Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh dậy, không biết
là mấy giờ, chỉ thấy đèn đường đã bật sáng. Vừa mở mắt ra là nhìn thấy Tịch Mộ
Thiên, anh đang ngồi ngay sát giường, bên cạnh cái bàn gấp cô hay dùng. Laptop
đặt trên bàn, anh liên tục nhấp chuột và chuyển động.
Hạ Tử Khâm khẽ nhúc nhích, cảm thấy
vẫn hơi khó chịu, không thể kiểm soát cơn trào ngược của dạ dày, cực kì buồn
nôn. Cô vội vàng bịt miệng nôn khan mấy tiếng. Tịch Mộ Thiên đỡ cô ngồi thẳng
dậy, bàn tay vuốt dọc sống lưng cô, đợi cơn buồn nôn qua đi, anh khẽ vén lại
mái tóc rối bời của Hạ Tử Khâm:
“Em dễ chịu hơn chút nào chưa? Em
muốn ăn gì?”
Giọng nói của anh dịu dàng, chậm
rãi.
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh,
người đàn ông này thực sự không thể nhìn thấu tâm can, cũng không thể hiểu rõ.
Anh lạnh nhạt với cô, đến mức gần
một tháng trời mất tăm mất tích, thế rồi đùng cái lại quay sang dỗ dành cô như
con búp bê.
Trong lòng nghĩ mãi không hiểu, Hạ
Tử Khâm cảm thấy bực bội, gạt tay anh ra, xuống đất đi vào nhà vệ sinh. Cô xả
nước trên bồn rửa mặt rồi vùi đầu xuống đó, hồi lâu sau mới ngẩng lên, lấy tay
lau mặt. Người phụ nữ trong gương hốc hác, đôi mắt phù trũng, đầu tóc rối bời,
bộ quần áo trên người rộng thùng thình trông chẳng khác gì bà vợ già.
Hạ Tử Khâm gạt nước trên mặt, cơn
buồn nôn lại ập tới. Cô vội vàng chạy tới trước bồn cầu, không biết đã nôn ra
dịch vị hay là thứ gì nữa.
Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, Tịch
Mộ Thiên bước vào, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải em bị bệnh gì
không?”
Tịch Mộ Thiên nhíu mày:
“Em nghĩ xem đã bao lâu chưa ăn gì
rồi? Dạ dày khó chịu là chuyện bình thường, ăn vào là ổn thôi, giờ nói cho anh
biết em muốn ăn gì nào?”
Hạ Tử Khâm ôm bụng, thấy trống rỗng
và khó chịu, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đành nói: “Em muốn ăn khoai tây sốt chua
cay!”
Cô gi mắt nhìn Tịch Mộ Thiên, Tịch
Mộ Thiên cúi người bế cô đến bồn đánh răng, bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi
nhét vào tay cô.
“Em đánh răng trước đi, anh xuống
nhà làm cho em ăn. Muốn ăn khoai tây, còn muốn ăn gì nữa không?”
“Còn muốn ăn dưa chuột trộn, không
cho tỏi, cho mù tạc thôi!”
Tịch Mộ Thiên ra ngoài, Hạ Tử Khâm
đánh răng được mấy cái đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trong gương.
“Sao mày không có chút trí nhớ nào
thế nhỉ? Chỉ cần anh ấy đối xử với mày hơi tốt một chút là mày đã không phân
biệt được đông tây nam bắc. Mày quên rồi à? Bên cạnh anh ấy còn có một cô gái
không rõ lai lịch đấy!”
Trong lòng Hạ Tử Khâm chợt có giọng
nói phản bác khe khẽ:
“Cô ả con lai ấy có khi đang cố ý
nói láo để hãm hại người khác, giống như cái cô Hàn Phong gì đó mà thôi!”
Đầu óc Hạ Tử Khâm càng lúc càng rối
bời, cô nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng rồi quấn khăn tắm đi
xuống.
Ngồi trước bàn ăn, nhìn hai đĩa
thức ăn một nguội một nóng trước mặt, Hạ Tử Khâm không khỏi nuốt nước bọt. Tịch
Mộ Thiên đơm bát cơm đưa cho cô, Hạ Tử Khâm cầm đũa lên gắp khoai tây trước.
Ừm, vị chua ngọt rất ngon miệng, còn ngon hơn cả Vinh Phi Lân làm. Đột nhiên cô
nghĩ đến Vinh Phi Lân, nghĩ đến Vinh Phi Lân lại không khỏi nghĩ đến cái USB đã
bị cô ném đi, rốt cuộc trong đó là cái gì?
Hạ Tử Khâm lắc đầu, cố nhét hết
thức ăn trên đĩa vào dạ dày. Đặt đũa xuống, cô sực nhớ ra hình như Tịch Một
Thiên chưa ăn gì.
“Anh ăn gì?”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày cười: “Anh
ăn rồi, giờ đã là tám giờ rồi!”
Anh dắt tay cô rời khỏi phòng ăn
lên lầu, lấy một tấm chăn mỏng choàng lên người cô, anh ngồi xuống ghế dựa bên
ngoài ban công, ôm cô vào lòng. Tịch Mộ Thiên hỏi thẳng:
“Giờ có khi em nên nói cho anh biết
rốt cuộc em đang hờn dỗi chuyện gì đi nhỉ?”
Thật ra Hạ Tử Khâm cũng chẳng biết
mình đang giận dỗi chuyện gì. Những chuyện khó chịu trong lòng không thể nói
cho anh biết, chẳng nhẽ nói là vì hơn một tháng nay anh rất ít về nhà, công
việc của anh bận rộn, rõ ràng cô thật không biết điều. Hay là nói rằng, cho dù
anh về nhà cũng không đụng đến em, có phải anh có người đàn bà khác ở bên ngoài
không?
Hạ Tử Khâm không phải kiểu phụ nữ
biết nói thẳng, nếu cô là một người thẳng thắn như thế, cô đã chẳng phải tự đấu
tranh với bản thân mình rồi.
Do vậy khi Tịch Mộ Thiên hỏi vậy,
cô chỉ biết cúi đầu không nói nửa lời. Tịch Mộ Thiên thở dài, nhìn cô hồi lâu
rồi bắt đầu suy đoán:
“Có phải dạo này anh bận rộn quá
không?”
Hạ Tử Khâm cắn chặt răng, vẫn không
chịu nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt là Tịch Mộ Thiên biết mình đã đoán đúng. Anh lắc
đầu:
“Em vì anh bận rộn quá, không có
thời gian ở bên em nên mới giận dỗi anh, một mình về cô nhi viện phải không?”
Hạ Tử Khâm thấy lời nói phát ra từ
miệng Tịch Mộ Thiên sao nghe như cô là người vô lí vậy. Tịch Mộ Thiên đang định
giải thích vài câu thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Hạ Tử Khâm nghe thấy
trong điện thoại vọng ra giọng nói của cô gái con lai kia:
“Riza, anh mau qua đây đi! Bữa tiệc
tối nay xong rồi, chỗ giấy tờ của anh cũng không thành vấn đề nữa. Mau qua đây,
bọn em đang ở hội quán phía Đông, anh họ em đang tìm anh đấy!”
Tịch Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tử
Khâm, gật đầu nói: “Ừ, đợi anh khoảng nửa tiếng.”
Cúp điện thoại, anh cúi đầu hôn lên
trán Hạ Tử Khâm: “Anh ra ngoài một chuyến, tối nay chắc sẽ về muộn, em ngủ
trước đi!”
Anh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp
cho cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Đi đến cửa chợt nghe giọng nói của Hạ Tử
Khâm vang lên:
“Cô gái trong điện thoại là ai
thế?”
Tịch Mộ Thiên ngây người, đắn đo
giây lát. Anh biết cô vợ bé bỏng của mình không phải người độ lượng, cũng hơi
nhỏ nhen lại hay ghen. Tuy nhiên, tất cả những điều ấy qua con mắt của Tịch Mộ
Thiên chỉ là một phần tính cách của cô, nhiều lúc rất đáng ghét, nhưng nhiều
lúc lại đáng yêu. Nhưng những chuyện như thế này, Tịch Mộ Thiên vẫn không muốn
cho cô biết, hơn nữa đó là chuyện của nhiều năm về trước, bây giờ anh và
Jennifer chẳng còn chút tư tình, cần gì phải lật lại quá khứ.
Tịch Mộ Thiên quay trở lại giường,
giải thích qua loa:
“Cô ấy học cùng đại học Harvard với
anh, rất có năng lực. Anh muốn kéo cô ấy về làm Phó tổng của Tịch thị. Em đừng
nghĩ bậy, nhắm mắt ngủ đi, ngày mai anh sẽ đưa em vào bệnh viện thăm mẹ!”
Hạ Tử Khâm ngoan ngoãn nhắm mắt
lại, nhưng cánh cửa vừa khép vào cô liền mở mắt ra, lắng nghe tiếng bước chân
Tịch Mộ Thiên xuống lầu, tiếng đóng cửa và tiếng động cơ xa dần. Cô ngồi dậy,
mặc quần áo rồi vơ vội lấy túi xách, mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng đã nghe thấy tiếng
còi xe inh ỏi chói tai, Hạ Tử Khâm giật nảy mình. Từ bên kia đường có một chiếc
BMW màu đen đỗ khuất trong bóng cây cổ thụ, nếu không nhìn kĩ thì khó mà thấy.
Đèn pha ô tô đột nhiên bật sáng, Hạ Tử Khâm lấy tay che mặt, hồi lâu sau mới
nhìn rõ người trong xe là Vinh Phi Lân.
Hạ Tử Khâm vừa biết là Vinh Phi Lân
liền lập tức quay đầu bỏ đi, như thể không quen biết anh. Cô đi ra cổng khu đô
thị, Vinh Phi Lân lái xe theo sau. Thấy cô đứng ngoài cổng bắt taxi, chặn được
mấy xe nhưng đều bị người khác tranh mất, Vinh Phi Lân liền mở cửa xe, lại gần
kéo tay cô:
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi, cứ
thế này cả đời cũng chẳng bắt được xe đâu!”
Hạ Tử Khâm hất tay anh ra: “Vinh
Phi Lân anh phiền phức thật đấy!”
Vinh Phi Lân không vui thấy rõ, mặc
cho Hạ Tử Khâm cáu kỉnh vẫn kéo cô lên xe. Hạ Tử Khâm đẩy cửa xe mãi mà không
được, đành ngoảnh đầu sang hậm hực gắt:
“Anh là đồ biến thái! Anh cứ lẽo
đẽo theo tôi làm gì?”
Vinh Phi Lân nhìn chằm chằm vào bàn
tay đang cầm túi xách của cô, bình thản nói: “Em đi đâu?”
“À, anh biết rồi, em muốn bám theo
Tịch Mộ Thiên để bắt tận tay gian phu chứ gì?”
“Cái…cái gì?”
Hạ Tử Khâm yếu ớt phản bác:
“Anh chớ có nói bừa, mau mở cửa,
tôi muốn xuống xe!”
Vinh Phi Lân khẽ cười: “Cái anh đưa
cho em, em đã xem chưa?”
Vinh Phi Lân nhìn cô rồi gật gù:
“Em không xem, em định nói gì với
anh, em tin Tịch Mộ Thiên là một chính nhân quân tử, tin anh ta là một Liễu Hạ
Huệ quân tử đúng không? Tử Khâm, anh không thể không nghĩ, em còn ngây thơ hơn
cả tưởng tượng của anh, thế bây giờ em muốn làm gì? Tịch Mộ Thiên vừa ra khỏi
cửa, em đã bám theo sau. Nói thật lòng, cái USB anh đưa cho em, em không xem,
hôm nay có qua đó cũng chưa chắc đã phát hiện được gì. Người đàn bà đó em biết
là ai không? Là bạn gái mà Tịch Mộ Thiên đã qua lại gần một năm trời lúc còn
học bên Mỹ, về sau ông Tịch lâm bệnh nặng, anh ta mới về nước tiếp quản sản
nghiệp, mối tình này do vậy mà chấm dứt. Bao nhiêu năm không gặp, bây giờ tình
cũ đột nhiên tương phùng, sẽ xảy ra chuyện gì? Điều này dường như nằm trong dự
đoán, em nghĩ sao?”
Mặt Hạ Tử Khâm trở nên trắng bệch,
nhưng vẫn cố gắng phản bác:
“Vinh Phi Lân, anh có biết không?
Mấy thủ đoạn của anh thật là trẻ con, trẻ con đến mức dù là kẻ ngốc như tôi
cũng phát hiện ra ngay!”
Hạ Tử Khâm khẽ thở dài, giọng nói
trở nên chậm rãi: “Phi Lân, nếu anh muốn, chúng ta có thể khôi phục quan hệ bạn
bè như trước đây, như vậy không tốt sao”
“Bạn bè ư?”
Ánh mắt Vinh Phi Lân đột nhiên bừng
bừng như ngọn lửa, anh tóm lấy cánh tay Hạ Tử Khâm: “Anh không muốn làm bạn bè
gì hết, anh yêu em Tử Khâm! Anh cũng không biết tại sao mình lại yêu một người
con gái như em, nhưng anh đã yêu em rồi. Anh phát hiện ra điều này hơi muộn,
nhưng em có thể nhìn anh không? Cho anh một cơ hội để yêu em! Tử Khâm, Tịch Mộ
Thiên không hợp với em đâu, anh ta rất bận rộn, sự nghiệp của anh ta rất lớn,
không như anh. Anh có thể bỏ hết tất cả, ngày ngày ở bên cạnh em, sẽ không để
em có một giây một phút nào cảm thấy cô đơn, chúng ta có thể đi chơi khắp mọi
nơi, chơi chán sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc để ở lại. Đại Lý, anh nhớ em
thích Đại Lý, chúng ta có thể ở lại đó, mua một căn hộ ở bên bờ sông!”
Hạ Tử Khâm không khỏi kinh ngạc, cô
cố vùng ra khỏi bàn tay cứng như thép nguội của Vinh Phi Lân:
“Vinh Phi Lân, anh nói bậy bạ gì
thế? Tôi hoàn toàn không yêu anh, người tôi yêu là Tịch Mộ Thiên!”
“Em yêu anh ta ư?”
Vinh Phi Lân cay cú gật đầu: “Được,
em yêu anh ta, vậy anh dẫn em đi tìm anh ta, hi vọng em đừng có hối hận!”
Nói rồi Vinh Phi Lân nhấn ga, chiếc
xe lao vút đi như tên bắn.