Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 23: Người đàn ông đang yêu



Ngay sau đó, Chương Tranh Lam vòng xe quay lại, tuy là lỗi nhỏ nhưng trên mặt anh có chút ngại ngùng, vừa vân vê vô lăng vừa nói: “Tám giờ em vào làm nhỉ?”

Ý tứ của câu nói này là anh sẽ không để cô đến muộn và chuyển đề tài.

Thủy Quang thấy anh phân tâm, đành nói: “Anh lái xe tử tế đi.”

Chương Tranh Lam ngượng ngùng nhưng tâm trạng lại rất tốt, anh đưa túi trà thuốc cho cô. “Em uống trà thuốc này đi, không có tác dụng phụ đâu, còn nữa, hôm nay đừng ăn đồ tanh và đồ cay.”

Cô ngập ngừng rồi nói: “… Cảm ơn!”

Chương Tranh Lam cười, vốn muốn nói “khách sáo gì với anh chứ”, nhưng nghĩ lại thấy có chút tùy tiện, liền đổi thành câu đáp tiêu chuẩn nhất: “Đừng khách sáo!”

Sau đó, thỉnh thoảng Chương Tranh Lam lại nói đôi câu, Thủy Quang nghe thấy thì đáp một tiếng, không nghe thấy hoặc là lời không có ý nghĩ thì sẽ mặc kệ, cứ như vậy trong bầu không khí không được hòa hợp lắm nhưng vẫn coi như hòa bình này, chiếc xe đi đến đích.

Khi xuống xe, Thủy Quang nói “cảm ơn” nhưng Chương Tranh Lam lại kéo tay cô lại, cô quay đầu, anh cười, nói: “Không đủ thành ý.” Thủy Quang còn chưa hiểu chuyện gì, anh đã xán đến khẽ hôn lên trán cô. “Được rồi.”

Bàn tay đang mở cửa xe của Thủy Quang cứng đờ, sau đó cô đẩy cửa xuống xe, nhìn người trong xe dịu dàng nói “tạm biệt” rồi lái xe rời đi. Cô phát hiện ra mình lại có chút căng thẳng, nhưng thời khắc đó, cô không biết mình căng thẳng vì nói dối hay là vì điều gì khác?

So với sự mờ mịt của Thủy Quang, Chương Tranh Lam thì đã quá chắc chắn phương hướng của mình rồi, hơn nữa còn biết nên làm thế nào. Chẳng hạn như trong giai đoạn này, tuy anh mãnh liệt, trong lòng nôn nóng nhưng cũng biết tuyệt đối không thể gấp rút quá mà làm mọi chuyện rối tung lên. Nụ hôn vừa rồi hình như có chút kích động, có điều cứ nghĩ đến là anh lại nở nụ cười. Một lần nữa nhìn bóng dáng càng lúc càng xa trong gương chiếu hậu, Chương lão đại tự nói một câu rất sến: “Mới vừa khuất bóng, đã thấy nhớ nhung.”   Die nda nle qu ydo n

Chương Tranh Lam vào cửa công ty, ai cũng nhận ra tâm trạng của ông chủ hôm nay vô cùng tốt, cho nên khi anh vừa vào phòng làm việc, đám người bên ngoài lại tưng bừng tám chuyện, từ: “Sếp có bạn gái rồi, có lẽ sắp kết hôn rồi” lần trước biến thành: “Chắc chắn là sắp kết hôn rồi, có khi còn sắp làm bố rồi cũng nên.”

Đại Quốc nói: “Nói thực lòng, tôi thật sự chưa từng nhìn thấy lão đại cười thế này.”

Nguyễn Kỳ cũng cảm khái nói: “Không phải là sếp cứ thế này bế con về nhà luôn chứ?”

Có người mắng Nguyễn Kỳ: “Cậu đưa con về thì tôi còn có thể tưởng tượng, còn lão đại á, xin lỗi, tôi vẫn chưa có năng lực tư duy đó. “Anh hùng thời đó, thần tượng của tôi cũng khó qua ải mỹ nhân à?”

“Nói thực lòng, cô gái đó cũng thường thường thôi mà.”

“Cậu đố kỵ rồi chứ gì?”

Tiểu Hà coi như nói được câu tiếng người: “Các anh nói đủ chưa? Sêp thích người thế nào là chuyện riêng của anh ấy, dù sao thì em thật lòng cảm thấy lão đại đang yêu rồi, trực giác của con gái bọn em luôn chuẩn.”

Lão Trương “á” một tiếng, nói: “Lão đại cũng yêu rồi mà tôi vẫn còn độc thân! Đau đớn quá!”

“Lão Trương, chẳng phải cậu vẫn luôn nhớ nhung cô gái hoa khôi của khoa năm đó sao, khó khăn lắm mới ký được hợp đồng kia, sao không nhân đây mà… kết giao với cô ấy?”

“Cút! Cô ấy là thần tượng của tôi!”

Khi một đám người đang đoán bừa ở bên ngoài, Chương Tranh Lam ở trong phòng làm việc lại trầm tư. Anh cởi áo khoác ngoài, nới lỏng cà vạt rồi cứ thế dựa vào lưng ghế, có dáng vẻ của một dân chơi, một tay anh đặt trên trán, một tay cầm cây bút thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống chiếc bàn gỗ lim.

Tiểu Hà pha trà mang vào anh cũng không phát hiện ra, cô đành phải lên tiếng: “Sếp, trà của anh đây!”

Chương Tranh Lam ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Đặt đấy đi!”

Tiểu Hà gật đầu rồi định đi ra ngoài, Chương Tranh Lam lại nói: “Đợi chút.” Cô liền đứng lại, đợi nghe sếp dặn dò. Chương Tranh Lam cúi đầu nghĩ hai giây rồi nói: “Em với bạn trai em yêu nhau bao lâu rồi?”

Tiểu Hà ngẩn ra chốc lát như chưa nghe rõ, “dạ?” một tiếng.

Chương Tranh Lam bình thản nhìn cô, nói: “Em làm việc ở đây lâu như vậy rồi mà anh chưa bao giờ tâm sự với em, người cấp trên như anh cũng có chút thiếu sót, hôm nay chúng ta cứ thoải mái nói chuyện đi, trả lời tốt tiền thưởng năm tăng gấp đôi.”

Wow! Tuyệt! Đây chính là tiếng lòng của Tiểu Hà.

Cô ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy lão đại thật cao tay, rõ ràng là chỉ đưa ra một cái cớ để lấp liếm mà cũng có thể đầy lý lẽ như thế, cuối cùng thêm một câu khiến người ta không thể lùi, cũng không muốn lùi.

“Hì hì, sếp, em và bạn trai em yêu nhau được ba năm rồi, từ hồi học đại học.”

“Rất tốt.” Chương Tranh Lam gật đầu, ý nói cô kể tiếp đi.

Tiểu Hà ngẫm nghĩ rồi nói: “Là anh ấy đề nghị hẹn hò, em cảm thấy con người anh ấy rất tốt, tính cách, sở thích của bọn em cũng rất hợp nhau nên đã đồng ý.”

Chương Tranh Lam “ừm” một tiếng, nói: “Khi bọn em mới yêu nhau thì thường làm những việc gì?”

Đây có bị coi như tò mò quá không? “Ấy, thì cũng chỉ làm những việc như nắm tay, ăn cơm, xem phim, dạo phố…”

Chương Tranh Lam trầm ngâm, hồi lâu sau nói: “Được rồi, em đi làm việc đi.”

Khi Tiểu Hà đi ra ngoài, trong lòng lại kinh ngạc. “Không phải chứ, sếp không biết yêu đương?!”

Chẳng bao lâu sau, cô bị gọi vào phòng lão tổng. Lần này Chương lão đại hỏi: “Khi bạn trai em hẹn em ra ngoài, thường mào đầu thế nào?”

Tiểu Hà sững sờ một hồi rồi đáp: “A lô, có rảnh không? Đi ăn cơm đi!”

Chương Tranh Lam chẳng thèm nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu, nói: “Không được.”

Tiểu Hà băn khoăn, cái gì không được chứ? “Bọn em đều nói như thế, hoặc là: “Thời tiết đẹp đấy, ra ngoài dạo phố đi”.”

Chương Tranh Lam xua xua tay, nói: “Thôi vậy, em ra ngoài đi.”

Sau khi ra ngoài, Tiểu Hà thầm nói: “Thế này chẳng phải là vẫn chưa thu phục được sao?”

So với Chương Tranh Lam “chẳng có việc gì”, hôm nay Thủy Quang lại bận rộn. Cô vừa đến công ty mới nên phải làm quen với môi trường mới, đồng nghiệp mới, tuy ngày đầu tiên đi làm chẳng có việc quan trọng gì nhưng những việc vụn vặt cũng không ít. Cho nên khoảng chín giờ, Chương Tranh Lam gọi điện đến thì người đang lật xem tư liệu về lịch sử công ty vô thức ấn nút tắt.

Người ở đầu máy bên kia nhìn điện thoại cả nửa ngày.

Lần thứ ba Tiểu Hà bị triệu vào phòng làm việc của lão tổng, được hỏi là: “Nếu bạn trai em ngắt điện thoại của em, em sẽ làm thế nào?” Cô kinh ngạc đến mức đầu óc bị tê liệt, buộc miệng nói: “Sếp, với tướng mạo, vóc dáng, điều kiện của anh, cô gái nào lại không nghe điện thoại của anh?!”

Bị Chương lão đại liếc một cái, Tiểu Hà “ờ” một tiếng, nói: “Nếu bạn trai em ngắt điện thoại của em, em sẽ phớt lờ anh ấy!”

Chương Tranh Lam nhíu chặt mày, chẳng buồn mở miệng, chỉ xua tay ý bảo Tiểu Hà đi ra ngoài.

Sau khi lật đật đi ra ngoài, Tiểu Hà thở phào một hơi. “Mình nhất định phải làm quen với cô gái đó, quá nể!”

Buổi trưa, khi di động hiển thị số máy có đuôi là bốn số năm lần thứ hai, Thủy Quang chần chừ một lát rồi nhấn nút nghe.

“Hôm nay tôi rất bận, anh đừng gọi đến nữa.”

Đối phương dừng một giây rồi cười, nói: “Anh mới gọi hai lần”, sau đó khẽ giọng hỏi cô: “Bữa trưa em có thể ra ngoài không? Anh đưa em đi ăn cơm.”

“Không được.” Nói xong Thủy Quang lại cảm thấy trả lời như vậy tuyệt tình quá, nên nói rõ một lần nữa: “Hôm nay tôi rất bận.”

Chương Tranh Lam đương nhiên rất thất vọng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ quan tâm: “Được rồi, vậy em nhớ phải ăn trưa đấy.” Anh còn muốn nói gì nữa nhưng đối phương đã chẳng hề lưu luyến kết thúc cuộc gọi, chỉ biết hậm hực nói: “Em đúng là lạnh lùng!”

Buổi trưa, Thủy Quang cùng chị phụ trách bộ phận đi ăn ở quán ăn đối diện công ty. Gần xong bữa cơm, có người đi đến chào hỏi cô: “Chào cô!” Thủy Quang ngẩng lên, nhìn thấy anh cảnh sát mà cô có duyên gặp gỡ mấy lần đang đứng bên cạnh bàn của họ.

Thủy Quang không cảm thấy kỳ lạ về việc gặp người quen ở nơi công cộng, cô chỉ thấy kỳ lạ là người này lại đến chào hỏi cô.

Người đó gật đầu với chị phụ trách bộ phận đi ăn cùng Thủy Quang, rồi quay lại nói với cô: “Cô có thể qua đây với tôi một lát không?”

Khi nói câu này, anh ta tỏ ra thành khẩn, nhưng cô vẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đối phương hơi nhíu mày, hạ thấp giọng nói: “Xin hãy giúp tôi một chút.”

Lúc này Thủy Quang cũng phát hiện ra, ở phía sau anh ta, chỗ cách bọn họ năm, sáu mét, có hai vị trưởng bối và một người phụ nữ trông có vẻ già dặn, sắc sảo đang ngồi và cùng nhìn về phía cô.

Thủy Quang cũng đã đoán được là chuyện gì rồi, phản ứng đầu tiên của cô là muốn từ chối, cô không thích dính vào những chuyện như thế này, cũng chẳng việc gì phải vậy. Nhưng người đó lại kéo cánh tay cô trước khi cô định lên tiếng, vẻ mặt rất thành khẩn: “Xin cô hãy giúp đỡ.”

Thủy Quang bị anh ta kéo dậy, vừa định đi thì cô đã khéo léo giằng thoát ra. Người đàn ông ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.

Thủy Quang nói: “Xin lõi, tôi không giúp nổi anh.”

Người đàn ông ăn mặc chỉn chu, khuôn mặt như có một luồng khí chất buồn bã tích tụ, lúc này nom càng đậm hơn, cuối cùng anh ta tự cười nhạo, lùi một bước, nói: “Là tôi mạo muội rồi.”

Khi anh ta quay người, Thủy Quang chẳng biết tại sao lại nói: “Nếu người anh thích vẫn còn sống thì hãy đi tìm cô ấy đi, ít nhất anh còn có thể tìm cô ấy.”

Bóng lưng đó chợt cứng đờ, anh ta không quay lại, chỉ nói: “Cô ấy… có khác gì so với chết đâu,” nói xong liền rời đi.

Thủy Quang nhìn người đàn ông đó quay lại bàn bên kia, anh ta không ngồi xuống, chỉ nói đôi câu với bọn họ rồi cầm áo khoác vắt trên lưng ghế rời đi. Ánh mắt của Thủy Quang và cô gái ngồi bàn bên kia gặp nhau, đối phương cười cười với cô.

Khi Thủy Quang quay đầu lại, chị phụ trách bộ phận hỏi cô: “Cậu thanh niên vừa rồi là bạn trai em à?”

Thủy Quang bình thản quá: “Không ạ.”

Ăn cơm xong, Thủy Quang với chị phụ trách bộ phận thanh toán tiền xong, cô để ý thấy những người ở bàn bên kia đều đã đi rồi. Đúng lúc này, di động của cô đặt trên bàn đổ chuông báo có tin nhắn.

“Em ăn cơm xong chưa?”

Tiêu Thủy Quang nhắn tin trả lời: “Vừa ăn xong.”

Chương Tranh Lam sắp kết thúc cuộc họp với nhân viên công ty, cầm điện thoại gửi tin nhắn, thực ra anh không hề hy vọng cô sẽ trả lời, nhưng đúng lúc anh định bỏ di động vào túi thì âm báo tin nhắn vang lên, anh lập tức mở ra xem, ba chữ đơn giản trên màn hình khiến anh từ từ nhếch khóe môi.

Anh giơ tay chặn Đại Quốc đang nói phần tổng kết. “Tạm ổn rồi. Bữa trưa muốn đi đâu ăn? Tôi mời.”

Những người có mặt trong phòng họp vô cùng vui vẻ, đồng loạt hoan hô. “Sếp, hôm nay có chuyện gì mà lại chiêu đã anh em vậy?”

“Tâm trạng tốt.” Chương Tranh Lam bình thản nói, sau đó đứng dậy, gấp kẹp tư liệu lại, vứt cho Nguyễn Kỳ ở bên cạnh rồi sải bước rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.