Tử Khâm không biết phải đối mặt với Vinh Hồng Thịnh như thế nào. Với người cha từ trên trời rơi xuống này, cô cảm thấy khó xử hơn cả Mẹ viện trưởng. Vinh Hồng Thịnh quá xa lạ, xa lạ không khác gì một người qua đường, có thể là hơn người qua đường một chút, bởi vì “người qua đường” này bỗng dưng biến thành cha cô, cha ruột của cô.
Cho dù cô thừa nhận hay không, trong huyết quản của cô đang chảy dòng máu của ông ấy. Cô và Vinh Phi Loan, Vinh Phi Lân là anh chị em ruột, có mối quan hệ huyết thống mà giữa ba người còn có một Tịch Mộ Thiên, khiến cho tất cả luôn ở trạng thái đối đầu.
Đúng như Mạch Tử nói, vây quanh Hạ Tử Khâm là những tình tiết vô cùng “kịch”, mà trong vở kịch ấy, cô hoàn toàn bất đắc dĩ.
Hạ Tử Khâm khẽ đan những ngón tay vào nhau, từ lúc vào đây đến giờ cô không nói nửa lời, thậm chí chẳng ngẩng đầu lên. Vinh Hồng Thịnh ngồi đối diện cũng không nói gì, cốc trà thơm thoang thoảng cùng tiếng đàn du dương không khiến cho không khí đỡ ngột ngạt.
Nước đã sôi, Tịch Mộ Thiên chọn lá trà bỏ vào ấm đất sét đặt bên cạnh, anh dùng nước sôi tráng sạch ấm trà, hương trà man mát thoảng qua, động tác của anh vô cùng điêu luyện. Trà Ô Long chính cống là thứ đồ uống Vinh Hồng Thịnh yêu thích nhất.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Hạ Tử Khâm, có chút gì đó xa xăm. Ông không bao giờ nghĩ mình còn có một đứa con gái, đứa con gái ruột Hạ Thục Nhàn đã sinh cho ông,một đứa con gái khỏe mạnh hơn Phi Loan.
Mặc dù mất con gái lớn suốt nửa đời người nhưng khi về già, Vinh Hồng Thịnh cũng coi như có con trai con gái đầy đủ, điều này đúng là một tin mừng. Còn cả Hạ Thục Nhàn nữa, như Thục Nhàn nói, bọn họ đã già rồi, đứng trước cái chết còn gì mà nuối tiếc. Cho dù là ân oán hai mươi năm qua, ai đúng ai sai, đến giờ chẳng cần phải tính toán làm chi, cứ coi như cả nhà cuối cùng đã được đoàn tụ.
Đối với Hạ Tử Khâm, Vinh Hồng Thịnh là người cha ôm áy náy sâu sắc, ông không biết mình vẫn còn một đứa con gái ở trên đời, để mặc nó lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn. Nếu được sinh ra được bên cạnh ông, Vinh Hồng Thịnh đã nâng niu cô trong lòng bàn tay, che chở cho cô khôn lớn, không để cô gặp phải chút ấm ức nào.
Đáng tiếc ông không hề hay biết. Vinh Hồng Thịnh muốn bù đắp, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nỗi bức bách này đè nén trong tim, khiến ông không biết phải làm sao. Cho dù Hạ Tử Khâm ngồi ngay trước mặt, nhưng Vinh Hồng Thịnh thậm chí không biết nên mở miệng nói với cô thế nào. Ông không biết cô có oán trách ông, thậm chí là hận ông hay không?
Ông biết rõ cô không muốn gặp ông, cô đề phòng ông theo bản năng, bởi đối với cô, ông chỉ là một người cha từ trên trời rơi xuống. Vinh Hồng Thịnh biết nên cho cô thời gian, ông có thể đợi, nhưng Hạ Thục Nhàn thì chưa chắc, mà Hạ Thục Nhàn lại không thể yên tâm về cô.
Tịch Mộ Thiên rót trà vào cốc của Vinh Hồng Thịnh rồi rót cho Hạ Tử Khâm một cốc nước lọc, sau đó đứng dậy: “Con ra ngoài gọi điện thoại một chút ạ!”
Anh vừa đứng lên thì phát hiện vạt áo của mình bị Hạ Tử Khâm giữ chặt. Cô không ngẩng đầu lên, nhưng nhất khoát chẳng chịu buông tay. Tịch Mộ Thiên lắc đầu, cô nhóc này vừa nhát gan vừa lắm chuyện, anh có thể giúp cô giải quyết rất nhiều việc, nhưng những việc này cô buộc phải đối mặt.
“Anh chỉ ra ngoài một chút thôi, anh sẽ quay lại ngay mà!”
Hạ Tử Khâm cứ mở to mắt nhìn Tịch Mộ Thiên bước ra ngoài. Tịch Mộ Thiên vừa ra khỏi cửa, cô đã cúi gằm mặt xuống. Những hành động thân mật giữa hai người đều không thể qua mắt Vinh Hồng Thịnh. Ông thật sự kinh ngạc, nhưng cũng lấy làm mừng. Dù gì Tử Khâm vẫn may mắn hơn Phi Loan. Phi Loan mặc dù lớn lên trong hoàn cảnh sung túc, vô lo vô nghĩ nhưng suốt cuộc đời chẳng có được tình yêu con bé muốn có, hoặc có thể Phi Loan ở trên trời đang phù hộ để em gái hạnh phúc thay mình.
“Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông trầm tính, điểm này giống hệt như cha nó, có rất nhiều chuyện sẽ không chủ động nói ra, nhưng chỉ cần trong lòng nó có con, cả đời này nó sẽ không buông tay!”
Vinh Hồng Thịnh nói rất từ tốn. Cuối cùng Hạ Tử Khâm cũng chịu ngẩng đầu, đôi mắt long lanh đang chuyển động, kiên định gật đầu:
“Dạ, cháu biết ạ!”
Giọng điệu của cô có vẻ thẹn thùng như thiếu nữ, khuôn mặt tròn đầy đặn, khí sắc rất tốt. Ánh mắt Vinh Hồng Thịnh chợt trở nên dịu dàng, nói thật lòng, đôi mắt Tử Khâm giống hệt Thục Nhàn lúc còn trẻ, nhưng giữa đôi lông mày lại có chút gì đó ngang bướng giống ông.
Hạ Tử Khâm giống vợ chồng ông còn hơn Phi Loan, Phi Loan thực ra giống người cô ruột hơn, chỉ có điều nếu hai chị em đứng cạnh nhau, vẫn có năm bảy phần giống. Chính bởi sự na ná này mới khiến Tử Khâm gặp và lấy Tịch Mộ Thiên, và cả Phi Lân nữa.
Vinh Phi Lân biến mất như thể bốc hơi khỏi thế giới này. Hôm ấy sau khi Tịch Mộ Thiên cứu Hạ Tử Khâm an toàn xuống núi, Vinh Phi Lân đã quay đầu bỏ đi, gọi điện không nghe, cho người tìm cũng không thấy.
“Phi Lân…”
Vinh Hồng Thịnh vừa nhắc đến nhưng chợt thấy không ổn nên lại thở dài:
“Sức khỏe của con vẫn ổn chứ? Có ốm nghén lắm không? Bố đã nhờ người kiếm được ít tổ yến, lát nữa sẽ bảo lái xe mang sang cho con, mỗi ngày ăn một chút, có lợi cho cả hai mẹ con.”
Hạ Tử Khâm vô cùng ngạc nhiên, Vinh Hồng Thịnh lúc này nào có giống một chủ tịch tập đoàn cao vời vợi, ông như một người cha bình thường, quan tâm và chăm lo cho con cái, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần lại.
Hạ Tử Khâm có thể cảm nhận được sự ấm áp từ Vinh Hồng Thịnh, có chút gì đó dè dặt, áy náy, cũng có vẻ gì đó nôn nóng, nhưng Hạ Tử Khâm vẫn không biết nói gì với ông, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Hạ Tử Khâm đứng dậy, Tịch Mộ Thiên lại gần dắt tay cô cùng tiễn Vinh Hồng Thịnh ra cửa. Vinh Hồng Thịnh ngồi vào trong xe rồi quay lại nhìn Hạ Tử Khâm, nói:
“Thục Nhàn không muốn ở bệnh viện, bố đã đón bà ấy về nhà. Khi nào rảnh con nhớ đến thăm mẹ, mẹ rất nhớ con,những chuyện trước đây không thể trách bà ấy, đều là lỗi của bố!”
Mắt Hạ Tử Khâm chợt cay cay, cuối cùng cô vẫn gật đầu. Xe của Vinh Hồng Thịnh khuất dần khỏi tầm mắt. Tịch Mộ Thiên dắt tay cô:
“Chúng ta cũng đi thôi, anh đã hẹn với chủ nhiệm Lưu đến khám thai cho em.”
Hạ Tử Khâm xoa bụng mình: “Ngày mai em muốn đi thăm mẹ!”
“Ok, anh sẽ đưa em đi!”
Đây là khu biệt thự hai tầng ở ngoại ô, kiến trúc tinh tế, ấm cúng và thanh lịch. Lúc Hạ Tử Khâm và Tịch Mộ Thiên đến, Hạ Thục Nhàn đang nằm sưởi nắng trên chiếc ghế ngoài ban công. Bà gầy đi nhiều, chỉ mới có mười mấy ngày mà bà gầy đi nhiều quá, khuôn mặt đã trên nên hốc hác, được cái tinh thần vẫn tỉnh táo.
Vinh Hồng Thịnh ngồi bên cạnh Hạ Thục Nhàn, tay cầm cuốn sách đọc cho bà nghe, trên mặt nở nụ cười ấm áp và hài lòng. Tịch Mộ Thiên chưa từng thấy một Vinh Hồng Thịnh như thế này, đứng từ xa nhìn lại, ở hai người toát lên vẻ hạnh phúc, cho dù thứ hạnh phúc này đến hơi muộn, nhưng dù sao vẫn còn hơn là không đến.
Hạ Tử Khâm vừa nhìn thấy Hạ Thục Nhàn gầy guộc chỉ còn da bọc xương đã không kìm được nước mắt, cô sà vào lòng bà, chẳng nói được điều gì khác, chỉ nghẹn ngào gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”
Hạ Thục Nhàn mỉm cười, giọng nói đầy xúc động:
“Lớn bằng ngần này rồi mà vẫn làm nũng mẹ như trẻ con, Mộ Thiên đang cười con kìa!”
Tịch Mộ Thiên đi cùng Vinh Hồng Thịnh vào phòng khách nói chuyện, nhường lại ban công cho hai mẹ con. Bên ngoài ban công có một cây hòe to, hoa vẫn chưa rụng hết, cành cây còn lác đác vài chum, mỗi lần gió thổi qua là lại ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.
Hạ Thục Nhàn chỉ vào cây hòe đó và nói:
“Trước đây ở bên cạnh cô nhi viện chúng ta cũng có hai cây hòe, ở giữa còn có một cái xích đu, hàng ngày đến giờ ngủ trưa con và Mạch Tử thường lén trốn ra đó chơi. Thực ra, lúc ấy mẹ đứng ở cửa sổ nhìn thấy hết, nhưng vẫn giả bộ như không biết, để cho hai con nhóc bọn con tha hồ đùa nghịch. Về sau con bị ngã từ trên xích đu xuống, đầu gối bị rách cũng không dám nói, nửa đêm Mạch Tử đến chỗ mẹ lén lấy bông băng thuốc đỏ, lúc ấy mẹ giả bộ ngủ thôi.”
Hạ Thục Nhàn cười:
“Giờ nhớ lại cái bộ dạng đắc chí của bọn con mà không nhịn nổi cười.”
Hạ Tử Khâm cũng cười, lúc ấy cô và Mạch Tử còn bàn nhau làm làm thế nào để lén lấy bông băng thuốc đỏ từ chỗ của mẹ mà không bị phát hiện, bây giờ mới biết, hóa ra Mẹ viện trưởng cố ý tha cho.
Hạ Thục Nhàn xoa đầu cô, mái tóc Hạ Tử Khâm rất dày và mềm mại, giống như một tấm lụa. Lúc còn nhỏ, Hạ Tử Khâm rất ghét gội đầu, mỗi lần mẹ gội đầu cho là cô lại nước mắt ngắn nước mắt dài, vô cùng tội nghiệp. Nhưng bây giờ cô đã biết chăm sóc rất tốt cho mái tóc của mình.
Hơn hai mươi năm, từ lúc còn nhỏ xíu cho đến bây giờ, dường như mới chỉ là cái chớp mắt:
“Tử Khâm, không phải mẹ không muốn nhận con, bao nhiêu năm nay gần như ngày nào mẹ cũng nghĩ, nghĩ làm thế nào để nói cho con những chuyện đó. Mẹ sợ con buồn, sợ con tổn thương, càng sợ con oán hận mẹ, do đó cứ lần lữa năm này đến năm khác. Thực ra kể từ lúc con còn bé xíu, trong lòng mẹ chỉ có một mong ước, hi vọng con có thể bình an, hạnh phúc cả cuộc đời, không giống như mẹ, mất đi rồi mới biết trân trọng. Thực ra giờ nghĩ lại, có những sai lầm cũng không đến nỗi không thể tha thứ, giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự thẳng thắn, chân thành. Sau này đừng làm mình làm mẩy với Mộ Thiên, đừng dỗi hờn trẻ con. Mẹ có thể nhận ra, nó rất yêu con, mẹ cũng yên tâm rồi!”
Hạ Thục Nhàn dừng lại một chút mới nói tiếp:
“Còn nữa, bố con hai mươi sáu năm nay không hề biết về sự tồn tại của con. Nếu biết, ông ấy sẽ là một người cha thương yêu con gái nhất trên đời, vì vậy không phải lỗi của ông ấy.”
Hai mẹ con nói chuyện suốt cả buổi sáng. Một tháng sau, Hạ Thục Nhàn nói lời từ biệt nhân gian.