặt cầu xin tiếp tục nói:” Bụng ta thật sự không thoải mái, ngươi có thể buông ta xuống trước được hay không?”
Lời Trần Y Y vừa dứt, Sở Trác lại một lần nữa đi về phía trước, chẳng qua là tốc độ lần này có phần nhanh hơn.
Lần này Trần Y Y thật sự hoảng, bởi vì mỗi lần Sở Trác khẽ vấp, nàng càng thêm xác định nguyệt sự của mình đã đến.
Trần Y Y thở phì phò cắn môi một cái, nhưng là nàng mặc dù tức giận đến đâu cũng không có oán hận hắn.
Ai bảo nàng đuối lý lúc trước không từ mà biệt cơ chứ? Sở Trác sẽ tức giận, sẽ giận dỗi cũng là điều đương nhiên.
Sở Trác vẫn vác nàng như cũ đi đến một dòng suối nhỏ ở gần đó, lúc này mới đem người thả xuống dưới.
Trần Y Y bị treo ngược nửa ngày, lúc này cả người run rẩy còn chân thì mềm nhũn cả ra, căn bản không có cách nào tự mình đứng vững.
Sở Trác đưa tay đem người kéo vào trong ngực, sao đó cúi đầu bắt đầu cởi y phục trêи người Trần Y Y.
Trần Y Y tựa vào trong ngực Sở Trác, ánh mắt liền nhịn không được nhìn lên mặt hắn.
Hai người cũng đã hai năm không gặp, nàng mặc dù cái gì cũng không có biểu lộ ra ngoài, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn rất nhớ hắn.
Dù sao nàng cùng với Sở Trác ở chung lâu như vậy, cho dù không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, cũng sẽ có ít nhiều yêu thích cùng thân tình.
Nhưng là Sở Trác căn bản không cho nàng thời gian nhìn hắn, đã bắt đầu ngang nhiên cởi y phục của nàng.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt mờ ảo, đến ngay cả những chiếc móng tay chỉnh tề của hắn, tựa hồ cũng đang tản ra ánh sáng yếu ớt.
Trước kia Trần Y Y rất thích bóp tay của hắn, mỗi lần như vậy Sở Trác sẽ rất ngoan đưa tay ra cho nàng chơi đùa.
Mà giờ khắc này hai bàn tay xinh đẹp kia của hắn, lại đang nhanh chóng cởi bỏ y phục trêи người Trần Y Y.
Trần Y Y nhịn không được run giọng nói:” Sở Trác, Sở Trác, ngươi …. Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Mặc dù nàng cùng Sở Trác đã có một cái tiểu oa nhi, nhưng là tiểu oa nhi kia là trong lúc nàng không được thanh tỉnh mà mang.
Trần Y Y đối với phương diện này không có kinh nghiệm gì, trước đó thời điểm cho Đoàn Tuyết bυ" sữa, đã nhịn không được vụng trộm đỏ mặt một phen.
Nay bọn họ xa nhau hai năm dài đăng đẳng, còn có rất nhiều lời chưa nói rõ ràng.
Vừa thấy mặt liền muốn làm những chuyện này, Trần Y Y cảm thấy Sở Trác quá không tôn trọng nàng.
Trần Y Y thấy Sở Trác căn bản không có để ý đến mình, hắn chính là đang buông thõng lông mi thật dài mà cởi y phục của nàng, Trần Y Y nhịn không được tròng mắt đỏ lên.
Mặc dù trước kia rời khỏi hắn là nàng không đúng, nhưng là nàng cũng bị buộc đến bất đắc dĩ.
Bằng không ai sẽ nguyện ý lang bạt kỳ hồ, một mình mang theo tiểu oa nhi lưu lạc tứ xứ?
* Lang bạt kỳ hồ: sống đầu đường xó chợ
Rất nhanh y phục trêи người Trần Y Y đã bị cởi hết, chỉ còn duy nhất tiết y mặc ở bên trong do Trần Y Y tự tay làm.
* Tiết y: nội y, đồ mặc ở trong.
Tiết y này là sau khi sinh Đoàn Tuyết, Trần Y Y vì muốn duy trì dáng người, để ăn mặc thuận tiện hơn, trong lúc rảnh rỗi đã len lén tự mình làm.
Nàng không phải nguyên chủ sẽ không biết nữ công, cho nên đường may trêи tiết y rất loạn, rất nhiều nơi còn siêu siêu vẹo vẹo.
Trần Y Y làm sao cũng không nghĩ tới, một ngày kia nàng sẽ mặc tiết y do tự tay mình làm, cứ như vậy mà gần như trần như nhộng trước mặt Sở Trác.
Nay tuy là mùa hè, nhưng bởi vì bọn họ đang ở trong núi, gió đêm thổi qua vẫn có chút lạnh.
Trần Y Y hờn dỗi nhắm mắt lại, đồng thời ngăn chặn nước mắt đang muốn chảy ra.
Hiện tại nguyệt sự của nàng đã đến, nếu Sở Trác dám cứ như vậy mà muốn nàng, nàng tuyệt đối chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Cảm xúc trong con ngươi Sở Trác chập trùng lên xuống, tựa như một ngọn lửa đang bị gió lay động.
Ngọn lửa kia tựa hồ muốn theo chiều gió biến thành liệt liệt đại hoả, sau đó điên cuồng đốt sạch hết thảy những gì trước mắt.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy khoé mắt ướt át của Trần Y Y, ngọn lửa lập tức không cam lòng mà bị dập tắt, hoá thành từng sợi khói nhẹ …
Sở Trác cúi xuống đem nàng bế lên, sau đó nhún người nhảy lên, liền nhảy tới một tảng đá giữa dòng suối.
Sau đó hắn dùng khăn tay đã dính nước, bắt đầu giúp nàng tẩy rửa từ trêи mặt đến vết thương trêи người.
Sau khi Trần Y Y phát hiện hắn chỉ vì muốn giúp nàng tẩy rửa vết thương, oán khí trong lòng lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Rất nhanh rỗ trêи mặt Trần Y Y, cũng được Sở Trác tẩy rửa sạch sẽ, để lộ ra khuông mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.
Bàn tay Sở Trác nắm chặt khăn tay bỗng khựng lại, ánh mắt lay động trêи đôi môi bởi vì tức giận mà phụng phịu của nàng, sau đó liền chầm cúi xuống.
Trần Y Y nhịn không được mở mắt ra, sau đó rốt cuộc cũng thấy rõ dáng vẻ của Sở Trác.
Nàng từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Trác, đã biết người này trời sinh nam sinh nữ tướng, là người có tướng mạo mỹ nam tử không thua kém gì so với nữ nhân.
Trước đó Sở Trác mặc dù nhìn cũng rất đẹp, nhưng là khi đó Sở Trác rất gầy, cả người đều là da bọc xương.
Cho dù về sau Trần Y Y có cẩn thận nuôi hắn, trêи người hắn vẫn không có mấy lượng thịt.
Lúc này Sở Trác mặc dù nhìn vẫn gầy như cũ, nhưng so với hai năm trước đó đã trở nên rắn chắc, cường trán hơn rất nhiều.
Trêи mặt của hắn đã có thêm một chút thịt, hốc mắt bị hãm sâu đã thêm mấy phần đầy đặn, thoạt nhìn phá lệ phong thần tuấn lãng.
* Phong thần tuấn lãng: giống như kiểu tuấn tú lạ thường.
Trước đó nàng cũng có nghe qua tin tức của hắn, nhưng là đều không có thăm dò được cái gì khả dụng.
Nghĩ đến trước đó hắn mắc một trận bệnh nặng, Trần Y Y rất muốn hỏi hắn thân thể hiện tại đã như thế nào rồi.
Nàng nhìn lông mi của Sở Trác rũ xuống, liền đem những lời đã đưa đến miệng nuốt trở vào.
Bởi vì nàng vừa hồi tưởng lại một màn Sở Trác vác nàng đi, liền nghĩ đến thân thể của hắn hẳn là đã khá hơn nhiều.
Bằng không lấy tình trạng thân thể trước kia của hắn, căn bản không có cách nào vác nàng lên một cách nhẹ nhàng như vậy.
Nói không chừng sẽ còn bởi vì thân thể suy yếu, bị nàng trực tiếp đè cho nằm rạp trêи mặt đất.
Trần Y Y nghĩ như vậy, nhịn không được mà cười không ra tiếng.
Đôi mắt nàng đen nhánh như mực, lúc cười rộ lên phá lệ câu người.
Đôi con ngươi sắc bén của Sở Trác liếc mắt nhìn nàng một cái, mặc dù hắn không biết nữ nhân này là đang cười cái gì, nhưng là đáy lòng đột nhiên dâng lên một trận vô cùng khó chịu.
Nay người Huyền Vũ quân đều biết, thời điểm Sở Trác khó chịu người khác cũng đừng mong được vui vẻ.
Con ngươi trong suốt toả sáng của Sở Trác chuyển động một chút, đôi tay lạnh buốt của hắn liền muốn kéo tiểu khố tử kỳ quái trêи người Trần Y Y.
*Tiểu khố tử: chắc là giống như quần trọng, qυầи ɭót ….
Trần Y Y nguyên bản còn đang đắm chìm trong hồi ức, khoé miệng tràn ngập ý cười lập tức cứng đờ.
” Tay của ngươi đang đặt ở đâu đó?”
“Cái đó không phải bị thương, máu đó là bởi vì …. bởi vì nguyệt sự của ta đã đến.”
“Ngươi là cái đại ngốc tử, đại ngu ngốc, đại hỗn đản … ”
Trần Y Y bị Sở Trác dùng áo choàng bọc lại, thời điểm nàng bị ôm trở về sơn trại trêи núi.
Cả người đều núp ở bên trong áo choàng, hận không thể biến mình thành cái người đã chết.
Cố Phi Nhiên không phải đã nói hắn đã thanh tỉnh rồi sao? Vì cái gì nàng lại cảm thấy Sở Trác vẫn ngốc như vậy cơ chứ?
Không, hắn không chỉ có ngốc, số với trước kia còn nhiều hơn mấy phần tà khí.
Trần Y Y nhớ tới lúc Sở Trác sờ loạn trêи người nàng, đáy mắt hắn cơ hồ đều là tà khí ngông cuồng, nguyên bản mặt đang rất đỏ nhịn không được càng đỏ thêm.
Ngốc tử, ngu ngốc, lưu manh, hỗn đản ….
Sở Trác ôm Trần Y Y trở về không bao lâu, toàn bộ sơn trại liền sôi trào cả lên.
Vài cái người phụ trách trông coi đại môn Huyền Vũ quân, đang bị một đám lớn hán tử cao lớn thô kệch vây quanh.
*Đại môn: cửa, cổng ….
Bọn hắn mồm năm miệng mười hỏi ra hỏi vô, một chút cũng không có dáng vẻ kỷ luật nghiêm minh của ngày thường.
Nguyên một đám xem náo nhiệt, hệt như những bát đại di ở trong thôn vậy.
* Bát đại đi, thất đại cô: bà tám, ý ở đây là chỉ những người nhiều chuyện.
“Ta nhìn thấy, tướng quân ôm trở về một cái nữ nhân, nữ nhân kia lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ, theo ta thì …. chắc chắn là không có mặc y phục rồi …. ”
Đám người nghe vậy, nhịn không được vẻ mặt như đều đã hiểu được mà cười phá lên.
“Nha, lúc trước mọi người còn không phải nói, tướng quân kỳ thật vẫn còn chưa thông suốt sao?”
” Ngươi thì biết cái gì? Ta nghe người khác nói, tướng quân không phải đầu óc chậm chạp, hắn chính là chán ghét những nữ nhân kia. Nghe nói tướng quân có một vị phu nhân quốc sắc thiên hương, nói không chừng tướng quân thủ thân như ngọc chính là bởi vì vị phu nhân kia. ”
“Cho nên người mà hôm nay tiểu tử Phó Linh kia bắt trở về, chính là phu nhân của tướng quân chúng ta vào hai năm trước đã chạy trốn? ”
“A, vậy ngày mai chúng ta phải phải nhìn thật kỹ, xem vị phu nhân này đến cùng có bao nhiêu xinh đẹp, mà có thể khiến cho tướng quân diêm vương mặt lạnh của chúng ta động phàm tâm.
*Động phàm tâm đại ý là động tâm với người phàm ( ví Sở Trác như Diêm Vương động tâm với người phàm là Trần Y Y)
Trong lúc đám người kia đang bàn tán về tướng quân mới của bọn hắn, thì Trần Y Y đang núp ở trong chăn khuôn mặt nhỏ nóng lên.
Vốn cho rằng nàng sau khi gặp Sở Trác, sẽ xuất hiện đủ loại tu la trận.
*Tu la trận: tu la trường là từ phật ngữ chỉ cuộc đối kháng giữa các A Tu La, mng thường dùng tu la trường để hình dung các trận chiến khốc liệt,sau này còn được hiểu vs nghĩa là một ng đang trong hoàn cảnh khó khăn sẽ phấn đấu cho tới chết. ( Chắc là như vậy:)))))
Hoặc là Sở Trác sẽ oán hận nàng, sẽ hung hăng mà trả thù nàng.
Nhưng là thực tế thì nàng chỉ bị điểm huyệt, Sở Trác cũng không có tức giận như trong tưởng tượng của nàng.
Mặc dù trong quá trình đó, ân, bị chiếm một chút tiện nghi …..
Không đợi nàng tiếp tục suy nghĩ lung tung thêm nữa, đã nghe thấy tiếng khóc rống oa oa của Đoàn Tuyết.
Trần Y Y lập tức giật mình, nàng bởi vì đột nhiên nhìn thấy Sở Trác, thiếu chút nữa liền đem nữ nhi quên mất.
Một cái nữ nhân ăn mặc như nông phụ, ôm Đoàn Tuyết đi đến.
Nàng đem Đoàn Tuyết đặt ở bên cạnh Trần Y Y, ngay cả giương mắt nhìn cũng không dám liền lui ra ngoài.
Trần Y Y nhìn thấy Đoàn tử của mình, lập tức cả trái tim mềm thành một mảnh.
Nàng một bên nhìn Đoàn Tuyết, một bên nói:”Đoàn Đoàn, bảo bối của mẫu thân, mẫu thân đang ở đây mà?”
Sau khi biết Sở Trác là tướng quân mới của Huyền Vũ quân, Trần Y Y cũng không lo lắng người của Huyền Vũ quân, có lá gan làm tổn thương Đoàn tử đáng yêu nhà nàng.
Dù sao khuôn mặt nhỏ này của Đoàn Tuyết, cùng với Sở Trác quả thực là từ một cái khuôn đúc ra.
Bọn hắn chỉ cần liếc mắt nhìn Đoàn Tuyết một cái, liền biết là cái sữa oa nhi này là của tướng quân bọn hắn.
Đoàn Tuyết vừa nhìn thấy Trần Y Y tiếng khóc liền đình chỉ.
Nàng cảm thấy kỳ quái mà đá đá bàn chân nhỏ, ngày bình thường nàng chỉ cần vừa khóc vừa náo, mẫu thân liền sẽ tới ôm một cái rồi nhẹ nhàng hôn nàng.
Hôm nay mẫu thân làm sao thế? Làm sao lại nằm không nhúc nhích?
Trần Y Y nhìn Đoàn béo đang khóc nấc, nhẹ giọng dụ dỗ:” Đến đây, Đoàn Đoàn, mau đến chỗ mẫu thân.”
Đoàn Đoàn nghe được tiếng mẫu thân gọi, lập tức ngưng thở muốn tự mình lật người.
Nhưng bởi vì nàng quá béo, đạp hai chân béo cả nửa ngày cũng không lật qua được.
Trần Y Y nhìn tiểu áo bông nhà mình, vừa muốn im lặng lại vừa muốn cười.
Nàng biết vào thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối không thể bật cười ra tiếng.
Bằng không Đoàn tử hẹp hòi giống như Sở Trác, nhất định sẽ rất tức giận.
Trần Y Y nín cười tiếp tục dụ dỗ nói:” Đoàn Đoàn, từ từ sẽ được, không cần gấp gáp.”
Đoàn béo tiếp thu lời khích lệ của mẫu thân, thịt trêи bàn tay nhỏ xiết chặt, hít sâu một hơi mà lật người.
Rốt cục nàng cũng lật người thành công, Đoàn Tuyết nhịn không được kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ lên.
Trần Y Y lập tức tâng bốc nói:” Oa, không hổ là bảo bối nhà ta, thật là lợi hại a!”
Trước kia những lúc mà Trần Y Y dụ dỗ hay là khích lệ hài tử, sẽ còn nhịn không được mà cảm thấy đỏ mặt.
Nhưng là về sau, Trần Y Y đã luyện thành mặt không đỏ tim không đập.
Đoàn béo đã biết đi đường, nhưng đi vẫn còn chưa vững vàng lắm.
Nhưng là loại thao tác bò đơn giản này, thân làm cái Đoàn tử một tuổi, đối với nàng mà nói quả thực là như một bữa ăn sáng.
Đoàn Tuyết sử dụng tứ chi, tốc độ thật nhanh hướng chỗ mẫu thân bò đến.
Trần Y Y buồn cười mà nhìn nàng, thời điểm Đoàn Tuyết bò qua đến, nàng liền chu miệng lên hôn nhẹ Đoàn Tuyết một cái.
Đây là do lúc trước Trần Y Y dạy Đoàn Tuyết bò, thường dùng phương thức này để ban thưởng.
Trước kia Đoàn Tuyết đặc biệt lười, cùng với người nào đó giống y như đúc.
Trần Y Y rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng nụ hôn mà dỗ dành nàng.
Đoàn Tuyết hôn hôn mẫu thân một chút, sau đó đầu liền tiến vào trong ngực Trần Y Y, bắt đầu ủy khuất mà lẩm bẩm.
Trần Y Y thế này mới nhớ tới, Đoàn Tuyết hai ngày nay đều không có được ăn ngon.
Từ sau khi Đoàn Tuyết dứt sữa, Trần Y Y thường xuyên đút sữa dê, hoặc là cháo nấu nhuyễn với thịt bằm.
Đoàn Tuyết thập phần yếu ớt, trêи phương diện ăn uống chỉ hơi không hài lòng, liền bắt đầu lẩm bẩm không vui.
Hai ngày nay các nàng bị Huyền Vũ quân bắt, trêи đường đi căn bản không có đồ ăn gì ngon.
Mà ở trong không gian của Trần Y Y tuy có, cũng không dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà lấy ra.
Trần Y Y đau lòng nhìn mặt béo của Đoàn Tuyết, luôn cảm thấy khuê nữ nhà mình hình như đã gầy đi.
Trần Y Y:” Đoàn Đoàn ngoan nhất, chờ sau khi nương có thể động, nương liền chuẩn bị đồ ăn cho ngươi. “
Đoàn Tuyết nghe vậy cũng không biết là có hiểu hay không, đột nhiên dùng cả tay và chân leo lên người Trần Y Y.
Giống như là muốn dùng tiểu thân thể của mình, làm cho Trần Y Y đứng dậy.
Thời điểm Sở Trác trở về, nhìn thấy chính là một màn như vậy.
Một cái Đoàn béo, ở trêи người Trần Y Y bò qua bò lại.
Trần Y Y đang dùng lời nói nhỏ nhẹ nói gì đó, đôi con ngươi đen nhánh tràn đầy yêu thương cùng ôn nhu.
Sở Trác đi đến bên giường thì dừng lại, sau đó liền muốn đưa tay xách Đoàn béo lên, Trần Y Y thấy thế lập tức kêu lên:” Ngươi đừng chạm vào nàng!”
Tay của Sở Trác có dừng một chút, nhưng vẫn là đem Đoàn béo xách lên.
Trần Y Y nhìn Đoàn tử bị xách lên, cả trái tim nhịn không được cũng bị nhấc lên theo.
Nàng vốn cho rằng Đoàn tử sẽ sợ, dù sao dáng vẻ mặt lạnh của Sở Trác, nàng nhìn cũng nhịn không được tâm có chút hoảng.
Kết quả làm cho Trần Y Y không tưởng tượng được là, Đoàn béo không chỉ không có sợ hãi, còn hướng về phía Sở Trác a a kêu lên.
Ánh mắt Sở Trác giống như mũi kiếm dừng ở trêи người Đoàn béo, sâu trong đáy mắt hiện lên tia ghét bỏ.
Trần Y Y nhìn chằm chằm vào mặt của hắn, cho nên không có bỏ sót một tia ghét bỏ kia.
Trần Y Y nhịn không được ủy khuất nói:” Ánh mắt vừa rồi của ngươi là như thế nào, nàng nhưng là con của ngươi ….”
Lúc Trần Y Y mở miệng nói, ánh mắt Sở Trác liền chuyển dời đến trêи người nàng.
Trần Y Y nói nói, đột nhiên liền không có sức lực, những lời phía sau bị nàng theo bản năng nuốt ngược trở vào.
Sở Trác:”Thú vị lắm sao?”
Trần Y Y nghe vậy, có chút không hiểu được mà liếc trộm hắn một cái.
Sở Trác thấy nàng một mặt mờ mịt, nhưng không có kiên nhẫn giải thích với nàng.
Hắn đem Đoàn béo vẫn còn đang phách lối mà kêu a a đối với hắn, xách bỏ vào trong lòng cô nương câm đi theo hắn tới.
Trần Y Y thấy cô nương câm muốn đi, vội vội vàng vàng la lên:” Các người muốn dẫn nàng đi nơi nào? Đó là hài tử của ta.”
Cô nương câm nghe vậy cũng không có dừng lại, nàng ôm Đoàn Tuyết nhanh chóng xoay người rời đi.
Về sau trong cả gian phòng, cũng chỉ còn lại có hai người Trần Y Y và Sở Trác.
Trần Y Y không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy luống cuống, nàng rũ mắt xuống không nhìn đến người đứng bên giường.
Nhưng là rất nhanh nàng liền không chịu nổi, bởi vì nàng không nhìn Sở Trác, còn Sở Trác thì không nháy mắt một cái mà nhìn chằm chằm nàng.
Trần Y Y nhịn không được giương mắt nhìn lên, trong nháy mắt nàng ngước mặt lên, Sở Trác đột nhiên đưa tay xốc chăn mềm trêи người nàng.
“Ngươi … Ngươi lại muốn làm cái gì?”
Sở Trác cũng không để ý tới nàng tức giận, đem y phục đã chuẩn bị đến, từng chút từng chút ở trêи người nàng mặc.
Trần Y Y thấy thế, trong lòng nhất thời cảm thâý khó chịu.
Trước đó thì nhất định muốn cởi y phục của nàng, lúc này lại mạnh mẽ mặc y phục cho nàng, người này thật sự …. thật sự là muốn làm cho người khác tức chết.
Trần Y Y biết hắn là cái người tính tình cố chấp, vì thế dùng ngữ khí mềm mại nói:” Ngươi có thể giúp ta giải huyệt đạo trước có được không, y phục của nữ nhân không dễ mặc, ngươi để cho ta tự mình mặc có được không?”
Nàng vốn cho rằng Sở Trác sẽ vẫn như cũ không có trả lời nàng, kết quả ngay sau đó chợt nghe hắn thở dài một tiếng rồi nói:” Trần Y Y, ta không phải đã đối với ngươi quá tốt rồi chứ? ”
Sở Trác nói chuyện ngữ khí rất chậm, trong thanh âm nghe không ra một tia không vui, nhưng là Trần Y Y lại nhịn không được tê rần cả da đầu.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng biết, người trước mắt đang tức giận.
Nàng chớp chớp đôi mắt phiếm hồng, về sau cũng không dám nhiều lời nói thêm câu nào nữa nào.
Sở Trác vẻ mặt thành thật giúp nàng mặc y phục, toàn bộ quá trình đều không có làm việc gì dư thừa.
Nhưng chính bởi vì như vậy, trong lòng Trần Y Y càng thêm khủng hoảng.
Người trước mặt này, năng lực tự chủ mạnh đến doạ người.
Khác hẳn với cái đồ ngốc trước kia hở tí ra đã muốn làm nũng chơi xấu với nàng.
Trong nháy mắt thậm chí Trần Y Y còn cảm thấy, đồ ngốc của nàng có phải bị người khác nhập vào hay không?