Trong phòng là hắn, Bảo, Minh, Thư ngồi nói chuyện về việc cứu 2 đứa nó hôm nay. Hôm nay hắn mặc bộ cánh màu đen,còn Bảo là màu xám, bên trong áo của cả 2 là súng và dao, loại áo và quần này là chống đạn, dưới đế giày mỗi người là có con dao, hắn thì đeo thêm vài chiếc vòng, trong đó có 1 chiếc là để bắn thuốc mê, còn Bảo đeo 1 chiếc nhẫn cỡ tolà máy bắn laze.
Hắn và Bảo tại 1 khu rất vắng vẻ, xung quanh cây cối um tùm, sương mù dày đặc không thể thấy rõ đường đi.
''Là nơi này sao'' Bảo
''uhm, mình đi thui, để xe ở đây đi, cho xe chạy vào nữa không được đâu''
''uhm, mình đi''
10' sau.....tại 1 căn nhà hoang.....
Két.....
Hắn và Bảo vừa bước vào thì khỏang hơn 20 tên côn đồ chạy lại đánh tới tấp, nhưng khoảng 20' sau thì hắn và Bảo cũng giải quyết xong
Bốp....Bốp....Bốp.....tiếng vỗ tay vang lên, sau đó 1 người con trai và 1 đứa con gái bước ra từ sau cánh cửa
''Là mày?'' hắn
''Phải'' Nghĩa
''Không ngờ anh vì cô ta mà đến đây thật'' Vy
''Cô quả là 1 người độc ác, tại sao cô làm vậy'' Bảo tức giận
''Vì em yêu anh, nhưng anh lại yêu nó, em có điểm nào không bằng nó chứ'' Vy hét lên
''Vì Hân tuy là 1 tiểu thư, dù có chút kiêu căng nhưng cô ấy là 1 người tốt bụng, không ác độc và ích kỷ như cô''
''Được, nếu anh nói vậy thì......Đem 2 đứa nó ra đây''Vy
Vậy là nó và Hân được 4 tên côn đồ lôi ra, nó thì vẫn bình thường nhưng Hân thì bị in 1 dấu tay vào mặt và ngất xỉu
''Minh Anh, Bảo, sao 2 người đến đây, đi đi, tụi em không sao đâu''nó
''Em đừng nói nữa, anh sẽ cứu em ra ngoài''hắn
''Không dễ vậy đâu, trước hết mày phải qua ải của tao nữa.......Lên'' Nghĩa nói xong thì từ cửa xông vào hơn 30 tên côn đồ khác, vì hắn và Bảo còn mệt do trận đánh lúc nãy nên giờ này bọn hắn rất yếu thế. Sau khỏang hơn 30' đánh nhau, hắn và Bảo cũng hạ hơn 20 tên, Nghĩa thấy yếu thế nên đã rút ra cây súng
Pằng....
''Á''
''My, tại sao em lại đỡ cho anh, anh có mặc áo chống đạn mà, sao em ngốc quá vậy'' hắn khóc ôm nó vào lòng, còn Nghĩa hoảng hốt chết trân tại chỗ
''Em yêu hắn đến vậy sao, kể cả tính mạng cũng không cần'' Nghĩa nói thầm
''Anh có sao không, có bị thương chỗ nào không'' nó gượng dậy nói chuyên
''Em đừng nói nữa, để anh đưa em vào bệnh viện'' hắn
''Khoang, 'quay qua Nghĩa' Nghĩa à, mình chỉ xem bạn như 1 người anh thôi, đừng lấn sâu hơn....''nó chưa nói xong thì ngất xỉu, vì viên đạn bắn vào ngực, máu chảy như suối
''Mau lấy xe nhanh lên'' Nghĩa vừa khóc vừa ra lệnh cho bọn thuộc hạ
''Nè, tại sao lấy xe làm gì'' Vy
''Cô im đi, nếu không phải cô dụ dỗ , tôi cũng không làm việc này đâu'' Nghĩa tức giận rồi cùng hắn đưa My vào bệnh viện
''Thì ra là cô bày trò, việc này cô càng làm tôi ghét cô hơn thôi, cô không biết sao'' Bảo nói xong thì chạy lại Hân, còn Vy đứng đó vì nghe câu nói của Bảo
''Em xin lỗi, chỉ vì em quá yêu anh nên mới mù quáng đến vậy'' Vy nói xong thì tự rút con dao đâm vào bụng mình
''My sao rồi, sao lại trúng đạn'' Thư chạy lại hắn hỏi
''Vì My đỡ cho mình nên mới vậy, mình đúng là vô dụng mà'' hắn vừa nói vừa tự đánh mình
''Mày thôi đi được không, mày nghĩ là tự đánh mình thì My không sao ư, bây giờ mày phải giữ bình tĩnh chứ'' Minh ngăn lại
''Còn Hân đâu'' Thư
''Bác sĩ nói cô ấy sợ quá độ nên ngất thôi, giớ đang trong phòng nghĩ ngơi'' Bảo
''Vậy sao ông buồn vậy'' Thư
''Vy tự đâm vào bụng mình, giờ đang cấp cứu'' Bảo
''Vy....Nghĩa cũng ở đây, chẳng lẽ.............'' Minh
''Phải'' hắn
''Là ông bắt My và Hân sao, ông đúng là.....'' Thư chạy lại Nghĩ đánh Nghĩa tùi bụi và khóc
''Mình xin lỗi'' Nghĩa
''Em dừng lại đi, chắc hắn biết lỗi rồi, em đừng đánh nữa'' Minh chạy lại ngăn
''Bác sĩ, 2 cô ấy sao rồi'' hắn
''Bệnh nhân tên Vy không sao rồi, nhưng vẫn còn hôn mê, hiện đang ở phòng hồi sức......Còn bệnh nhân tên My thì...........'' Bác sĩ
''Thì sao hả bác sĩ, My có sao không'' Thư
''Do viên đạn gần tim nên dù lấy ra nhưng cô ấy sẽ bị hôn mê, không chừng sẽ là cả đời cũng không tỉnh lại được,nếu có tỉnh lại thì cơ hội cũng chỉ có 30%, chúng tôi xin lỗi'' bác sĩ nói xong thì ủ rũ bỏ đi, cả đám thì khóc lóc, hắn thì không khóc nhưng tim thì như vỡ ra từng mảnh