Thanh Chì kiên định nhìn Lâm Bách Phạn cô cắn chặt môi dưới khiến nó chảy máu đau ê ẩm. Lâm Phạn, ông ta giống ba cô vậy rất nhiều tội ác…tội ác không thể tha thứ.
Cô hiểu Lâm Bạch làm vậy là có ý gì, cũng biết anh vì người khác nên mới làm vậy, vậy nên dù có anh hay không có anh cô vẫn sẽ đồng ý giúp anh tới cùng …giúp người cô yêu chạy trốn càng xa càng tốt.
- Chú đưa cháu đến đây là có ý gì vậy ạ? Dì Mẫn cháu…
- Chì Nhi đúng là hiểu chuyện biết nghĩ cho dì rồi à?
- Cháu đường đường là một thiên kim gia giáo, chú nghĩ dì cháu sẽ nói gì khi bà ấy biết cháu bị nhốt ở nơi nhà tù này?
Hahahahhahaah
- Chì Nhi! Cháu quá tự tin vào gia thế của mình rồi đấy.
- …
Lâm Bách Phạn bước đến gần Thanh Chì, gương mặt tối sầm xuống đến đáng sợ nhìn cô. …Thanh Chì run nhẹ hai tay nắm chặt tà váy lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Lâm Bách Phạn. Cô lùi một bước ông ta tiến một bước hoàn toàn không cho cô cơ hội thoát khỏi tầm mắt ông ta.
- Cháu đoán xem bây giờ Mẫn Tiêu đang ở đâu? Ở Cốc Gia hay ở chỗ chú.
Ông ta vừa vung tay một cái, chiếc tivi đối diện lập tức được đàn em bật lên. Mẫn Tiêu bị trói trặt vào cột trụ trên sàn sảnh chính Cốc Gia. Bên cạnh bà ấy là Công Quang? …ông ta thỏa mãn nhâm nhi cốc trà lọc trên bàn, nhìn lên chiếc cam đang hướng về mình mà cười điên dại.
Mẫn Tiêu nhìn từ trên xuống dưới thật sự không dám nhìn, quần áo nhem nhuốc rách trên rách dưới …khóe miệng và thái dương máu chảy nhỏ giọt. Từng hơi thở khó khăn đều được Thanh Chì chứng kiến hết …
- DÌ …
Thanh Chì run lẩy bẩy, chân cô đứng không vững nữa lập tức quỵ xuống đất. Cô không ngờ được có một ngày ông ta lại dùng người thân cô để uy hiếp cô … Lâm Bách Phạn thấy vậy liền lùi lại một bước nghiêng cổ quan sát.
- Cháu muốn như này sao? Hay như này?
Giọng nói bông đùa đến rợn người của Công Quang lập tức lao thẳng vào tâm trí Thanh Chì, cô hoảng sợ nhìn lên màn hình.
- KHÔNG!! ĐỪNG …ĐỪNG MÀ.
- LÀM ƠN …đừng làm hại bà ấy, đừng làm hại bà ấy.
Công Quang vừa chỉ vừa cầm kéo cắt từng nhúm tóc đen dày của Mẫn Tiêu, lưỡi dao sắc nhọn trám nhẹ qua gò má bà ấy. Thanh Chì gào khóc nhìn dì ngất đi vì đau đớn, khắp người toàn là vết thương cũng là do mình. Cô đau khổ gào khóc cầu xin hai người đàn ông tàn nhẫn này tha cho bà ấy …
- Chú Lâm, chú bảo lão Công tha cho dì con đi…con hứa sẽ nghe lời chú. …Chú Lâm xin chú đừng làm hại dì con, con xin chú …
- Cháu ngoan, bò qua đây.
Thanh Chì nhẫn nhịn buông xuôi thanh danh thiên kim bò loạng choạng về phía Lâm Bách Phạn. Cô mất mẹ, mất ba người duy nhất chỉ còn dì Mẫn bà ấy không thể sảy ra chuyện, càng không thể bỏ cô được…
- Nghe lời? Nghe lời như thế nào?
Lâm Bách Phạn khụy một bên đầu gối xuống đất, tay ông ta bóp chặt miệng Thanh Chì, bóp mạnh đến mức các nốt ngón tay ông ta đều hiện đỏ ửng trên mặt Thanh Chì …
- Chú Lâm …chú …nói gì Thanh Chì cũng nghe hết … Thanh Chì đều nghe, chỉ cần chú Lâm tha cho dì Mẫn …con đều nghe chú hết.
- hahahahah, Hay! Phải vậy mới được chứ.
- Công Quang nghe thấy chưa, phần còn lại ông biết làm gì rồi đấy.
- được! Được
Vừa dứt câu, đầu dây bên kia lập tức gắt tín hiệu màn hình cũng vù thế mà biến mất. Thanh Chì sợ hãi, bả vai không kiềm chế được mà run lên không ngừng.
- Dì … Ông ấy sẽ giết dì con mất…Chú Lâm, con hứa với chú rồi mà …
- Bà ta sẽ chết nếu con làm trái ý ta. Con hiểu không?
- Ngoan ngoãn nghe lời, bà ta sẽ được an toàn nếu không …diệt cỏ tận gốc.
Người làm trực tiếp kéo Thanh Chì đang chìm trong sự đau khổ, rát tim đến cùng cực. Cánh môi dính máu đến đáng thương. Chiếc váy trắng tinh giờ lại nhắn nheo, luộm thuộm đến khó tả.
- tôi nghe …được. Xử lý càng nhanh càng tốt.
- -------------------
[ Biên giới Thái Lan - Myanmar ]
Chiếc xe địa hình Dartz Prombron màu đen hùng hậu vượt qua các con đường biên giới xóc nặng, hiểm trở. Vẻ ngoài được bọc thép bằng chất liệu kevlar - titan chống đạn và hỏa lực mạnh.
Cảnh Tam mặc bộ quân phục đen ngồi trong xe vuốt tóc miệt mài. Lần này ra biên giới với Ngũ không biết anh còn đường về gặp lão đại không nên cứ phải đẹp trước đã. Đẹp cũng là một lợi thế trong phong cách chiến đấu ngựa non của anh mà …
- Anh Tam, đẹp lắm rồi, vuốt nữa bết đó anh.
- cái thằng này, tao cho chú mày xuống xe giờ.
- Anh ở tổ chức còn vuốt cho nhỏ Kỳ ngắm giờ anh vuốt ra đấy chúng nó bắn bay đầu ấy chứ.
- nói thêm là tao nhét vô họng chú mày luôn đấy.
Cảnh Tam ném bay lọ keo vuốt tóc xuống ghế sau, đàn em bên dưới liền hiểu ý bắt lấy bỏ vô vali.
- Anh Tam, anh nghĩ lão đại đi trong bao lâu?
- 1 tháng.
- Ể …lâu vậy sao?
- Đợi xong nhiệm vụ này không chừng uống rượu mừng chặt đầu tên Trưởng Bối này cũng nên.
Đám đàn em nghe vậy liền bật cười thích thú, tên nào cũng không kiềm được nước miếng. Lâu lắm rồi bọn họ chưa nhậu, đại thắng xong lão đại chỉ cho bọn ăn cục tức chứ chẳng có cục thịt nào cả. Nghĩ lại cả đám liền rùng mình giây chốc.
- --------
- Anh Tam đến căn cứ rồi!
- Ừ.
- Lão Tam! Chào mừng anh đến biên giới.
- Lão Tam! Chào mừng anh đến biên giới.
Mở cửa bước xuống xe, một đoàn người trong căn cứ đã ra chào đón họ. Trong đó người đứng đầu hàng ngũ không ai khác chính là Cảnh Ngũ. Vừa thấy nhau bọn họ đã đi đến ôm chặt nhau.
- khỏe chứ?
- Chờ cậu đến tiếp sức đây. Vào trong rồi nói, ngoài này không tiện.
- được.
Cảnh Ngũ rót một ly tà thanh lọc đưa ra trước mặt Tam.
- Sao rồi, Công việc của tổ chức ổn chứ?
- ổn con khỉ. Nháo nhào như cái ổ gà luôn rồi.
Cảnh Ngũ phì cười, cuộc trò chuyện của bọn họ cũng chỉ hai bọn họ và đám đàn em theo Tam đến nghe thấy nên Tam mới mạnh dạng nói câu đấy. Đối diện với người anh em lâu ngày không gặp, Ngũ có chút ngượng ngùng.
- Lão đại biết yêu rồi sao?
Khụ!! Khụ!! Khụ!! Khụ!! Khụ!!
Đám đàn em và Cảnh Tam đang uống nước thì bị sặc ho không ngừng. " cậu ta ở Biên giới mà cũng biết chuyện này sao? "
- Tên Tô Ngữ Âm?
Nghe cái tên ấy bọn họ không giấu mà gật đầu lia lịa, giơ ngón trỏ thay câu trả lời. Ngũ chỉnh trang lại trang phục rồi ngước mặt nhìn Tam. Anh ra hiệu cho đám đàn em rời đi ngay sau đó.
- Chuyện của lão đại tôi biết, nhưng còn chuyện của Kỳ? Tam cậu phải nói rõ cho tôi biết. Em ấy …
- Kỳ thích A Nhất, bày tỏ tình cảm thì A Nhất lại từ chối thẳng thắn giờ thì hay rồi. Nhìn nhau một cái cũng khó.
- …
- Để tôi nói chuyện với A Nhất.
- họ lên máy bay đi Đông Âu cùng lão đại rồi. Tháng 4 này A Nhất rời tổ chức, cậu ấy có vẻ quyết tâm với ý định này lắm …
Ngũ tức giận đấm mạnh xuống bàn gỗ. Anh không có ở tổ chức mà tổ chức lại sảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu không phải chấp hành mệnh lệnh của Lục Cảnh Thành, anh đã trở về BangKok rồi.
- tôi thấy để bọn họ tự giải quyết vẫn hơn. Chúng ta không lên xen vào.
- …Bây giờ chỉ còn cách đấy thôi. Tôi hết cách rồi.
- Tôi đi sắp xếp hành lí, tối luyện với cậu.
- Ừm.
Cảnh Tam kéo vali bước ra ngoài. Vừa mở cửa đã thấy đám đàn em hóng hớt chuyện của mình và Ngũ liền tức giận đưa mắt cảnh cáo.
[ Đông Âu - Hungary ]
Ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ, từng tia nắng nhỏ chiếu thẳng vào mắt Ngữ Âm khiến cô thức giấc. Cô lăn qua lăn lại vẫn là khó chịu, rõ là giường của mình mà lại khó ngủ đến lạ.
Nhìn chiếc di động trên bàn, cô đưa tay với tới thấy 40 cuộc gọi nhỡ từ "con nợ " cô trợn tròn mắt, di qua đi lại rồi mới định thần được " tôi block anh luôn " Ngữ Âm tắt định vị của cô xong liền vào phòng tắm vệ sinh cá nhân
Ngữ Âm bước xuống lầu với một bộ đồ ngủ dài tay. Đôi mắt thâm nhẹ, đờ đẫn như bị mất ngủ nhìn vào phòng bếp. Thức ăn đã được nấu sẵn,thấy bóng dáng ba người đàn ông nhàn nhạ ăn uống bên dưới cô liền thở dài rồi bước xuống.
- Hoa Hồng! Dậy rồi à, ngồi xuống đây.
Lâm Tư chạy đến kéo tay cô lại bàn ăn, cô vừa đặt mông xuống bàn đã ngáp một hơi thật dài không ngoài dự đoán ba người ông đều quay qua nhìn chằm chằm vào cô.
- ?
- Ăn mau, em còn đến tổ chức một chuyến.
- Để anh đi cùng em.
Nghe Ngữ Âm nói thế. Lâm Bạch liền ngừng ăn đưa tay xung phong đi cùng cô.
- Chạy trốn về đây còn muốn lộ đuôi? chỉ khổ cho người giúp được anh đấy.
Lâm Bạch im lặng, vẻ hứng khởi khi nãy cũng không còn. Anh bây giờ không hề biết một chút gì về tin tức của Thanh Chì …ba anh liệu có dễ dàng bỏ qua cho anh, không trách Thanh Chì.
- Cậu ấy đi cùng em sao?
- ừm.
Ngữ Âm cặm cụi ăn hết chiếc bánh sandwich trên tay rồi lập tức đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi còn không quên uống hết cốc sữa trên bàn.
- Em đi đây.
Cô vừa rời đi, Cảnh Nhị liền đứng lên đi theo cô anh quay đầu liếc nhìn Lâm Bạch đầy thách thức đưa tay lên mi dưới quét dần xuống má.
- Không xứng.
- …
[ ---------]
Cảnh Nhị và Ngữ Âm lên chiếc Lamborghini Veneno Roadster con cưng của cô. Ngữ Âm tính khởi động máy nhưng lại khựng lại, quay qua nhìn Cảnh Nhị một cách nghiêm túc.
- Cảnh Nhị! anh không cần theo tôi,tôi tự đi được.
- Nếu cô tự mình đi được thì tôi đã không ở đây.
Cảnh Nhị thở dài, anh đưa tay phủi lớp bụi mỏng trên ống quần xuống.
- Tô Hạ, cô nên nhớ tôi đến đây là vì nhiệm vụ lão đại giao. Và nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô. Cô không có quyền lên tiếng, muốn phản đối thì gặp lão đại.
- Mẹ nó. Anh muốn chết tôi cho anh chết cùng tôi. Đỡ tiền an táng cho lão đại anh.
- Cô lên mong chết cùng lão đại, tôi không có nhu cầu.
Dứt họng, cô tức giận nhấn ga lao như bay về hướng dòng sông Danube giữa lòng thành phố Budapest cổ kính. Cái tên lão đại chết tiệt nhà anh đã nói dẹp loạn cho cô đến tổ chức cuối cùng vẫn là tự cô giải quyết.