Giọng điệu của Hạ Tử Khâm vừa ngập
ngừng vừa như làm nũng. Tịch Mộ Thiên ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt Hạ Tử
Khâm hơi gầy, đôi mắt mở to nhìn anh, trong ấy phản chiếu hình ảnh của anh, vô
cùng rõ ràng…
Tịch Mộ Thiên tham lam ngắm cô, rốt
cuộc anh nhớ cô đến mức nào, cho đến tận khoảnh khắc này anh vẫn không thể đo
được.
Tịch Mộ Thiên vươn tay ôm lấy eo
cô, hôn lên trán, mắt, mũi của cô, miệng lẩm bẩm nói một hai câu gì đó, cuối
cùng hôn siết lên môi cô.
Anh nói lúng búng trong miệng nhưng
Hạ Tử Khâm vẫn nghe thấy rõ: “Em còn muốn anh giải thích thế nào? Đồ nhóc con
vô lương tâm!”
Giọng nói thấp trầm mang đầy từ
tính, dường như anh nhượng bộ, dường như đang bất lực, nhưng dường như cũng đầy
yêu thương. Một Tịch Mộ Thiên như thế này vừa lạ lại vừa quen, quá dịu dàng,
quá đắm đuối, khiến cho Hạ Tử Khâm không khỏi tự kiểm điểm lại mình. Có phải cô
đã trách nhầm anh không? Rồi cô lại tin rằng, anh nhớ cô, yêu cô.
Đương nhiên Tịch Mộ Thiên chẳng để
Hạ Tử Khâm suy nghĩ miên man, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô tựa như một
kẻ đói khát, có vẻ gì đó như bất mãn, cũng có vẻ gì đó như đang trừng phạt. Áo
măng tô của Hạ Tử Khâm rơi xuống nền nhà, những cúc áo sơ mi cũng từ từ được mở
ra.
Cô chợt bừng tỉnh, định đẩy anh ra
nhưng lại bị Tịch Mộ Thiên ôm thốc lên, bế vào gian phòng phía trong.
Tịch Mộ Thiên mơn man hôn người cô,
Hạ Tử Khâm cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh men theo cổ cô, lúc mạnh, lúc nhẹ,
giống như một con quỷ hút máu bị bỏ đói hàng nghìn năm, cuối cùng cũng được
ngửi thấy mùi máu tươi.
Mỗi cử động của Tịch Mộ Thiên đều
khiến làn da mịn màng của cô nổi cả gai ốc, toàn thân khẽ run rẩy tựa như một
bông hoa trong gió
Về chuyện chăn gối, Hạ Tử Khâm luôn
là một lính mới bị động. Ở trong tay anh, dưới cơ thể anh, bên bờ môi anh… đột
nhiên lên mây, rồi bỗng chốc rơi rớt xuống đất.
Tịch Mộ Thiên không nôn nóng mà
chậm rãi như đang trừng phạt cô, những ngón tay luồn lách tháo nút cài áo lót
ngực của cô rồi nhẹ nhàng đặt môi lên mơn man hai nụ hồng e ấp.
Cô vợ bé bỏng của anh rất quyến rũ,
khiến anh hồn xiêu phách lạc, nhất là những lúc cô đang say trong men tình, mơ
màng, đôi môi hé mở khẽ rên rỉ, cái cổ thuôn dài ngửa lên tuyệt mỹ, thân thể
lúc uốn cong lúc hạ xuống đầy mềm mại.
Bàn tay Tịch Mộ Thiên trượt xuống
dưới thắt lưng Hạ Tử Khâm, chiếc quần jean cạp trễ bị ném sang một bên, Hạ Tử
Khâm đột nhiên căng thẳng khép hai chân lại, kẹp chặt bàn tay anh giữa đùi
mình, đôi mắt cô mở to nhìn Tịch Mộ Thiên vẻ cầu xin.
Tịch Mộ Thiên khẽ cười: “Ngoan nào,
thả lỏng đi, để anh yêu em!”
Câu nói này dường như là chiếc chìa
khóa vạn năng mở ra tất cả các “khu cấm địa”, Hạ Tử Khâm vòng tay kéo cổ anh
xuống, hôn lên đôi môi mỏng của anh, cả tâm hồn và thể xác hoàn toàn đầu hàng
trước người đàn ông này.
Khoảnh khắc anh thực sự đi vào bên
trong cô, cô gần như không thể kiềm chế được rên lên, tiếng rên rỉ không lớn
nhưng đầy dịu dàng và mê hoặc, khiến cho Tịch Mộ Thiên không thể kiểm soát được
nhịp độ của mình.
Sau cơn mưa xuân dầm đề là cơn mưa
rào ào ạt, Hạ Tử Khâm tựa như con thuyền dập dềnh trên sóng, lúc bị đẩy lên
đỉnh sóng, khi lại chìm xuống tận đáy sâu. Hai cơ thể quấn lấy nhau, trái tim
dường như cũng chẳng còn khoảng cách.
Thực ra tình yêu rất đơn giản, chỉ
cần đôi bên nhớ đến nhau, trân trọng nhau, chấp nhận thỏa hiệp cùng nhau thì
cho dù có từng nói hàng trăm, hàng nghìn câu vô tình, cuối cùng vẫn không thể
chia tay nhau. Đó chính là tình yêu, cho dù sóng gió hay bão tố, trải qua những
gióng gió này, tình yêu lại càng thêm thuần khiết và sâu sắc.
Hạ Tử Khâm chưa hết “cơn say”, trên
mặt vẫn còn lại chút dư âm, cơ thể trần trụi được Tịch Mộ Thiên ôm siết trong
vòng tay, cô ngại ngần khẽ nhúc nhích, bàn tay Tịch Mộ Thiên lại trượt xuống eo
cô, anh cúi đầu thì thầm, nói vẻ đùa bỡn: “Em mà còn nhúc nhích nữa là anh
không dám đảm bảo đâu đấy! Xem ra em chẳng mệt chút nào nhỉ?”
Hạ Tử Khâm nghe vậy hoảng quá, toàn
thân cứng đờ ra, nằm yên không dám động đậy nữa. Bàn tay Tịch Mộ Thiên vuốt ve
cơ thể cô, một cảm giác nhồn nhột rất dễ chịu.
Lúc sờ thấy một vết nông trên lưng
cô, anh không khỏi nhíu mày. Anh ngồi dậy, lật người cô lại, để cô nằm sấp
trong lòng mình. Tịch Mộ Thiên mở chăn ra, chăm chú quan sát lưng cô, trên tấm
lưng trắng nuột nà có một vết hằn rõ rệt, Tịch Mộ Thiên khẽ liếc cái áo lót bên
cạnh, bắt đầu trách mắng cô theo thói quen:
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần
rồi? Áo lót là không được mặc linh tinh, làn da của em tương đối nhạy cảm,
không cẩn thận sẽ để lại vết, khó coi chết đi được!”
Hạ Tử Khâm ấm ức:
“Trong chỗ quần áo Tiểu Dương mang
đến không có đồ lót mà!”
Tịch Mộ Thiên vừa tức vừa buồn
cười, anh kéo cô ngồi dậy, nâng cằm cô lên, hỏi: “Lần này nếu không phải anh
giải thích rõ ràng, không phải anh nhượng bộ, có phải em vẫn khăng khăng đòi li
hôn với anh?”
Mắt Tịch Mộ Thiên hơi nheo nheo
lại, giọng điệu có phần bất mãn và uy hiếp. Hạ Tử Khâm áp sát tai vào lồng ngực
lắng nghe tiếng trái tim đập đều đều của anh, cô hiểu bây giờ cô mà dám nói một
câu khẳng định, chắc chắn sẽ bị anh xử lí thê thảm. Hơn nữa lúc đầu cô vốn cứ
định sống tạm bợ như vậy cho qua ngày, nhưng ý định này hoàn toàn không thể
thực hiện được, giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc nghếch.
Một Hạ Tử Khâm vốn ngốc nghếch nay
bỗng trở nên tinh ranh hơn bao giờ hết, cô cọ cọ đầu vào lồng ngực Tịch Mộ
Thiên, nũng nịu ậm ừ hai tiếng cho xong chuyện.
Bàn tay Tịch Mộ Thiên nhẹ nhàng xoa
xoa lên vết hằn sau lưng cô, anh khẽ thở dài nhưng không chất vấn gì thêm. Rồi
đột nhiên như nhớ ra chuyện ban nãy, anh cau mày dặn dò: “Sau này tránh xa Phi
Lân ra nhé!”
Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên nghe
như mệnh lệnh nhưng cũng phảng phất chút ghen tuông, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn
anh hồi lâu rồi toét miệng cười: “Tịch Mộ Thiên, anh ghen phải không? Ghen với
Vinh Phi Lân đúng không? Đúng không?”
Tịch Mộ Thiên túm gáy cô, lấy miệng
bịt chặt cái miệng cô lại, con nhóc này thường ngày ngốc nghếch là vậy, thế mà
cũng có lúc tinh ranh khiến người ta phải phát cáu. Tịch Mộ Thiên xoay người đè
cô xuống giường, Hạ Tử Khâm chỉ kịp nhìn thấy hai tai anh đỏ lên rồi đã bị nhấn
chìm trong nỗi khao khát không thể tự thoát ra được, hay có thể chính bản thân
cô không hề muốn thoát ra.
Lúc này trong lòng cô cảm nhận mọi
thứ đều màu hồng, cô yêu người đàn ông tên Tịch Mộ Thiên. Cô biết, không phải
anh hoàn toàn chẳng có chút tình cảm nào với mình, mặc dù anh không nói gì đến
một chữ yêu, nhưng Hạ Tử Khâm đã hào phóng chọn cách bỏ qua và tha thứ.
Vừa ra khỏi tòa nhà làm việc của
Vinh Thị, Tịch Mộ Thiên đã ôm siết Hạ Tử Khâm trong vòng tay, Hạ Tử Khâm chỉ
nghe thấy vài tiếng tách tách của máy ảnh thì đã được đưa vào trong xe hơi của
Tịch Mộ Thiên rồi.
“Ông Lưu, ra sân bay đi!”
Hạ Tử Khâm ngây người: “Ra sân bay
làm gì? Em còn phải bàn bạc vấn đề thay đổi một số tình tiết quan trọng trong
bộ phim mà.”
Tịch Mộ Thiên cúi đầu cắt ngang lời
cô:
“Những chuyện này có thể bàn bạc
qua webcam, không nhất thiết phải đích thân đến tận nơi, ngoài vai trò là Thanh
Thanh Tử Khâm ra, em còn là vợ của anh, vợ của Tổng giám đốc Tịch Thị. Em không
hiểu hết khả năng của giới truyền thông đâu, anh không muốn em phải chịu bất kì
ấm ức hay tổn thương nào, vì vậy tránh miệng lưỡi của giới truyền thông cũng là
một ý hay, em thấy sao?”
Anh tôn trọng cô, không còn yêu
chiều kiểu đơn phương như trước nữa, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm cảm thấy Tịch Mộ
Thiên thực sự coi mình là một người vợ. Thứ cảm giác này thật kì diệu, nó vang
vọng trong lòng cô, nhẹ nhàng như mật ong nhỏ vào trong nước ấm, cuộn lên từng
lớp, ngọt ngào và vấn vương đầu lưỡi.
Tịch Mộ Thiên ôm siết cô trong vòng
tay, khẽ nói: “Dỗi anh lâu như thế rồi, lần này phải nghe anh nhé! Vừa hay đợt
này anh được rảnh vài ngày, anh dẫn em qua Mỹ, nhân tiện kiểm tra lại sức khỏe
luôn.”
Hạ Tử Khâm bị Tịch Mộ Thiên đưa
sang Mỹ như vậy mà không hề biết rằng ở nhà, cả thành phố C như ầm ĩ với thông
tin về cô vợ cưới gấp của Tổng giám đốc Tịch Thị. Từ xuất thân, học vấn, bạn bè
cho đến cả anh chàng bạn trai cũ của Hạ Tử Khâm là Chu Thuyền cũng bị đưa lên
mặt báo, phơi bày dưới con mắt mọi người. Gần như chỉ trong một đêm, cái mũ “cô
bé lọ lem” đã được chụp ngay lên đầu Hạ Tử Khâm. Có người ghen tị, có người
ngưỡng mộ, cũng có người suýt xoa.
Người khác thì khỏi nói làm gì,
nhưng Chu Thuyền thì ái ngại vô cùng. Chu Thuyền có nằm mơ cũng không ngờ Hạ Tử
Khâm lại bay cao đến thế. Sau lần tình cờ gặp mặt ấy, anh ta thầm suy đoán, cho
dù Hạ Tử Khâm và Tịch Mộ Thiên có tình tứ với nhau đi chăng nữa, Tịch Mộ Thiên
chẳng qua cũng chỉ chơi bời qua đường mà thôi, anh ta không tin Hạ Tử Khâm có
cái tham vọng và khả năng câu được Tịch Mộ Thiên.
Mặc dù sau hôm đó anh ta cũng băn
khoăn mất mấy ngày, nhưng rồi lại quên ngay. Đúng vào lúc Chu Thuyền tưởng rằng
mình đã quên mất chuyện của Hạ Tử Khâm thì đột nhiên hay tin Tịch Mộ Thiên kết
hôn với cô, thông tin này ngay lập tức đã khiến cuộc đời anh ra đảo lộn hoàn
toàn.
Lúc đó Chu Thuyền đang ngồi xem ti
vi ở phòng khách với Triệu Gia Kỳ, Triệu Gia Kỳ mải mê lải nhải: “Nhà người ta
lại thay xe mới rồi, đổi sang xe mui trần. Em tính thế này chồng ạ, bán cái xe
của nhà ta đi là đủ trả tiền đợt đầu đấy, anh thấy sao?”
Mãi chẳng thấy Chu Thuyền trả lời,
cô ta ngoảnh đầu sang nhìn thì phát hiện Chu Thuyền hoàn toàn không nghe mình
nói gì, mắt dán chặt vào màn hình, sắc mặt có vẻ vô cùng khó coi.
Triệu Gia Kỳ nhìn theo ánh mắt Chu
Thuyền, bắt gặp đúng cảnh Tịch Mộ Thiên đang ôm chặt Hạ Tử Khâm trong lòng,
khảng khái thừa nhận: “Tôi kết hôn chớp nhoáng, người đang ở trong vòng tay tôi
đây chính là vợ tôi…”
Đồng tử của Triệu Gia Kỳ bắt đầu co
lại, bạn học bốn năm đại học, cô ta còn lạ gì Hạ Tử Khâm. Triệu Gia Kỳ đã phải
giở hết mọi thủ đoạn để đấu trí đấu dũng với Hạ Tử Khâm, cuối cùng mới giành
được Chu Thuyền về tay mình. Cái cảm giác chiến thắng lúc ấy thậm chí còn quan
trọng hơn cả Chu Thuyền.
Trong tưởng tượng của Triệu Gia Kỳ,
đứa con gái bị cướp mất người yêu như Hạ Tử Khâm chỉ còn nước te tua, thê thảm
suốt phần đời còn lại. Ai dè cô ta lại kết hôn chỉ trong nháy mắt, mà Triệu Gia
Kỳ có nằm mơ cũng không ngờ đối tượng mà cô ta kết hôn lại chính là Tịch Mộ
Thiên, một người đàn ông tầm cỡ đứng trên cao vời vợi, những đứa con gái tầm
thường đừng hòng mơ với tới gót chân anh ta.
Triệu Gia Kỳ không thể nào chấp
nhận nổi cái tin sét đánh này. Chợt nhìn sang người đàn ông mà mình đã cướp
được, cô ta bỗng nhiên cảm thấy anh ta chẳng khác gì một cái gân gà, ăn thì
chán ngắt mà bỏ thì tiếc của.