Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 52: Ngờ vực (2)



Khi cô về nhà, sắc đêm đã xuống. Vào nhà, Thủy Quang không khỏi sững sờ, bởi anh thật sự đã về rồi. Chương Tranh Lam ngồi dựa vào sô pha, đờ đẫn nhìn trần nhà, đến khi đèn trong nhà sáng lên mới sực tỉnh, nhìn thấy cô liền cười. “Em về rồi à?”

Thủy Quang khẽ gật đầu, lấy đôi dép trong tủ giày ra thay.

Chương Tranh Lam trầm mặc hồi lâu, giọng nói mang chút u oán: “Em không quan tâm đến anh, cũng không hỏi vì sao anh lại quay về sớm à?”

Biểu cảm khi anh nói vô cùng trầm lặng.

Diễ nđà nl êqu ýđô n <3 becuacon

Sau ngày cô xuất viện, Chương Tranh Lam đã hẹn gặp Lương Thành Phi. Anh vốn có quan hệ khá tốt với Cục phó Vương nên đã tiện miệng hỏi có phải trong đơn vị của anh ta có một cảnh sát họ Lương không. Sau đó anh bảo gọi anh ta đến gặp nhau ăn bữa cơm.

Khi Lương Thành Phi được nhân viên phục vụ đưa vào phòng ăn riêng vẫn cảm thấy thắc mắc, bởi trong phòng này nếu không phải quan lớn thì là quý nhân, cấp trên vô duyên vô cớ tìm anh ta đến làm gì. Đến khi nhìn thấy người đang nói chuyện với Cục phó Vương thì anh ta đã hiểu rõ, trong lòng cũng nảy sinh một chút nhạo bang.

Khi Cục phó Vương giới thiệu Lương Thành Phi với Chương Tranh Lam, người kia chẳng nói gì nhiều, chỉ khách khí nói vài câu theo thói quen. Sau đó hai người đụng mặt trong nhà vệ sinh. Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng lên tiếng: “Anh Lương, tuy chúng ta chỉ có duyên gặp mặt vài lần nhưng tôi cũng coi như… đủ hiểu biết về anh, sau này xin anh đừng gây phiền phức cho người yêu tôi nữa.”

Lương Thành Phi có chút bất ngờ nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên. “Chương Tổng, tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Chương Tranh Lam chẳng bận tâm. “Anh không hiểu cũng không sao, biết làm thế nào là được.”

Nếu trước đây Lương Thành Phi chỉ cảm thấy người này là một thương nhân lắm tiền kiêu ngạo thì bây giờ anh ta đã nhìn ra rồi, người đàn ông này trong ngoài bất nhất, vô cùng sáng suốt.

Lương Thành Phi nở nụ cười: “Chương Tổng, tôi tìm cô ấy đều là vì việc công, cản trở cảnh sát làm việc là phải bị hỏi đến, tôi nghĩ chắc Chương Tổng biết rất rõ.”

Chương Tranh Lam trở nên nghiêm túc. “Vì “việc công” mà phải liên lạc với người yêu tôi cũng chẳng sao cả,  nhưng nếu là “việc công” kiểu lông gà vỏ tỏi thì tôi nghĩ, sau này anh cứ nói với tôi một tiếng là được rồi.”

Lương Thành Phi đột nhiên nhớ tới người đàn ông lần trước nộ khí xung thiên đến tố cáo Tiêu Thủy Quang, ngày hôm sau lập tức rút đơn tố cáo, lúc này lại nghe anh nói vậy thì đã hiểu rõ cả. Anh hành động rất bài bản, gọn gàng và hiệu quả, Lương Thành Phi bấy giác nảy sinh sự căm ghét trong lòng, lạnh mặt nói: “Anh cảm thấy tiền có thể giải quyết tất cả?”

Chương Tranh Lam nói thẳng: “Chí ít có thể giải quyết phần lớn.” 

Trên mặt Lương Thành Phi lóe qua vẻ khinh bỉ và sỉ nhục, anh ta vốn rất ghét loại người kiêu căng, ngạo mạn thế này. “Chương Tổng, có muốn đánh cược với tôi không… Dù anh tiêu nhiều tiền hơn nữa thì ở trong lòng cô ta, anh cũng chẳng đáng giá một cắc!”

Chương Tranh Lam sẽ không lấy cô ra để đánh cược với bất kỳ ai, nhưng điều này không có nghĩa là đối phương sẽ không làm như vậy.

Lương Thành Phi không đủ sức khiến anh sợ, điều anh sợ… từ đầu chí cuối chính là thái độ của cô.

“Tiêu Thủy Quang, tại sao em không hỏi vì sao anh lại quay về sớm?”

Chương Tranh Lam không đợi được câu trả lời của cô, liền đi đến trước mặt cô, nói thẳng: “Ngày mai đi Hàng Châu với anh nhé!”

Thủy Quang đã quen với tác phong lúc nắng lúc mưa của anh mà lúc này còn ngạc nhiên hỏi lại: “Hàng Châu?” Cô nhớ khi còn nhỏ mình từng nghĩ, lớn lên sẽ cùng người yêu dắt tay nhau đi qua Đoạn Kiều, đi thăm nhà của Lâm Phong Miên, đi lễ Bồ Tát ở chùa Linh Ẩn, đến trước đá Tam Sinh ước hẹn kiếp sau…

*Lâm Phong Miên: Sinh ngày 22-11-1900, mất ngày 12-8-1991, họa sĩ, nhà giáo dục nghệ thuật, viện trưởng đầu tiên của Học viện mỹ thuật Trung Quốc.

“Đúng vậy. Anh có chút chuyện phải qua đấy nên mới quay về trước.” Chương Tranh Lam ngừng lại. “Em không xin nghỉ để đi Hải Nam với anh thì anh cũng cho qua, nhưng lần này em nhất định phải đi cùng anh. Anh sẽ xử lý công việc nhanh thôi, sau đó chúng ta đi chơi một chuyến.”

Thủy Quang trầm ngâm, Chương Tranh Lam cũng không nói nữa, anh đang đợi, đợi câu trả lời đồng ý của cô.

Cuối cùng Thủy Quang cũng đáp: “Vâng.” Điều này đối với Chương Tranh Lam còn quý hơn cả vạn kim.

Tối hôm đó về nhà của Chương Tranh Lam, anh nhìn Thủy Quang ngồi bên mép giường sắp xếp đồ đạc của hai người, đang làm một việc rất đỗi bình thường giống như tất cả những đôi vợ chồng khác trên thế giới này.

Anh nằm dựa vào đầu giường, đưa tay che mắt lại. “Cô ấy ở bên tôi, cậu có muốn đến xem không?”

Chương Tranh Lam thấy có chút mệt mỏi, chìm vào giấc mộng, nhìn thấy cô sắp đi, anh bất chấp tất cả đưa tay ra giữ cô. “Đừng đi!”

Mở mắt ra, anh phát hiện mình đang ở trong phòng còn Thủy Quang đang quỳ bên cạnh giường đắp chăn cho anh, anh liền kéo cô ôm vào lòng. Thủy Quang nói: “Em vẫn chưa sắp xếp xong đồ đạc.”

“Mai sắp tiếp nhé!”

Thủy Quang không biết cảm xúc xáo động của anh hôm nay là vì nguyên nhân gì, anh chỉ nói là anh hơi mệt, vừa rồi khi ngủ còn lẩm bẩm nói mê. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.