Tên tôi là Chu Khánh Phong. Tôi sinh vào một ngày mùa hè cuối tháng 5. Gia đình tôi có 4 anh chị em.
Quê tôi ở huyện A. Bố mẹ tôi đều là công nhân thoát ly nên không có ruộng đất gì cả. Bố mẹ tôi đi làm từ rất sớm. Sau này công ty của bố mẹ tôi ít việc, cơ quan Nhà nước có nhiều chuyển đổi. Tôi nghe bố mẹ tôi nói rằng họ xin nghỉ hưu sớm, ra ngoài làm tự do để có tiền nuôi 4 anh chị em tôi ăn học.
Tôi thi đỗ Đại học Quân sự. Tôi nhận giấy báo gọi nhập học và bắt đầu đi bước vào con đường quân nhân. Suốt 5 năm học, tôi luôn là sinh viên xuất sắc. Tốt nghiệp loại giỏi, Bộ Quốc Phòng viết thư mời tôi và một bạn nữ học cùng tôi về ban Đối ngoại. Vì tôi không có nhà ở Hà Nội nên tôi được phân một phòng trong ký túc xá đơn vị. Còn bạn nữ kia sống cùng chị gái ở bên ngoài. Bạn ấy tên Hòa Vy.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi và Hòa Vy làm quen với mọi người trong phòng. Trưởng phòng là Trung tá Trần Đức Danh. Anh giới thiệu tôi với tất cả mọi người trong phòng.
Sau một tuần làm quen với công việc, một ngày, trưởng phòng Danh mời cả phòng về nhà anh ấy ăn cơm. Bữa cơm này vừa là chào đón thành viên mới là tôi và Hòa Vy, vừa là lâu lâu thì tụ họp một lần gặp nhau gắn kết tình cảm anh em. Hôm đó Hòa Vy bận việc nên không đến tham gia được.
Tôi đến nhà sếp khá sớm. Tôi ngồi ở phòng khách nói chuyện với sếp. Vợ sếp - chị Hằng bảo một cô gái tầm khoảng 18-20 mang nước ra mời tôi. Tôi thấy cô gái đó gọi chị Hằng là chị, gọi sếp là chú Danh, tôi bật cười.
Cô bé đó nhuộm tóc màu nâu vàng, tóc buộc kiểu lủng lẳng như đuôi con ngựa.
Cô bé đó miệng nói tay làm, lào xào trong bếp, dáng vẻ rất nhanh nhẹn. Tôi đi vào phòng bếp, định bụng bắt quen với vợ sếp. Vợ sếp là một phụ nữ nhanh nhẹn, ăn nói sắc sảo, rất vui tính và rất " Tây". Vừa tới ngưỡng cửa, tôi nghe vợ sếp nói hôm nay muốn giới thiệu cho cô bé ấy một người, tên là Trịnh Tường. Cô bé ấy chỉ cười, không nói gì. Tôi bước vào trong bếp, tay cầm cốc rỗng, xin vợ sếp một chút nước ấm.
Vợ sếp cười tươi, bảo tôi ngồi xuống ghế chỗ bàn ăn, rồi nói: Phụng Yến, em pha nước ấm cho cậu ấy.
Cô bé ấy quay lại, đỏ mặt. Cô bé thật xinh, da trắng, đôi mắt to có vẻ nghịch ngợm, môi đỏ chót. Cô bé chắc chỉ cao khoảng 1,6m là cùng.
Vợ sếp cắt ngang dòng suy tưởng của tôi. Chị hỏi han tôi đủ chuyện, tôi cũng rất sảng khoái chia sẻ. Chi tiết nào cần giấu diếm, tôi trả lời thay vào bằng một nụ cười. Chị là vợ sếp ngoại giao, chắc chắn sẽ hiểu động tác này của tôi.
Mọi người lần lượt đến đông đủ. Vợ sếp và cô bé có tên Phụng Yến đó lần lượt bê đồ ăn lên. Phòng chúng tôi toàn nam giới, có mỗi Hòa Vy là nữ thì cô ấy lại không tham dự. Hôm nay Trịnh Tường dẫn theo một cô gái. Vợ sếp tươi cười hỏi han, anh ta nói đó là người yêu, hôm nay nhân thể ra mắt anh em trong phòng luôn.
Tôi bất giác nhìn về Phụng Yến. Cô bé ấy vẫn đang trong bếp làm nóng thức ăn. Có thể cô ấy không nghe thấy.
Các món ăn đã được đưa lên đầy đủ. Tình cờ thế nào, tôi lại ngồi đối diện với cô bé ấy. Chúng tôi bắt đầu rót rượu và chúc tụng nhau. Cô bé ấy nói: Chú Danh, cháu không biết uống rượu.
Tất cả chúng tôi đều buồn cười. Cô bé ấy gọi sếp là chú, nhưng lại gọi vợ sếp là chị. Chúng tôi lấy lý do đó trêu chọc sếp. Viện cớ đó, sếp Danh phạt cô bé một ly: rượu nhẹ thôi, nữ cũng uống được. Cháu thử nhấp môi thôi.
Cô bé lúng túng, nhấp thử một ngụm. Tôi nhìn thẳng cô bé. Tôi cảm giác như cô bé ấy đang đánh giá rượu. Cô bé quay sang sếp, cười, gật đầu. Điều đó chứng tỏ là cô bé có thể uống được rượu đó. Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, cô bé đó cũng bị ép uống 3 ly. Tôi nhìn cô bé đó, mặt không đổi sắc, chứng tỏ, cô bé đó uống được rượu. Tôi nhìn cách uống của cô bé đó rất từ tốn, rất hưởng thụ. Tôi nghe vợ sếp nói cô bé đó mới 20. 20 tuổi, cô bé đó đã có một phong thái như người đã có kinh nghiệm. Điều này khiến tôi khá tò mò về cô bé.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cô bé xin phép ra về. Lúc đó tôi mới biết, cô bé đó là hàng xóm với sếp. Dãy nhà sếp là dãy nhà tư nhân, đối diện với dãy nhà tư nhân lại là khu tập thể. Tôi đi theo cô bé. Cô bé không phát hiện ra tôi đi đằng sau bởi vì cô bé vừa đi vừa hát nho nhỏ một khúc nhạc gì đó.
Tôi đi theo cô bé đến tận nhà. Tôi thấy lạ một điều: cô bé này không phòng bị gì cả, chẳng lẽ cô không cảm giác được có người đi theo sao. Tôi thấy cô ấy đi một mạch thẳng lên nhà, trong suốt đoạn đường đi, cô bé ấy không hề quay đầu lại nhìn đằng sau. Theo như tâm lý học, con người này chắc hẳn là người mạnh mẽ và quyết tuyệt.
Muốn vào nhà cô bé thì phải đi qua cổng sắt chung. Tôi thấy cổng sắt chung mở toang, thật là may. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ, chửi rủa, rồi lại lầm bầm, rồi kêu ô ô a a. Tôi hơi giật mình. Tôi thấy cô bé nhìn qua cửa sổ, đôi mắt thoáng buồn. Cô bé mở cửa sắt nhỏ, rồi mở cửa gỗ, lúc quay lưng lại, cô bé nhìn thấy tôi đang đứng trước cửa. Tôi đọc được sự hoảng hốt trong mắt cô bé. Bỗng nhiên cô bé đóng sầm cửa vào, tôi nghe thấy tiếng chốt cửa lạch cạch. Trước khi cửa đóng sập, tôi kịp nhận thấy trong đôi mắt ấy chứa đựng sự xấu hổ, sự tức giận và cả sự ngượng ngùng đan xen. Tôi phải cảm tạ môn Tâm lý học này lắm lắm. Và thật may mắn là tôi lại học rất tốt môn này.
Tôi nghiêng người, nhìn vào nhà cô bé qua khung cửa sổ. Cửa sổ ở khu tập thể rất thấp. Khung cửa kéo dài, cách mặt đất khoảng 3 gang tay. Vì thế tôi nhìn được toàn bộ bài trí trong nhà của cô bé. Tôi nhìn thấy một người đàn ông cởi trần, mặc quần đùi rộng, đầu tóc bù xù, miệng rên la ô ô a a. Tôi đoán, chắc hẳn ông ấy đang say rượu. Nếu tôi đoán không nhầm thì cô bé xấu hổ bởi vì tôi đã chứng kiến cảnh bố cô ấy say rượu rên la, chửi rủa. Thế nên cô ấy mới che giấu sự xấu hổ, thay vào đó là tức giận và đóng cửa ngăn cách không cho tôi vào nhà.
Tôi bật cười. Cô bé thật là thú vị. Cũng rất trẻ con.
Tôi chính thức bắt tay vào nhận công việc. Thời gian đầu khá bận rộn. Trong khoảng thời gian đó, tôi thỉnh thoảng vẫn nhắn tin hỏi vợ sếp về Phụng Yến. Chị ấy nói cô bé ấy làm việc ở bể bơi.
Một chiều, vợ sếp nhắn tin cho tôi nói rằng hôm nay hai chị em sẽ đi ăn ốc. Tôi có thời gian rảnh thì đi ăn chung cho vui. Tôi lập tức nhắn tin hỏi thời gian và địa điểm.
Lúc tôi đến, Phụng Yến và vợ sếp vừa ăn xong một bát ốc. Tôi chào vợ sếp và rất tự nhiên ngồi cạnh cô bé. Cả ba chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Ăn xong, tôi mời hai người đi uống cà phê. Vợ sếp nháy mắt, từ chối. Tôi có cơ hội ngồi riêng với Phụng Yến.
Ngồi trong quán cà phê, tôi quan sát cô bé một lần nữa. Làn da trắng, hơi hồng hồng, đôi môi đỏ chót, màu tự nhiên chứ không phải là màu son phấn. Đôi mắt nghịch ngợm, mũi cao. Khi cô bé cười, hình như còn có chỗ lõm nhỏ nhỏ ở dưới khóe miệng, và hình như có lúm đồng tiền mờ mờ trên má. Tôi nhìn thấy trên vành tai, có tận 5 chiếc khuyên tai nhỏ nhỏ. Trên bàn tay, tôi nhìn thấy ngón tay cái và ngón tay út đeo nhẫn bạc mảnh khảnh, rất đơn giản. Tôi đoán, cô bé này rất cá tính.
Tôi nhìn lên, thấy cô bé đang nhìn thẳng vào mắt tôi, sắc mặt bình thản, có ý chờ tôi giải thích hành động quan sát của tôi. Cô bé ấy chờ tôi đưa ra cảm nhận đầu tiên của tôi về cô ấy. Người mà dám nhìn trực diện người khác như thế này, chắc chắn là người rất tự tin và có thể áp đảo người khác. Tôi thử đưa ra vài lời dò xét. Quả đúng như tôi đã nhận định Phụng Yến là cô bé rất cá tính. Tôi khẳng định như vậy.
Cứ mỗi chiều, tôi lại vội vàng phóng xe từ đơn vị về nhà cô bé. Tôi muốn đưa cô bé đi học. Đã mấy lần tôi bị đón hụt, mà người đón cô bé lại là một cậu con trai. Tôi được Phụng Yến giới thiệu với cậu con trai kia, Giống như tôi đã nghĩ, hai người bọn họ là bạn chung lớp. Tôi còn thấy dáng vẻ Phụng Yến nhõng nhẽo với cậu kia. Quả thật là tôi rất tức giận. Tôi chưa bao giờ được Phụng Yến nhõng nhẽo như thế. Tôi đi sau hai người bọn họ, tôi thấy cậu con trai kia đưa Phụng Yến đi ăn ở canteen, rồi hai người họ lên lớp. Nhờ theo sau, tôi biết Phụng Yến học ở đâu.
Cùng là đàn ông với nhau nên tôi biết ánh mắt cậu bạn kia nhìn Phụng Yến biểu thị cho điều gì. Cậu ta thích Phụng Yến, còn Phụng Yến dường như lại không biết điều này. Tôi đi lang thang mấy nhà sách, đồng thời tranh thủ tìm hiểu địa hình địa thế quanh trường học. Tôi kiếm chút gì bỏ bụng rồi gọi một tách trà chờ đợi. Gần giờ tan trường, tôi đứng trước cổng trường Phụng Yến, tôi nhắn tin cho cô bé thông báo rằng tôi đang chờ trước cổng. Phụng Yến nhìn thấy tôi, đôi mắt hơi cong cong, có ý cười cười.
Thế rồi tình cảm của chúng tôi thăng tiến dần dần. Bất cứ lúc nào có thời gian rảnh là tôi lại chờ Phụng Yến, chỉ cần là đưa đi đón về, loại hành động đó cũng mang lại cho tôi một cảm giác ấm áp. Bộ đội chúng tôi vốn không khéo ăn khéo nói, hơn nữa sống và học tập trong đơn vị đa phần là nam giới nên khi đứng trước con gái thường không biết thể hiện như thế nào. Tôi may mắn là có em gái nên ít ra có chút kinh nghiệm về mấy vấn đề có liên quan đến động vật giống cái này. Hơn nữa, tôi lại được học phân tích Tâm lý. Tôi tự tin về bản thân mình.
Một lần tôi đến bể bơi đón Phụng Yến, tôi vô tình nghe được cuộc đối thoại của khách hàng với Phụng Yến. Lúc đầu tôi cũng chẳng quan tâm đến xung quanh lắm. Dần dà, chị Thúy Chi - đồng nghiệp của Phụng Yến rất hay trêu chọc tôi, vì thế tôi mới có cơ hội được nghe nhiều thông tin về cô ấy hơn. Tôi cảm nhân được mọi người đều rất quí mến Phụng Yến, trừ mấy nhân viên nam và nữ trẻ trẻ ra, còn hầu như tất cả mọi người đều thích cô ấy. Tôi cảm giác, có rất vài chàng trai thích Phụng Yến. Giác quan của đàn ông nói cho tôi biết điều đó.
Rồi đến một ngày tôi không hiểu vì sao Phụng Yến giận tôi. Cô ấy đổi số, cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Tôi rất buồn. Công việc của tôi cũng lại vào giai đoạn bận rộn. Hòa Vy thỉnh thoảng hỏi về Phụng Yến, thỉnh thoảng trêu chọc tôi. Bởi cùng là bạn học, lại là đồng nghiệp nên tôi và Hòa Vy dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Tôi vẫn nhắn tin gọi điện thoại cho Phụng Yến nhưng vẫn như cũ, đều không có tin nhắn trả lời. Tôi hơi nản. Tôi và Hòa Vy dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn, tần suất va chạm nhiều hơn, đi đi về về nhiều hơn hơn trước. Tôi muốn quên Phụng Yến. Một ngày Hòa Vy rủ tôi đi bơi. Cô ấy bảo nghe nói có bể bơi nước nóng trong nhà, chứ bể bơi của quân đội lại ngoài trời, nếu là mùa hè thì cũng không thích bằng ở trong nhà.Nghe đến bể bơi, tự nhiên tôi nhớ đến Phụng Yến, tôi bất giác gật đầu. Không ngờ, Hòa Vy lại chọn bể bơi nơi Phụng Yến làm việc. Mà cũng thật trùng hợp, hôm đó là ca trực của chị Thúy Chi. Bơi xong, tôi ngồi nghỉ ở sảnh dành cho khách, tôi nghe mọi người hỏi han về Phụng Yến. Tôi nghe thấy mọi người đều thích khen ngợi cô ấy. Có người còn bảo sẽ giới thiệu người yêu cho Phụng Yến, lại có hai anh em sinh đôi nào đó tranh giành Phụng Yến, rồi va chạm giữa họ với nhân viên bể bơi. Điều này càng làm tôi thêm tò mò về cô ấy. Một cô gái như thế nào mà lại khiến cho nhiều người yêu quí như vậy.
Tôi được biết Phụng Yến chuyển lên văn phòng làm việc. Tôi còn nghe nói về sếp của cô ấy. Tôi nghe nhiều điều trái chiều về cô ấy đến nỗi không biết đâu là thật, đâu là giả. Tôi tình cờ thấy hai anh em sinh đôi kia khoe ảnh Phụng Yến với chị Thúy Chi. Tôi đã tìm mọi cách thuyết phục chị Thúy Chi xin bức ảnh trong điện thoại của hai người kia. Rất may công nghệ Bluetooth đã ủng hộ tôi. Tôi nhìn ảnh Phụng Yến mà ngắm nhìn mãi không thôi. Cô ấy thật là đẹp !
Tuy nhiên, tôi có nhiều điều thắc mắc về cô ấy mà không thể nào giải đáp nổi. Ví dụ như Diệu Vũ - bạn học của cô ấy. Ví dụ như những tin đồn truyền miệng về nhân cách của cô ấy. Cô ấy - giống như hai mảng đối lập, đen và trắng, khiến tôi không biết đâu là đầu mối để mà lần tìm.
Một mặt tôi thấy nhiều người thích cô ấy như vậy, lòng tham của đàn ông nổi lên, tôi quyết chinh phục cô ấy bằng được. Một mặt tôi lại thấy là lạ, mỗi lần tôi chạm vào người cô ấy, tôi cảm giác như cô ấy tránh né và sợ hãi. Ban đầu tôi cho rằng đó là sự e thẹn của cô gái mỗi khi người khác giới động chạm, nhưng càng về sau, tôi càng cảm nhận đó là sự sợ hãi chứ không hẳn là e thẹn ngượng ngùng.
Một ngày tôi đến đón cô ấy ở bể bơi. Tôi nghe thấy vài nhân viên nói về cuộc say xỉn của cô ấy, họ miêu tả hình dáng cô ấy khi say, biểu thị cảm xúc khi được chạm vào người cô ấy. Tôi như sét đánh trên đầu. Việc đó chưa qua đi, tôi lại được nghe trực tiếp người bạn thời phổ thông của cô ấy nói về mối quan hệ giữa cô ấy và bố cậu ta. Cậu ta còn nhấn mạnh: từ nhỏ, cậu ta đã muốn lấy Phụng Yến làm vợ, hai nhà đã hứa hôn với nhau.
Tôi hoàn toàn nản lòng về Phụng Yến, tôi thất vọng cực độ. Nhìn bề ngoài cô ấy đâu đến nỗi là người buông thả dối trá. Tôi cười bản thân mình. Thời bây giờ, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Đại sứ quán Trung Quốc mở tiệc chiêu đãi. Tôi cố tình không nói với cô ấy. Thế nhưng ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy cô ấy. Từ lúc cô ấy bước vào hội trường, tôi gần như nín thở. Cô ấy thật đẹp. Sườn xám màu đen, thêu chỉ vàng, hình như có thêu hoa gì đó, viền tay áo và gấu váy màu đỏ, giày cao gót giúp dáng đi uyển chuyển hơn. Tôi chăm chú nhìn cô ấy đến quên cả hô hấp. Khi cô ấy nhìn tôi, cô ấy chỉ gật đầu tỏ ý chào rồi lại quay đi chỗ khác. Lòng ích kỷ trong tôi trào lên. Tôi không có được cô ấy không có nghĩa những người kia có được cô ấy. Dù đi xã giao với chính khách thì tôi vẫn lơ đãng để ý đến từng cử chỉ của cô ấy. Tôi thấy vài người đàn ông nói chuyện với cô ấy, tôi còn thấy Trịnh Tường đứng nói chuyện vui vẻ cùng cô ấy. Tôi tức tối. Tôi ......ghen. Đúng, tôi ghen. Tôi còn nghe Trường Văn khen cô ấy. Tôi thấy cậu ta chăm chăm nhìn Phụng Yến, vừa khen xinh vừa khen đôi chân vừa dài vừa trắng ngần kia, ánh mắt biểu lộ sự thèm thuồng thì quả thật là tôi giận thật. Vợ tôi mà cậu ta dám thèm muốn. Tôi đôi ba lần giả vờ như vô tình đến gần cô ấy, thế mà cô ấy lại luôn tìm cách trốn tránh. Tôi còn sững sờ hơn khi nghe cô ấy hát tiếng Trung Quốc. Cô gái có tên Phụng Yến đó khiến tôi lạc vào mớ bòng bong thật - giả lẫn lộn. Tôi không thể hiểu được đâu mới là cô ấy thật sự.
Tôi chủ động giảng hòa, xin lỗi cô ấy. Cô ấy thế nhưng lại vui vẻ. Tôi thở phào, biết thế, tôi đã xin lỗi cô ấy ngay hôm ở tiệc chiêu đãi, tôi còn nghĩ cô ấy khó mà tha thứ cho tôi, hại tôi lo lắng ăn không ngon ngủ không yên. Cho đến ngày tôi nhận nhiệm kỳ, ở sân bay, tôi hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô ấy đâu cả. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi không cách nào liên lạc được với cô ấy. Mang một bụng tức giận cùng lo lắng đan xen, tôi buồn bã lên máy bay. Tôi không biết, hơn nửa năm sau đó, tôi hoàn toàn không có tin tức của cô ấy.
Tôi chán nản vô cùng. Dù trước đó, tôi đã hỏi han thông tin về cô ấy, từ Phụng Lê- em gái cô ấy, cho tới các bạn của cô ấy, tôi còn tới cả bể bơi tìm cô ấy. Cô ấy thế nhưng chuyển việc mà không hề nói với tôi. Dù ở sân bay, tôi chờ đợi cô ấy, cố gắng chờ một cuộc điện thoại của cô ấy thôi cũng được, nhưng hoàn toàn, không có gì hết. Tôi trống rỗng vô cùng. Lúc đó, tôi mới nhận ra một điều: cô ấy bình thản có nghĩa là cô ấy sẽ buông bỏ. Nếu như là cô gái khác, hoặc là khóc lóc giận dỗi, hoặc là không liên lạc vài hôm, sau đó sẽ trở lại bình thường. Nhưng với Phụng Yến, cô ấy luôn tỏ ra bình thường, cho tới khi cơ hội thuận tiện, cô ấy sẽ một tay chặt đứt dây mà không hề nuối tiếc. Giờ thì tôi hiểu vì sao cô ấy không bao giờ có thói quen nhìn lại đằng sau. Cô ấy là người quyết tuyệt. Môn Tâm lý học chỉ giúp tôi phân tích tâm lý về một vấn đề mà thôi, với Phụng Yến, tôi cảm giác đạt loại xuất sắc chỉ như học lực kém. Tôi hoàn toàn đánh giá sai lầm về cô ấy.
Ở hiền gặp lành, tôi tự cho là tôi hiền lành, chưa làm điều gì thất đức, cho nên , một ngày ông trời thương tôi thì phải. Tôi nhận được tin nhắn của Hòa Vy kèm theo bức ảnh Phụng Yến đang cười rạng rỡ với một người đàn ông khác, tôi cảm giác đầu óc tôi chao đảo, tim tôi đập điên cuồng, lồng ngực tôi như bị rút cạn không khí. Chẳng lẽ cô ấy đã có người khác rồi hay sao. Tôi muốn chính miệng cô ấy nói. Từ bài học kinh nghiệm lần trước, tôi muốn nghe cô ấy chính miệng nói với tôi. Tôi đã nhờ Hòa Vy xin thông tin liên lạc của cô ấy.
Tôi phải cảm ơn Hòa Vy. Thật tình, Hòa Vy là một cô gái hiểu biết và có tư tưởng rất hiện đại. Cô ấy không hề trách tôi về chuyện trước đây. Nếu như người đàn ông nào lấy được Hòa Vy, tôi cam đoan đó sẽ là người đàn ông may mắn.
Tôi thừa nhận việc tôi thích Phụng Yến nguyên do ban đầu là tò mò. Tôi muốn áp dụng lý thuyết vào thực tế - Tâm lý học và ngoại giao. Trước Phụng Yến, tôi thất bại hoàn toàn. Từ lúc nào, hình ảnh của Phụng Yến luôn len lỏi trong tâm trí tôi, dần dà, tôi nhớ cô ấy, tôi muốn ôm cô ấy, tôi muốn chạm vào cô ấy. Dần dà, tôi muốn cô ấy chỉ là của riêng một mình tôi.
Có được thông tin liên lạc của Phụng Yến, tôi nhanh chóng liên lạc với cô ấy. Tôi vào mạng xã hội, add nick của cô ấy, theo dõi từng biến chuyển hàng ngày của cô ấy qua mạng. Tôi gọi cho cô ấy, một người đàn ông tự xưng là chồng chưa cưới của cô ấy, lúc đó, tôi tưởng như ngã quỵ. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Không đời nào bỏ cuộc nữa.
Tôi gọi điện thoại cho cô ấy thường xuyên hơn, quan tâm tới cô ấy nhiều hơn, tôi thẳng thắn bày tỏ lòng mình hơn. Tôi không cần phải giấu diếm, cũng chẳng cần phải so đo gì nữa. Tôi chỉ cần biết, cô ấy là vợ tôi. Tôi sẽ tìm mọi cách giữ cô ấy lại.
Nỗ lực của tôi được đền đáp, cô ấy nói yêu tôi, cô ấy nói nhớ tôi. Đây là lần đầu tiên cô ấy nói với tôi điều ngọt ngào đó. Tôi vui sướng đến tột cùng.
Nhìn thấy ảnh mặc bikini của cô ấy trên mạng xã hội, tôi bộc phát cơn tức giận. Vợ tôi - mặc đồ thoải mái thế kia, tôi không thể tưởng tượng có bao nhiêu cặp mắt nhìn chòng chọc cô ấy. Cơ thể cô ấy, tôi còn chưa có cơ hội ngắm nhìn, những người đàn ông khác làm sao lại có cơ hội được nhìn cơ chứ. Thế là trong lúc nóng giận, tôi đã giáo dục tư tưởng cho cô ấy.
Tôi không thấy cô ấy có phản ứng gì, tôi đã thấy là lạ. Không lẽ, chuyện kia lại một lần nữa xảy ra.
Đúng như tôi lo sợ, cô ấy lại một lần nữa cắt đứt hoàn toàn liên lạc với tôi.
Tôi lại rơi vào tuyệt vọng.
Mỗi lần anh em trong đơn vị giải trí, tôi lại uống rượu quên trời đất. Mỗi năm sinh nhật cô ấy, tôi đều mua một món quà, chỉ chờ khi nào về nước, tôi sẽ đưa cho cô ấy. Quà còn đây, chỉ là không biết có cơ hội mà đưa cho cô ấy hay không.
Tôi lại mắc lại sai lầm của lần trước. Tôi quả là một thằng đàn ông tồi.
Tôi chửi rủa bản thân tôi. Tôi khinh bỉ bản thân tôi.
Tôi vào viện cấp cứu, bác sỹ nói tôi bị viêm dạ dày.
Cái giá của tôi phải trả nhẹ nhàng thế này thôi sao. Tôi nhục mạ cô ấy mà tôi chỉ có viêm dạ dày thôi sao.
Tôi chán nản vô cùng. Tôi bị viết bản kiểm điểm. Bị kỷ luật. Tôi bị giáo dục tư tưởng một năm. Sau một năm, tôi ngẫm lại mọi việc. Tôi là một quân nhân, tôi không thể lùi bước. Tôi không thể chịu thua.