“Tịch Mộ Thiên, khi tao và bố vợ
mày cùng xây dựng giang sơn, mày mới chỉ là thằng nhóc còn đóng bỉm. Mày muốn
tao nhường vị trí là tao phải nhường chắc?”
Tịch Mộ Thiên nhíu mày, đặt cây bút
xuống bàn. Tiểu Dương vội vàng định quay người ra ngoài giải quyết thì Tịch Mộ
Thiên liền xua xua tay: “Để cho ông ta vào!”
Hàn Chung Khôn tức tối xông vào,
nhân viên bảo vệ hình như e dè địa vị và uy quyền của ông ta trước đây nên
không dám ngăn lại, để cho ông ta xông thẳng lên tầng ba mươi.
Hàn Chung Khôn là “lão thần” của
Vinh Hồng Thịnh, điều này đúng như ông ta nói, hồi ấy chính ông ta đã cùng Vinh
Hồng Thịnh gây dựng giang sơn, nhưng khi “công thần” trở thành sâu bọ đục khoét
công ty, Tịch Mộ Thiên buộc phải trừ bỏ, nếu không hậu họa khôn lường. Mà bố vợ
giao công ty vào tay anh cũng chính vì nguyên nhân này, con người ta luôn làm
mọi việc theo ý mình.
Hàn Chung Khôn đập bộp xấp tài liệu
điều chuyển trên tay xuống bàn làm việc của Tịch Mộ Thiên: “Tịch Mộ Thiên, mày
làm thế này là có ý gì? Chuyển tao sang chi nhánh khác, đây rõ ràng là chơi xấu
tao, tao không chấp nhận lệnh điều chuyển này!”
Tịch Mộ Thiên lạnh lùng nhướn mày:
“Không chấp nhận thì tùy ông. Tôi thấy ông Hàn năm nay cũng lớn tuổi rồi, có lẽ
về nhà an hưởng tuổi già có khi lại hợp lý hơn!”
“Tịch Mộ Thiên, mày...”
Hàn Chung Khôn tức đến tím mặt,
Tịch Mộ Thiên lấy một xấp tài liệu trong ngăn kéo ném lên mặt bàn: “Hay là ông
Hàn muốn nôn những thứ này ra hả?”
Hàn Chung Khôn cầm xấp tài liệu lên
liếc sơ qua, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng nói: “Tịch Mộ Thiên, mày giỏi
lắm, tao chịu thua!”
Nói rồi ông ta quay phắt người bỏ
đi, ra đến cửa đột nhiên nói một câu: “Bố vợ mày rất giỏi qua cầu rút ván. Tịch
Mộ Thiên, tao chờ xem kết cục của mày!”
“Cho toàn bộ nhân viên bảo vệ tầng
ba mươi hôm nay thôi việc.”
“Vâng ạ!”
Tiểu Dương đáp lời rồi đưa xấp tài
liệu trên tay cho Tịch Mộ Thiên: “Đây là tài liệu về cô Hạ ạ.”
Tịch Mộ Thiên nhíu mày liếc qua:
“Cô nhi viện Thánh Tâm? Sao tôi thấy hơi quen mắt nhỉ?”
Tiểu Dương vội đáp: “Tịch Thị chúng
ta năm ngoái có mua một mảnh đất gần ngoại ô, chính là mảnh đất định cho khởi
công xây dựng Bệnh viện Tổng hợp đấy ạ, yêu cầu di dời mất bao nhiêu lâu, những
người khác đều chuyển đi rồi, chỉ có cái cô nhi viện ấy là khó xử lí. Là một cô
nhi viện không thuộc quốc gia, tiền chúng ta bồi thường di dời cho họ còn lâu
mới đủ xây dựng một cô nhi viện mới, do đó bọn họ cứ đôi co với chúng ta cho
đến tận hôm nay, chúng ta đã cho người đi thương lượng mấy lần rồi nhưng đều bị
bà viện trưởng đuổi đi. Cô Hạ cũng là một trong những cô nhi thuộc cô nhi viện
này, ngoài ra...”
Tiểu Dương nói đến đây bỗng dừng
lại, đắn đo hồi lâu không biết có nên nói tiếp hay không. Tịch Mộ Thiên ngẩng
đầu nhìn Tiểu Dương, anh ta liền tiếp tục: “Mười vạn mà anh cho cô Hạ, cô ấy đã
gửi toàn bộ vào trong tài khoản của cô nhi viện Thánh Tâm bằng một cái tên nặc danh,
bởi vì chuyển trực tiếp từ tài khoản của anh nên có thể biết rõ nơi đi nơi đến
của khoản tiền ấy.”
Tịch Mộ Thiên khẽ gật đầu, đằng sau
là sơ lược lí lịch của Hồ Mạch, Tiểu Dương tiếp tục giải thích:
“Cô gái tên Hồ Mạch này là bạn thân
cùng lớn lên trong cô nhi viện của cô Hạ, hai người họ vẫn ở chung với nhau,
hiện tại đang làm nhân viên quảng cáo của công ty truyền thông Điện ảnh dưới
trướng của Vinh Thị”.
Phía dưới tập hồ sơ còn có tư liệu
về một thanh niên cũng tương đối điển trai, Tiểu Dương liếc nhìn Tịch Mộ Thiên
rồi nói: “Đây là bạn trai cũ của cô Hạ...”
Sự nhạy bén mách bảo Tiểu Dương
rằng không khí có phần lạnh lẽo, anh ta vội vàng giải thích, đã lấy cô gái
khác, cũng là bạn học Đại học của họ.
Tịch Mộ Thiên không khỏi nhớ đến
con mèo say tối hôm ấy, đã say mèm còn luôn miệng lải nhải: “Đàn ông chẳng phải
thứ gì tốt đẹp!”. Giờ nghĩ lại chính vì nguyên nhân này.
Tịch Mộ Thiên gấp xấp tài liệu lại:
“Phi Lân quen cô ấy như thế nào?”
Tiểu Dương lắc đầu: “Chuyện này tôi
cũng cảm thấy kì quặc, hai người họ hoàn toàn không chung đường, theo lí mà nói
chắc không thể đi cùng nhau được.”
Những ngón tay thuôn dài của Tịch
Mộ Thiên gõ xuống bàn làm việc: “Cậu đi sắp xếp, mai đưa cô ta đến đây, cứ nói
để bàn bạc những vấn đề có liên quan đến việc xuất bản tiểu thuyết của cô ta.”
Lúc nhận được điện thoại, Hạ Tử
Khâm vui đến ngay người, hoàn toàn không nhận ra giọng của Tiểu Dương trong
điện thoại. Cúp máy rồi cô mới nhớ, bên đó chỉ nói địa chỉ, hoàn toàn không nói
là nhà xuất bản nào, mà giờ nhớ lại bản thân mình đã gửi bản thảo đến nhà xuất
bản nào cũng chẳng nhớ rõ nữa. Thôi mặc kệ nó, dù gì cũng được xuất bản rồi,
cũng coi như là tiến được một bước lớn đến thành công, đây là chuyện ngay cả
nghĩ thôi cô cũng chẳng dám nghĩ.
Hạ Tử Khâm mừng rỡ khua chân múa
tay suốt cả buổi mới phát hiện ra trong phòng tự nhiên yên tĩnh đến thế. Mạch
Tử đi đâu rồi? Liếc thấy có một mảnh giấy ở trên bàn, Hạ Tử Khâm liền mở ra,
bên trong là nét chữ của Mạch Tử: “Heo lười, công ty có việc gấp, tớ lại phải
đi công tác, lần này chắc phải một tháng mới về được. Cậu nhớ ăn uống đầy đủ,
đừng suốt ngày ăn mì tôm, thức khuya ít thôi, tim mà khó chịu thì nhớ đi khám
bác sĩ. Mạch Tử.”
Hạ Tử Khâm chu môi, từ nhỏ tim cô
đã không được tốt, bác sĩ từng nói sau này lớn rồi tình trạng sẽ tốt dần lên.
Nói một cách nghiêm túc, cô không hẳn là bệnh nhân bị tim bẩm sinh, mấy năm gần
đây bệnh cũng không tái phát, mặc dù hôm ấy chơi rất nhiều trò cảm giác mạnh
với Vinh Phi Lân ở khu vui chơi nhưng cô cũng cảm thấy rất bình thường. Chỉ có
Mạch Tử và Mẹ viện trưởng cứ thích suốt ngày ca cẩm, đã thành thói quen rồi.
Đặt mảnh giấy nhắn của Mạch Tử
xuống, Hạ Tử Khâm cầm địa chỉ của công ty xuất bản vừa gọi đến, xoay liền ba
vòng, bấm đốt ngón tay bắt đầu nhẩm tính xem họ có thể cho mình bao nhiêu tiền,
lòng thầm nhủ biết đâu từ nay về sau mình có thể trở thành một nhà văn chân
chính cũng nên?
Mỗi lần đi qua hiệu sách, nhìn thấy
cảnh tượng những hàng dài bạn đọc đứng xếp hàng chờ xin chữ kí của tác giả, Hạ
Tử Khâm không khỏi ngưỡng mộ. Cô từng không ít lần mơ ước sẽ có một ngày mình
được ngồi ở đó kí tặng cho bạn đọc, bây giờ dường như đã có thể nhìn thấy chút
ánh sáng hi vọng rồi.
Cho dù có nghĩ hàng ngàn hàng vạn
lần, Hạ Tử Khâm cũng không ngờ lại là cảnh tượng này. Trước mắt cô là tòa nhà
cao chọc trời, những tấm kính lớn phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, hàng chữ “Tập
đoàn Vinh Thị” to đùng được khắc ở góc tòa nhà trông đầy kiêu hãnh và quyền
lực.
Hạ Tử Khâm thường ở lì trong nhà,
đến mức mà cô có phần hơi ngu ngơ đối với thế giới bên ngoài. Nhưng vì Mạch Tử
và Chu Thuyền nên cô cũng biết đôi chút về Vinh Thị, một tập đoàn có thế lực
hùng hậu, một con cá sấu khổng lồ khởi nghiệp từ truyền thông. Nhà xuất bản
cùng với công ty Truyền thông Điện ảnh mà Chu Thuyền và Mạch Tử làm việc đều là
công ty con thuộc tập đoàn Vinh Thị này.
Hạ Tử Khâm xòe tờ giấy ghi địa chỉ
ra trước mặt, đọc lại từng chữ một, sau khi xác nhận là mình không nhầm, cô cảm
thấy rất có thể đây là một trò đùa ác ý của ai đó. Hạ Tử Khâm có ý bỏ về nhưng
trong lòng vẫn mong manh một tia hi vọng ăn may, dù gì việc xuất bản tiểu
thuyết cũng có ý nghĩa vô cùng lớn đối với cô.
Hạ Tử Khâm hít một hơi thật sâu,
quyết định đi thử vận may. Cúi xuống nhìn cách ăn vận của mình, luôn luôn là
quần Jean và áo Pull, hoàn toàn khác hẳn với những người thỉnh thoảng ra vào
nơi đây.
Hạ Tử Khâm lấy hết dũng khí bước
vào, cô lễ tân tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nở nụ cười khinh mạn với Hạ Tử Khâm. Sau
khi nói rõ mục đích đến, không biết Hạ Tử Khâm có nhầm không, nhưng sao cô cứ
cảm thấy ánh mắt cô gái đó nhìn mình ý vị thật sâu xa.
Nhân viên lễ tân chu đáo dẫn cô ra
thang máy, bấm số tầng rồi cúi người nói: “Mời cô Hạ đi thẳng lên tầng ba mươi
ạ!”
“Tầng ba mươi á?”
Hạ Tử Khâm nhìn đèn hiển thị trong
thang máy lúc sáng lúc tối, mức độ căng thẳng tăng dần theo từng tầng. Kính
coong! Cửa thang máy rộng mở, Hạ Tử Khâm vừa ngẩng đầu lên, bước ra ngoài đã
nhìn thấy trợ lí Dương, mắt cô mở to kinh ngạc.
Nói thật lòng, mặc dù ngoài mặt vẫn
cố giữ vẻ điềm đạm như bình thường nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng khúm núm như
chuột của Hạ Tử Khâm, Tiểu Dương thật muốn phì cười. Đã thế Hạ Tử Khâm còn quay
phắt người lại ấn thang máy, có ý bỏ về. Hành động này đúng là quá nực cười,
chẳng nhẽ bản thân cô không biết cái đêm hôm ấy cô đã dây vào ai sao? Giờ muốn
chạy e là hơi muộn rồi!
Tiểu Dương tiến lên trước, hơi cúi
người nói: “Cô Hạ, Tổng giám đốc Tịch đang đợi cô, mời cô theo tôi!”
Khi cụm từ “Tổng giám đốc Tịch” vừa
bay ra từ miệng Tiểu Dương, chút hi vọng mong manh cuối cùng của Hạ Tử Khâm tắt
ngấm. Nhưng cô đột nhiên nghĩ ra, tại sao cô lại phải trốn chạy, cô có nợ người
đàn ông đó cái gì đâu, tối đó hai người hoàn toàn tự nguyện, gã đàn ông ấy chắc
không đến nỗi nhỏ nhen như vậy, qua ngần ấy ngày rồi còn gọi cô đến tính nợ.
Vừa nghĩ đến việc bản thân mình đến
đây để bàn bạc vấn đề xuất bản, công ra công, tư ra tư, sợ gì chứ? Tử Khâm ngốc
nghếch không hiểu được rằng, một cuốn tiểu thuyết tình yêu của cô có cần thiết
để một Tổng giám đốc của tập đoàn phải đích thân ra mặt không? Vì vậy Mạch Tử
lo lắng không hề thừa chút nào, đứa trẻ này có lúc ngốc không còn gì để nói.
Hạ Tử Khâm hít một hơi thật sâu, cố
gắng gạt bỏ sự rụt rè kì lạ ban nãy, cô lấy hết dũng khí tỏ vẻ bình thản đi
theo Tiểu Dương. Đứng trước hai cánh cửa gỗ nặng nề, Tiểu Dương khẽ gõ rồi đẩy
cửa ra: “Mời cô Hạ!”
Hạ Tử Khâm có hơi đắn đo rồi mới
bước vào, vừa bước vào trong, cánh cửa đã khép lại sau lưng cô. Hạ Tử Khâm giật
nảy mình, nói thật lòng cho dù kí ức mơ hồ, cô cũng còn nhớ rõ người đàn ông
đêm hôm đó rất sắc bén, lạnh lùng, giống hệt như lúc này vậy.
Căn phòng sáng trưng và rất rộng,
nội thất bên trong tương đối giản dị nhưng vẫn toát lên được sự sang trọng.
Tịch Mộ Thiên không ngồi ở bàn làm việc gần cửa sổ mà đang ngồi trên ghế sô
pha, đôi chân dài vắt vẻo lên bàn, miệng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt anh trầm
lắng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Tử Khâm khiến cho cô không khỏi cảm thấy bất an,
những ngón tay bấu chặt vào dây đeo ba lô trên vai, ánh mắt lấp lánh, không dám
nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này, Tử Khâm hiểu rõ người đàn ông này không
phải dễ dây vào. Ánh mắt Tịch Mộ Thiên từ từ dừng lại trên người Hạ Tử Khâm,
ánh mắt chê bai đó lướt qua bộ quần áo trên người cô, cô gái này thật luộm
thuộm, chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn thuần khiết và trong sáng, trông
vô cùng dễ chịu. Anh dụi tắt điếu thuốc trên tay, mở miệng nói: “Qua đây!”
“Hơ? Dạ!”
Hạ Tử Khâm bước đến trước mặt Tịch
Mộ Thiên rồi cô mới to não nhận ra sao bản thân mình lại nghe lời anh ta đến
thế. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, đang định lùi ra sau thì đã bị bàn tay cứng như
thép nguội của Tịch Mộ Thiên giữ chặt, Hạ Tử Khâm chỉ cảm thấy trời đất bỗng
như quay cuồng, ngay sau đó cô bị Tịch Mộ Thiên đè xuống ghế sô pha, đôi môi
nhỏ nhắn bị môi anh ta bịt chặt không còn kẽ hở.