“Phi Lân, mày làm cái trò gì thế
hả? Tao bảo mày vào Vinh Thị không phải để phá Mộ Thiên, tao bảo mày học hỏi
kinh nghiệm của nó cơ mà. Mày giỏi rồi, gây ra chuyện ầm ĩ như thế này, mày
không biết Vinh Thị với Tịch Thị có dây ràng buộc hay sao? Vinh thì cùng vinh,
bại thì cùng bại, cổ phiếu Tịch Thị rớt giá như thế, Vinh Thị cũng khó mà chống
đỡ.”
Vinh Hồng Thịnh một tay ôm lấy
ngực, vội vàng kéo ngăn bàn lấy lọ thuốc ra uống liền mấy viên, cố sức trấn áp
cơn đau tức ở lồng ngực. Vinh Phi Lân lại gần đỡ ông: “Bố!”
Vinh Hồng Thịnh thở dài, ngồi xuống
ghế tựa: “Phi Lân, con không còn nhỏ nữa, đã gần ba mươi rồi! Phi Loan đã vậy,
nhà họ Vinh ta chỉ còn một mình con, con mà không phấn đấu thì tâm huyết của
hơn nửa đời của Bố đổ sông đổ biển hết. Giờ con nói cho ta hay, con làm vậy rốt
cuộc vì cái gì?”
Yên lặng nhìn con trai hồi lâu,
Vinh Hồng Thịnh đắn đo rồi hỏi: “Chẳng lẽ vẫn là vì chị con? Vì Mộ Thiên tái
hôn sao?”
Chuyện gia đình họ Vinh thực ra
cũng hơi phức tạp, năm đó bế Phi Lân về nhà nuôi, anh mới được gần đầy một
tháng, Vinh Hồng Thịnh lúc ấy đã có sự nghiệp, ý chí ngút trời, vợ ông chỉ là
một cô gái bình thường, quen nhau từ lúc ông vẫn còn nghèo khó. Sau này khi trở
nên giàu có rồi, Vinh Hồng Thịnh cũng không có ý định bỏ vợ để lấy người khác.
Vợ ông vô cùng hiền hậu và lương thiện, thế nên người cha một chữ bẻ đôi cũng
không biết của Vinh Hồng Thịnh lúc lâm chung đã dặn dò rằng: “Con à, con phải
nhớ, lấy vợ là phải lấy vợ hiền lành, đừng tham lam sắc đẹp, sắc đẹp không mài
ra ăn được đâu!”
Vợ Vinh Hồng Thịnh mặc dù nhan sắc
không phải thuộc hàng cực kỳ xuất sắc nhưng cũng rất đoan trang. Chỉ có điều
ông không ngờ người vợ hiền lành, đoan trang là thế mà cốt tủy lại kiên cường
đến lạ. Mười năm vợ chồng Vinh Hồng Thịnh vẫn không thực sự nhìn thấu con người
của vợ.
Vợ ông lúc sinh Phi Loan bị khó đẻ,
bác sĩ nói khả năng sinh con lần nữa vô cùng thấp, Phi Loan ra đời đã là một
đứa trẻ không khỏe mạnh, khó có thể sống tới năm ba mươi tuổi. Gia sản nhà Vinh
Hồng Thịnh lớn như thế, sau này lại không có người kế thừa.
Lúc ấy Vinh Hồng Thịnh nghĩ, bây
giờ y học phát triển nhanh, chúng ta lại có tiền, bác sĩ đâu có nói rằng không
thể sinh được nữa, chỉ là khả năng không cao mà thôi, thế nên ông cũng chẳng
mấy để tâm. Nhưng vài năm sau, cho đến khi Phi Loan tám tuổi mà vợ ông vẫn chưa
sinh thêm được đứa nữa, lúc này Vinh Hồng Thịnh bắt đầu thấy sốt ruột. Đàn ông
làm ăn trên thương trường, tiệc tùng gặp gỡ nhiều, chuyện gái gú là khó tránh,
Vinh Hồng Thịnh lại không phải là Liễu Hạ Huệ [1], ngoài vợ ra ở bên ngoài
ông cũng có vài ba người đàn bà. Trùng hợp là đúng lúc ông đang buồn phiền vì
không có con trai thì một trong những người tình của ông thông báo có bầu, sau
đó sinh ra Phi Lân.
[1] Là
người nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một người chính nhân quân tử, phụ nữ
nằm bên cạnh mà không hề có tà tâm.
Vinh Hồng Thịnh không phải là loại
đàn ông vô lương tâm ruồng bỏ vợ con, dù gì cũng là vợ chồng từ thuở hàn vi,
đến lúc phú quý không thể ruồng bỏ người vợ lúc bần hàn, đây là lời dạy của cha
ông.
Do đó ông nhanh chóng xử lí vấn đề
mẹ đẻ của Phi Lân rồi bế Phi Lân mới đầy một tháng về nhà, ông muốn để vợ mình
chăm bẵm đứa bé, sau này nó lớn, làm sao biết được mẹ đẻ nó là ai, cứ nói rằng
nó là em ruột của Phi Loan là được rồi.
Mọi dự định của Vinh Hồng Thịnh đều
được như ý. Lúc ấy ông không nghĩ vợ mình lại không chấp nhận, thậm chí là cắt
đứt hẳn tình nghĩa, để lại Phi Loan chưa đầy mười tuổi bỏ đi ngay trong đêm,
chẳng mang theo bất cứ thứ gì ngoài tờ đơn xin li hôn, một thân một mình ra đi
mất dạng.
Tiếng mưa bên ngoài đánh thức hồi
ức của Vinh Hồng Thịnh, ông đứng dậy đến bên cửa sổ, những cơn mưa mùa thu
phảng phất hơi lạnh se sắt, giống hệt như đêm hôm đó.
Phi Lân lúc ấy vẫn còn bế ngửa, nhớ
được điều gì chứ? Nhưng Phi Loan đã gần mười tuổi, mặc dù sức khỏe không tốt
nhưng hết mực yêu thương cậu em trai từ trên trời rơi xuống này, cũng không vì
chuyện mẹ bỏ đi mà trút giận lên Phi Lân. Hồi nhỏ Phi Lân lớn lên bên cạnh Phi
Loan, hai chị em tình cảm rất thắm thiết.
Buổi tối hôm Phi Loan ra đi, Tịch
Mộ Thiên về đến nhà thì đã muộn, Phi Lân vừa nhìn thấy Tịch Mộ Thiên bước vào
đã vung tay giáng cho anh rể một cú đấm điếng người.
Thật ra có những chuyện không thể
oán trách Tịch Mộ Thiên được. Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông lí trí, giống
hệt như ông Tịch, tuy luôn lạnh lùng và điềm đạm trước tất cả mọi việc, nhưng
nếu thực sự yêu thích sẽ cố giữ đến hết đời. Chỉ tiếc rằng Phi Loan không phải
là tình yêu, Vinh Hồng Thịnh hay thậm chí chính bản thân Phi Loan cũng hiểu rất
rõ điều đó. Lúc Phi Loan lâm chung, kì thực không có một lời oán thán, chỉ nuối
tiếc không nỡ rời xa thế giới này. Cuộc đời của Phi Loan ngắn ngủi, mà sao có
quá nhiều li biệt và khổ nạn.
Con gái yêu của mình qua đời, khác
hẳn với phong cách khiêm tốn thường ngày, Vinh Hồng Thịnh đã làm mai táng cho
Vinh Phi Loan vô cùng ầm ĩ. Thực tế ông hi vọng vợ mình biết tin sẽ xuất hiện,
cho dù chỉ được nhìn thấy bà vẫn khỏe mạnh và sống tốt. Dù gì cũng ngần ấy năm
đã trôi qua, có ân oán, tình thù gì mà không thể bỏ qua, huống hồ hai người vẫn
là vợ chồng kết tóc xe tơ. Vậy mà người đàn bà ấy nhẫn tâm hơn ông tưởng, hai
mươi lăm năm, hơn hai mươi lăm năm trời, không có một chút tin tức gì từ bà,
đấy là điều mà Vinh Hồng Thịnh vắt óc cũng không nghĩ ra được. Bà hận ông,
nhưng dù gì Phi Loan cũng đi rồi, thế mà bà vẫn không lộ mặt. Chắc chắn có
chuyện không bình thường, Vinh Hồng Thịnh thật không dám nghĩ tiếp.
Vinh Hồng Thịnh như bừng tỉnh khỏi
hồi ức, phát hiện Phi Lân đang đứng ngây ở góc phòng, dường như không nghe thấy
mình nói gì cả. Ông lại gần, ngồi xuống nói:
“Nếu không phải vì chị của con, vậy
là vì cái gì? Bố không nghĩ con vì cảm thấy vô vị mà làm như thế. Con đã sớm
qua cái thời nghịch ngợm rồi, hay là vì Hạ Tử Khâm, cô vợ mới cưới của Mộ
Thiên?”
“Con sẽ đối xử với cô ấy tốt gấp
bội so với anh rể, không để cô ấy bị tổn thương hay đau lòng, cô ấy muốn thế
nào sẽ được thế ấy, con sẽ nghe cô ấy hết. Con thích cô ấy, con yêu cô ấy, đời
này không thể sống thiếu cô ấy?”
Vinh Hồng Thịnh toàn thân cứng đờ,
giọng điệu của Vinh Phi Lân vừa chân thành, lạc lõng và tuyệt vọng, ẩn chứa
điều gì đó vô cùng điên cuồng.
“Hạ Tử Khâm.”
Vinh Hồng Thịnh gần như sắp quên
mất cái tên cô gái này, cô gái trông rất tầm thường ấy sao lại có sức hút lớn
đến như vậy? Nửa tháng nay, giới truyền thông gần như chỉ quay vòng quanh Hạ Tử
Khâm. Tịch Mộ Thiên bộc lộ tình cảm với cô ta ngay trước mặt báo giới, tỏ thái
độ tức giận trước sự phỉ báng của phóng viên dành cho vợ mình, đưa cô ta sang
Mỹ né tránh dự luận, tất cả những điều này đều chứng minh Tịch Mộ Thiên rất để
tâm đến cô vợ ấy. Còn Phi Lân nữa, nó đã chen vào chuyện này từ khi nào?
Vinh Hồng Thịnh thấy mọi chuyện
dường như rối tinh hết cả lên, càng muốn cởi nút lại càng bị thắt chặt. Phi Lân
làm tất cả những chuyện này là vì Hạ Tử Khâm, đây đúng là điều đáng lên án.
Sắc mặt Vinh Hồng Thịnh sầm xuống:
“Con nói vớ vẩn gì thế hả? Cô ta là
vợ của Mộ Thiên, chẳng có chút liên quan gì với Vinh Phi Lân hết, con biết điều
thì suy nghĩ lại cho bố. Chuyện này để bố giải quyết, các dự án hiện nay con
làm không đến nỗi tồi, bên công ty dạo này cũng không có hạng mục gì lớn, công
việc con đang phụ trách cứ giao cho người khác làm. Ngày mai con sang Pháp, chi
nhánh bên đó giao cho con xử lí!”
“Bố! Nếu như không phải vì Tử Khâm,
có bảo con ở lại Vinh Thị một ngày con cũng không ở, vì vậy bố cứ giữ sức thì
hơn. Con không đi đâu cả, ít nhất là bây giờ con không thể đi. Có được Tử Khâm
rồi, bố có đày con đến đâu cũng không sao, nhưng không có cô ấy, con sẽ chẳng
đi đâu hết. Còn nữa, trước đây anh rể muốn con về công ty, bây giờ con về rồi,
anh ấy nên cảm ơn mới phải. Công ty còn có việc, con phải về đây!”
“Phi Lân, Phi Lân… thằng mất dạy
này!”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lạnh lùng
liếc nhìn Hàn Phong, lướt qua cái bụng đã nhô lên rất rõ của cô ta, thân hình
thon thả trước đây giờ đã béo tròn, có điều lớp trang điểm trên mặt vẫn rất
hoàn mỹ, nhưng phấn son không thể che đi dã tâm và khát vọng của người đàn bà
ấy. Đàn bà một khi có dã tâm và tham vọng sẽ trở nên ngu muội đến đáng sợ.
Trong kí ức của Tịch Mộ Thiên, Hàn
Phong là một người đàn bà thông minh. Cô ta có định hướng rõ ràng, hiểu rõ lựa
chọn của bản thân, do đó mới theo Tịch Mộ Thiên năm năm trời. Tịch Mộ Thiên
không đồng tính, càng không phải Liễu Hạ Huệ, anh thậm chí có bệnh ưa sạch sẽ
và cũng chán ngán việc quan hệ với những người đàn bà khác nhau. Tịch Mộ Thiên
là đàn ông, có nhu cầu sinh lí bình thường của mỗi người đàn ông, do đó nhất
định phải có đàn bà. Vì vậy anh cần bạn tình cố định, Hàn Phong là một trong số
đó.
Hàn Phong từ trước đến giờ luôn
biết chừng mực, không bao giờ có biểu hiện hoặc yêu cầu quá đáng. Sau khi Tịch
Mộ Thiên với Hạ Tử Khâm, anh cũng cho Tiểu Dương đi dàn xếp ổn thỏa với những
người phụ nữ ở bên ngoài, thế nên việc Hàn Phong đột ngột vác cái bụng bầu đến
ăn vạ thực sự khiến Tịch Mộ Thiên ngạc nhiên.
Nhìn cái bụng có lẽ cái thai đã
được khoảng sáu, bảy tháng gì đó. Sáu, bảy tháng trước đúng là anh vẫn duy trì
quan hệ với cô ta, khi ấy anh còn chưa quen Hạ Tử Khâm, vậy nếu đứa bé trong
bụng thực sự là của anh, điều này chứng tỏ người đàn bà này có dã tâm, đã có âm
mưu ngay từ lúc đó rồi.
“Cô muốn cái gì?”
Tịch Mộ Thiên thẳng thừng đi vào
vấn đề, đối với cô ta, anh không cần vòng vo tam quốc.
Kì thực Hàn Phong rất sợ Tịch Mộ
Thiên, chỉ cần anh ta muốn, cả đời này cô cũng đừng mong ngẩng mặt lên được.
Nhưng cô bây giờ giống như một con thiêu thân lao vào lửa, biết rõ càng lại gần
càng bị thiêu cháy, thế mà vẫn bất chấp tất cả.
Nếu nói rằng cô yêu anh ta, chắc
chắn Tịch Mộ Thiên sẽ không có phản ứng gì hết, tình yêu đối với Tịch Mộ Thiên
chẳng qua chỉ là thứ đồ vật trang trí, trong con mắt của người đàn ông này
không tồn tại hai từ ấy. Nhưng giá như cả đời này anh ta cứ mãi vô tình như thế
thì chẳng sao, đằng này anh ta lại đi tái hôn, bởi vì tái hôn nên anh ta vứt bỏ
cô như vứt bỏ một chiếc giày cũ.
Đúng, anh ta cho cô đủ tiền bạc,
nhưng cô không thể chấp nhận kết cục này. Cô thậm chí từng nghĩ, cứ theo Tịch
Mộ Thiên như vậy năm năm, mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm, sớm muộn gì
cũng có một ngày cô “tu thành chính quả”. Nào ngờ mới tu luyện được vài năm đã
chẳng thể tiến triển được nữa, trong khi người đàn bà khác chỉ mất có vài ngày
đã “lập địa thành phật”. Vì thế cô muốn chơi một canh bạc cuối, dùng đứa con
trong bụng làm bàn đạp đánh cược cuộc đời mình, cho dù biết rõ hậu quả.