Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 16: Em dạy anh làm thế nào để không bận tâm



Chương Tranh Lam nghe thấy câu này, trong lòng bỗng trở nên lạnh lẽo, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi.

“Không, là phải thế nào thì em mới buông tha cho anh?” Anh lẩm bẩm, sự lạnh lẽo trong đáy mắt khiến anh như có chút mất mát. “Tiêu Thủy Quang, em dạy anh… làm thế nào để không bận tâm đến em, để không nhớ em, để không bày trò đóng kịch, lúc nào cũng giống như kẻ ngốc tìm đến chỗ em rồi chờ đợi… Em dạy anh đi!”

Giọng nói của anh không có hơi ấm, lạnh đến rợn người nhưng lời anh nói lại khiến người ta nóng mặt tức tối. Người đợi xe ở bên này không nhiều nhưng cho dù chỉ có hai khán giả thôi cũng đủ khiến Thủy Quang chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

May là có xe buýt đến, hai người đó lên xe, lúc này Thủy Quang mới giận dữ lên tiếng: “Sao anh có thể nói ra những lời như thế?”

“Vậy những lời em nói thì sao?” Lời nói của anh mang theo sự trách móc, rằng tại sao cô lại đối xử với anh như thế này, tại sao cô lại nghĩ chỉ bằng một câu nói mà có thể đánh anh quay về chỗ cũ? Anh không thể tiếp nhận, cũng rất khó chịu!

Dáng vẻ thô bạo, ngang ngược đó giống như mọi tội lỗi đều do cô cả. Thủy Quang cảm thấy thật nực cười, cô tức nghẹn trong lồng ngực, chẳng thốt ra được một câu. Rõ ràng là muốn giải quyết cho xong chuyện này nhưng cô lại bị vài câu nói của anh làm cho mất phương hướng. Con người này thực sự quá bừa bãi!

Thủy Quang cảm thấy như bị bức đến đường cùng. “Coi như tôi cầu xin anh… Xin anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không thể cho anh bất cứ thứ gì.”

Chương Tranh Lam lí nhí nói: “Có phải là lãng phí thời gian không thì anh tự biết, chỉ cần em đừng đuổi anh đi.” Hết trò ngang ngạnh, anh lại chời bài mềm.

Có xe buýt đi đến, tư không muốn ở lại đây thêm nữa, chẳng nhìn xem là xe số mấy đã lên luôn, lây tiền xu ra trả rồi đi xuống phía cuối xe.

Cô vừa ngồi xuống liền nghe thấy tài xế nói: “Này anh, xin bỏ tiền xu.”

Thủy Quang bực bội nhưng cũng chẳng hề bất ngờ khi nhìn thấy Chương Tranh Lam lên xe. Anh không có tiền lẻ, sai khi lên xe thì cứ đứng ở đó, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô.

Thủy Quang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nhủ cô không có lý do gì phải để ý đến anh.

Giọng nói sốt ruột của tài xế lại vang lên: “Này anh, xin hãy bỏ xu, hai tệ.”

Chương Tranh Lam hờ hững nói: “Trên người tôi không có tiền mặt.”

Trong xe bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán, bọn họ đều dõi theo người đàn ông cao lớn đang nhìn về phía cô gái ngồi ở phía cuối kia. Vì thế mới có người đoán là hai người đang cãi nhau, cô gái chẳng thèm nhìn người đàn ông nữa. Người đàn ông đó quá đẹp trai!

Có người nói: “Bác tài, mau đi thôi! Hai người đó cãi nhau đấy, hai tệ kia thôi bỏ đi.”

Thủy Quang vốn là một cô gái ngay thẳng, thật thà, làm sao có thể chịu đựng được khi bị người ta bàn tán thế này! Cô vặn vặn nắm đấm, cuối cùng vẫn đi lên phía đầu xe nhưng chẳng them nhìn anh lấy một cái, bỏ tiền xu xong liền quay lại, còn người phía sau hơi sững sờ rồi lập tức đi theo.

Chương Tranh Lam không ngồi xuống bên cạnh cô mà chọn một chỗ ở phía sau cô.

Chiếc xe cuối cùng cũng chuyển bánh. Ở trong xe, thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía bọn họ. Cả quãng đường, Thủy Quang chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi cảm thấy có bàn tay đang chạm vào tóc cô, cô mới quay ngoắt lại theo phản xạ, lạnh giọng nói: “Anh làm gì vậy?”

Chương Tranh Lam rụt tay lại, nói bằng giọng rất vô tội: “Trên tóc em có một mẫu chỉ.”

Thủy Quang nhìn mẩu chỉ màu đỏ trong lòng bàn tay anh, chính là màu chiếc áo len mỏng hôm nay cô mặc, cô mím môi, quay người đi. Người ngồi sau lại không kìm được khẽ cười. Bầu không khí có chút ngượng ngập.

Chiếc xe dừng lại ở bến kế tiếp, rất nhiều người lên xe, chỗ trống bên cạnh hai người lập tức có người ngồi, đây là lần đầu tiên Thủy Quang thở phào nhẹ nhõm khi gặp được người lạ. Lúc này cô cũng để ý thấy chiếc xe buýt này đi về phía khu chợ, cô nhớ ra lúc vừa chụp ảnh xong đã gọi điện thoại cho La Trí, anh bảo cô khi nào về thì nhân tiện đi siêu thị mua đồ, đồ ăn dự trữ trong nhà sắp hết rồi. Cô nghĩ, dù sao cũng đã lên chiếc xe này rồi, vậy thì cô sẽ vào siêu thị trong khu chợ, còn người kia, tùy anh muốn làm gì thì làm.

Thủy Quang xuống xe tại bến gần Wal-Mart.

Khi cô vào siêu thị, người kia cũng đi đến bên cạnh cô, dường như anh đã hoàn toàn quên mấy sự không vui của hai người trước đó, mà thực ra, giữa họ chưa bao giờ vui vẻ. Anh lại đón lấy chiếc xe đẩy của cô một cách tự nhiên rồi ôn hòa cất tiếng: “Đã rất lâu rồi anh không đi siêu thị.”

Thủy Quang buồn bực không lên tiếng, lấy một chiếc xe đẩy khác. Chương Tranh Lam ngượng ngùng thả chiếc xe đẩy trong tay ra, bám theo cô.

Nói đến chuyện đi siêu thị, vừa rồi Chương Tranh Lam thực sự không nói dối, phải đến mấy trăm năm rồi anh chưa vào siêu thị, bình thường anh cần mua thứ gì đều kê ra giấy, bảo Tiểu Hà đi mua, xong đến tối anh xách về nhà.

Lúc này Chương Tranh Lam đi bên cạnh Tiêu Thủy Quang, lượn lờ trong siêu thị, vô cùng hứng thú thỉnh thoảng còn hỏi Thủy Quang có cần mua thứ này thứ kia không… Thủy Quang chỉ coi như gió thoảng bên tai, tập trung mua thứ mình cần. Ông chủ Chương không được người ta đáp lời cũng không mảy may để bụng, thấy Thủy Quang chọn táo, anh liền đi chọn giúp cô.

Thủy Quang thấy anh liên tục nhặt táo bỏ vào túi nilon, cuối cùng đành phải lên tiếng ngăn cản: “Đủ rồi.”

Chương Tranh Lam thấy cô đã nói chuyện, liền cười. “Được, em còn muốn mua gì khác không? Lê hay kiwi?”

“Không cần nữa, anh…” Thủy Quang muốn nói “anh đừng đi theo tôi nữa” nhưng đối phương đã quay người đi chọn lê rồi, mà giây tiếp theo, ánh mắt cô liền bị thu hút bởi một người đi lướt qua Chương Tranh Lam.

Thủy Quang không chắc chắn đó có phải là chủ chiếc xe lần trước không, cô vô thức đi theo hai bước. Người đó cũng vừa khéo quay đầu về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, họ đều nhận ra đối phương. Thủy Quang vốn có chuyện cần tìm anh ta nên cảm thấy gặp được thế này thật khéo, nhưng trong ánh mắt đối phương rõ ràng lại lộ ra một tia bực bội.

Thấy anh ta định rời đi, ta liền đuổi theo. “Đợi chút.”

Người đàn ông đó nhìn cô, chân mày nhíu lại, nói bằng giọng không được thân thiện lắm: “Có chuyện gì?”

Thủy Quang cố gặng gạt đi sự khinh miệt trong mắt anh ta, nói: “Cảm ơn anh vì lần trước đã đưa bạn tôi đến bệnh viện.”

Người đó khẽ cười khẩy một tiếng. “Bây giờ cô định đòi tiền bòi thường? Tôi nghĩ có lẽ đã hơi muộn rồi.”

“Không phải…” Thủy Quang cười khổ, nhưng việc đến nước này thì giải thích nhiều cũng vô ích, liền nói thẳng: “Anh có một sợi dây chuyền ở chỗ tôi, mặt  dây chuyền hình cây thánh giá…”

Không đợi Thủy Quang nói xong, người đó đã tiến lên một bước, tóm lấy cổ tay cô. “Sợi dây chuyền đó ở chỗ cô?”

Thủy Quang thấy đau, nhưng ngau giây tiếp theo đã có người giúp cô tách bàn tay kia ra. Chương Tranh Lam kéo Thủy Quang ra sau lưng anh, dáng vẻ bình tĩnh lại có mấy phần mạnh mẽ.

Chương Tranh Lam cao hơn người kia một chút, anh hơi nheo mắt, nhìn người đó chằm chằm. “Có chuyện gì?” Khẩu khí cũng có phần không thân thiện.

Người đó nhìn nhìn Chương Tranh Lam rồi lại nhìn sang Tiêu Thủy Quang. “Cô nói sợi dây chuyền ở chỗ cô? Dây chuyền đâu?”

“Dây chuyền gì?”

Người đàn ông đó nhìn Chương Tranh Lam, nói: “Bạn gái anh cầm sợi dây chuyền của tôi, hứ, chân tay cũng thật nhanh nhẹn.”

Lòng Thủy Quang chùng xuống, mặt lộ ra vẻ khó xử, nhưng người bên cạnh lại nói: “Anh nói chuyện chú ý một chút! Dây chuyền gì? Tôi có thể cho cô ấy cả núi vàng bạc, cô ấy chưa chắc đã thèm nhìn một cái.”

Có người đi ngang qua liếc nhìn họ, Thủy Quang không muốn làm to chuyện, liền kéo Chương Tranh Lam, nói với người đàn ông kia: “Tôi không mang sợi dây chuyền theo người, anh cho tôi cách thức liên lạc, tôi sẽ trả lại anh nhanh nhất có thể.”

“Tôi cùng cô đi lấy.” Đối phương gần như là buột miệng nói, đây là lần đầu tiên Thủy Quang nhìn thấy trong mắt anh ta, ngoài sự nhạo báng còn có cảm xúc khác, anh ta rất muốn lấy lại sợi dây chuyền kia.

Chương Tranh Lam cười lạnh, nói: “Chuyện đùa.”

Nhưng hôm đó thực sự giống chuyện đùa, Thủy Quang đưa người đó về nhà lấy dây chuyền, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, còn Chương Tranh Lam đương nhiên muốn đi cùng, chỉ có điều từ đầu chí cuối, vẻ mặt anh luôn khó chịu.

Sau khi bọn họ ra khỏi siêu thị thì cùng lên chiếc xe Buick của người đàn ông kia. Thủy Quang ngồi ở ghế sau, tình huống này có chút hoang đường, nhưng cô nghĩ, có thể giải quyết chuyện này là được rồi. Chương Tranh Lam ngồi trên ghế phụ, lúc này đã gạt bỏ vẻ thiếu thân thiện, chỉ còn lại sự ung dung. Khi nhìn thấy một tờ giấy được đánh dấu đặc biệt dán trên cửa sổ xe, anh nhếch nhếch khóe miệng. “Hóa ra là nhân viên cảnh vụ.”

Lời này vừa nói ra, Thủy Quang và người đàn ông kia đều sững sờ. Người đó lập tức liếc nhìn Thủy Quang qua kính chiếu hậu. Thủy Quang cũng nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta, cô thầm kinh ngạc, thời buổi này nhiều hơn một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện, anh ta là loại người nào cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Cho nên sau khi Thủy Quang lấy sợi dây chuyền đưa cho anh ta, anh ra rời đi luôn mà chẳng nói lời nào, cô liền thở phào một hơi. Nhưng khi cô quay người mới phát hiện ra mình đã vui mừng quá sớm, bởi người khiến cô đau đầu nhất vẫn còn ở đây.

Chương Tranh Lam ngồi bên bồn hoa, nhìn chiếc xe đó đi xa rồi mới đứng dậy, phủi phủi mông, đi đến nói: “Lần sau em đừng có đưa người khác về nhà nữa, cho dù là cảnh sát cũng không an toàn.”

Thủy Quang thầm nghĩ, thế còn anh thì sao?

“Còn chuyện gì sao?” Cô hỏi, hy vọng anh cũng có thể rời đi nhanh một chút.

Sao Chương Tranh Lam lại không nghe ra ý tứ trong lời của cô chứ, nhưng anh giả vờ không biết. Trong lòng anh thầm chửi người đàn ông vừa rồi, đang yên đang lành lại khuấy động cuộc sống của anh, nhưng lại nghĩ cũng coi như nhờ vậy mà có cớ đến nhà cô. Anh tự nhủ, lần này dù thế nào cũng phải kiên trì đến cùng, anh liền đi lên lầu.

Anh kéo cổ ray Thủy Quang đi vào trong tòa nhà. “Vừa rồi không phải em đã mua một ít thực phẩm đông lạnh sao? Phải nhanh chóng cho vào tủ lạnh.”

Thủy Quang bất ngờ bị anh lôi đi, căn hộ của cô ở tầng ba, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa, cửa đang mở, chỗ bậc cửa có đặt một chiếc túi Wal-Mart đầy lưng lửng.

Chương Tranh Lam chẳng nói chẳng rằng liền đi vào, xách túi đồ đó lên, vừa nhìn vào túi vừa nói: “Sủi cảo đã hơi mềm ra rồi, tủ lạnh ở đâu?”

Nhà của Thủy Quang không lớn, bài trí cũng rất đơn giản, gọn gàng, hai phòng một sảnh, Chương Tranh Lam nhìn cái thấy ngay chiếc tủ lạnh một cửa đặt ở cửa bếp. Anh đi thẳng vào trong.

Lần đầu tiên Thủy Quang gặp phải người mặt dày thế này… Cô theo vào trong. “Anh… Được rồi.” Cô muốn lấy lại chiếc túi đó hoặc chỉ là muốn ngăn cản anh.

Nhưng thân hình cao lớn kia đã làm khó cô, anh dễ dàng tránh được tay cô, cười nói: “Em qua kia ngồi đi, ngoan!”

Tiêu Thủy Quang bị câu nói này làm cho giật mình, đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.