Nhắc đến Lương Thành Phi, Thủy Quang chỉ thấy tướng mạo của anh ta hơi giống Vu Cảnh Lam.
Giọng nói của Lương Thành Phi lại truyền đến, rõ ràng mạch lạc: “Cô Tiêu, tôi nghĩ cô vẫn chưa quên lần trước cô có tham gia một vụ tranh chấp gia đình nhỉ? Bây giờ ông chồng tố cáo cô đã cố ý đe dọa ông ta, phiền cô đến đồn cảnh sát một chuyến. Nếu cô không phối hợp, chúng tôi sẽ phái người qua đó mời cô đến, nhưng tôi nghĩ chắc cô không muốn để những người xung quanh biết chuyện này, cho nên vẫn hy vọng cô sẽ tự giác hợp tác.”
Thủy Quang đột nhiên đứng bật dậy khiến các đồng nghiệp đều nhìn cô. Cô thấp giọng nói: “Tôi không đe dọa anh ta.” Chuyện này thật nực cười!
Die nda nl equ ydo n <3
Sau lần ấy, người đàn ông đó còn thường xuyên vứt rác, thậm chí cả chuột chết trước cửa nhà cô, từng bị La Trí bắt gặp và cảnh cáo.
“Dù có hay không thì chúng tôi sẽ điều tra chứng thực, điều này cô không cần bận tâm, cô chỉ cần đến phối hợp với chúng tôi.”
Thủy Quang ngồi xuống, hít sâu một hơi. “Tôi đang đi làm."
Lương Thành Phi cười cười. “Tôi tưởng cô Tiêu có thể cân nhắc được mức độ nặng nhẹ trong chuyện này.”
“Tôi biết. Tôi cũng biết muốn khởi tố thì cần có chứng cứ, các anh chỉ nghe từ một phía, không có chứng cứ, tôi không có nghĩa vụ và các anh cũng không có quyền bảo tôi đến thẩm tra.”
Lương Thành Phi ngồi trong phòng làm việc, đối phương đã dập máy. Một nữ cảnh sát gõ cửa đi vào giao đồ, nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, liền hỏi: “Lương đội, anh không sao chứ?” Lương Thành Phi vốn là người cao ngạo, lạnh lùng, bình thường ngoài bàn công việc thì gần như chẳng nói chuyện hay tham gia giải trí với bọn họ, chỉ chú tâm, tận tụy làm việc, nhưng cũng có rất nhiều đồng nghiệp nữ thích anh ta bởi tướng mạo đẹp trai, học vấn cao, công tác tốt lại có nền nếp, kỷ luật, không uống rượu hút thuốc, đương nhiên là người đàn ông hoàn hảo trong mắt các cô gái, chỉ tiếc anh ta là người không dễ tiếp cận, lúc nào cũng cách xa người khác đến cả nghìn dặm.
Lương Thành Phi hỏi: “Người đó đi chưa?”
“Vừa đi rồi. Tiểu Vương đã ghi chép lại, nhưng mà Lương đội, người này rõ ràng đang vu vạ cho cô gái đó.” Vừa rồi, người đàn ông kia đến báo án, nói bị người ta uy hiếp, đe dọa, hy vọng cảnh sát sẽ đuổi cô gái đó ra khỏi tiểu khu, cô ta liền cảm thấy nực cười, kẻ bạo hành gia đình còn có mặt mũi đến tố cáo người khuyên can? Người của đồn cảnh sát vốn không muốn để ý đến chuyện này, các đồng nghiệp nữ của cô ta còn nhất chí khinh bỉ loại người chỉ biết đánh vợ như thế này, nhưng lúc đó Lương Thành Phi đi vào, thấy vậy thì dặn dò: “Nhớ ghi chép lại.”
Lương Thành Phi lật xem phần ghi chép mà nữ cảnh sát kia trình lên. “Đã có người báo án, chúng ta phải thụ lý.”
Nữ cảnh sát gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ, Lương đội có bao giờ để ý đến mấy chuyện tranh chấp thế này đâu nhỉ? Đột nhiên cô ta nhớ lần trước Lương đội còn tham gia lấy lời khai, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, lẽ nào Lương đội có ân oán riêng với một trong hai đương sự? Ai nhỉ? Nữ cảnh sát không thể suy nghĩ quá lâu vì Lương Thành Phi đã đứng lên, cầm áo khoác, lạnh nhạt nói: “Tôi ra ngoài một lát, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng ạ.” Nữ cảnh sát cùng anh ta ra khỏi cửa rồi nhìn bóng lưng đó rời khỏi cơ quan.
Chợt có đồng nghiệp đi đến hỏi: “Lương đội đi đâu đấy?”
“Không biết được.”
Ngoại trừ ra ngoài làm nhiệm vụ, trước nay Lương Thành Phi không bao giờ báo cáo hành tung với bọn họ.
Buổi trưa, Nguyễn Kỳ đi bàn chuyện hợp tác với lão đại, đối tác chính là công ty mà Thủy Quang đang làm.
Nguyễn Kỳ đương nhiên không biết chuyện này, đến khi đi vào cửa công ty của người ta, nhận được sự hoan nghênh chào đón của lãnh đạo, lại vô tình nhìn thấy trong phòng làm việc có một bóng người không thể coi là quen mắt nhưng khi người đó quay đầu lại, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Hóa ra cô ấy làm ở công ty này à?!
Vậy thì hai hôm trước lão đại nói muốn hợp tác với một công ty nhỏ là có mục đích sao? Nguyễn Kỳ liếc nhìn người bên cạnh, anh rất thản nhiên bắt tay lão tổng của đối phương. Người đàn ông kia tươi cười rạng rỡ. “Chương Tổng còn đích thân đến nữa, chẳng phải đã nói là để tôi đi gặp anh sao? Nào nào, vào trong ngồi đi!”
Chương Tranh Lam xem đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm nữa, hay là cùng nhau ăn cơm trưa, vừa ăn vừa nói chuyện?”
“Cũng được, cũng được!”
Lúc này, ánh mắt Chương Tranh Lam đã chuyển sang phía Thủy Quang đang cúi đầu làm việc sau khi kinh ngạc vì nhìn thấy anh, mỉm cười đi về phía cô, thân mật hỏi: “Em ăn cơm chưa? Anh đưa em đi ăn nhé?”
Thủy Quang cảm nhận một cách sâu sắc rằng, người này là điển hình của loại người không gây chuyện thì sẽ thấy khó chịu, cô cúi đầu không đáp. Còn Chương Tranh Lam thì lại muốn càng nhiều người biết về mối quan hệ của họ càng tốt, anh không chịu thừa nhận đây là một suy nghĩ rất trẻ con, cùng lắm chỉ là mong muốn chiếm hữu hơi lộ liễu thôi.
Lão tổng của công ty Thủy Quang không phải kẻ ngốc. “Chương Tổng quen biết Tiểu Tiêu à?”
Chương Tranh Lam mỉm cười, nói: “Đúng vậy.” Anh nhìn Thủy Quang, nói tiếp: “Cô ấy là đàn em học cùng trường với tôi.”
Lão tổng kia nghe thấy vậy thì cười ha ha. “Vậy sao? Thật là trùng hợp quá! Tiểu Tiêu, dù sao cô cũng là người quen cũ của Chương Tổng, vậy cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, hả? Đi, đi, đi!”
Thủy Quang cảm thấy những ngày tháng sau này của mình chắc chắn không còn được tự tại như trước nữa rồi.
Nguyễn Kỳ nhìn hai người họ không dời mắt, cảm thấy lão đại đúng là lão đại, yêu đương cũng tấn công áp sát như thế này.
Cứ như vậy, hai người GIT, ba người của công ty đối phương bao gồm sếp tổng, vị giám đốc họ Dương và Thủy Quang đi ra ngoài ăn cơm. Khi một nhóm người vào thang máy, Chương Tổng hỏi: “Muốn ăn gì?” Những người khác trong thang máy đều im lặng, đó rõ ràng không phải hỏi bọn họ, nhưng người được hỏi lại không muốn đáp lời, Chương Tranh Lam liền cười. “Ăn món Tây An nhé? Anh biết một nhà hàng làm đồ ăn Tây An rất được.”
Thủy Quang nhìn anh. Anh lại nói: “Không muốn ăn đồ ăn của quê hương sao? Hay là chúng ta ăn đồ Quảng Đông nhé?”
“Tùy anh.”
“Nể mặt thế này sao?” Chương Tranh Lam lại cười, hỏi những người khác ăn đồ Quảng Đông được không, câu trả lời đương nhiên là giống hệt nhau: “Không thành vấn đề.”
Nguyễn Kỳ lấy di động ra gửi tin nhắn: “Chị dâu ở cùng chúng tôi, đang đi ăn cơm!”