Em, Em, Em Thích Anh, Anh, Anh!

Chương 10



Lục Nhung về đến nhà, sắc trời đã hơi đổi sang màu đen.

Lục Nhung nương theo ánh đèn trong hành lang để bật đèn phòng khách lên.

Kết quả, cậu nhìn thấy một người đang ngủ trên sofa.

Lục Nhung hoảng sợ.

Đợi khi thấy rõ là Khương Thiệu, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thay dép đi vào.

Khương Thiệu hình như rất mệt.

Anh ngủ rất say.

Lục Nhung nhớ lại lời Khương Thiệu nói hôm đó. Anh nói, anh đã không còn là ngôi sao hạng bét nữa, còn bận rộn như thế làm gì.

Lục Nhung lại nhớ tối nào đó Khương Thiệu uống say.

Tối đó, Khương Thiệu nói, anh muốn đứng ở nơi bắt mắt nhất, để người kia không thể quên đi sự hiện hữu của anh.

Khương Thiệu ôm cậu gọi ra một cái tên.

Lục Nhung liền biết bí mật của Khương Thiệu.

Lục Nhung biết vì sao Khương Thiệu rõ ràng ghét cậu như vậy nhưng vẫn chấp nhận để cậu bao dưỡng.

Không chỉ để chữa bệnh cho Khương Ân.

Khương Thiệu và cậu, trong lòng đều có một người muốn thích nhưng không thể thích.

Lục Nhung nắm tay Khương Thiệu.

“Xin, xin, xin lỗi.”

Anh, anh vẫn luôn không biết.

Cậu cảm thấy, cảm thấy Khương Thiệu rất mạnh mẽ, vĩnh viễn sẽ không bị tổn thương. Không ngờ, Khương Thiệu cũng sẽ có tâm trạng buồn bã và khát vọng ẩn sâu như vậy.

Khát vọng đi đến nơi càng cao hơn.

Khát vọng có thể sánh vai bên người tốt nhất, dắt tay nhau đến cuối đời.

Mũi Lục Nhung cay cay, nỗ lực đỡ Khương Thiệu về giường nằm, nhưng đỡ thế nào cũng không lay chuyển được Khương Thiệu.

Viền mắt Lục Nhung lại đỏ lên.

Cậu chạy về phòng, cầm chăn mỏng ra đắp cho anh.

Lục Nhung vừa đắp chăn cho Khương Thiệu, hai mắt của Khương Thiệu đã mở ra.

Mắt Khương Thiệu rất đẹp.

Các fans đều nói, lúc Khương Thiệu nhìn bạn chằm chằm, bạn sẽ cảm thấy như mình có cả thế giới.

“Tôi, tôi…” Lục Nhung bị Khương Thiệu nhìn đến hốt hoảng.

Khương Thiệu ngồi dậy, cởi cúc áo đóng chặt, nhàn nhạt hỏi “Đi đâu?”

Lục Nhung thành thật khai báo “Đi, đi đến lớp bồi dưỡng.”

“Lớp bồi dưỡng còn nuôi cơm?” Khương Thiệu nhíu mày “Đãi ngộ không tệ nhỉ.”

“Tôi, tôi…” Lục Nhung không nói lên lời.

Khương Thiệu giống như cũng chỉ tiện miệng hỏi, không thật sự có hứng thú truy đuổi đến cùng.

Anh ôm lấy Lục Nhung, xách cậu đi tắm.

Cổ tay Lục Nhung bị Khương Thiệu nắm hơn đỏ lên.

Lục Nhung nói “Đau.”

“Thiếu tiền đến thế, chi bằng để tôi đến bao dưỡng cậu.” Khương Thiệu nắm chặt cổ tay Lục Nhung “Trên người toàn mùi khó ngửi.”

“Vẽ, vẽ đều phải dùng màu hết.” Lục Nhung phản bác “Tôi, tôi vẽ tranh ở nhà cũng có mùi.”

Khương Thiệu lấy khăn tắm bao lấy Lục Nhung, ôm về giường rồi mới mở khăn tắm giống như mở quà.

“Khương, Khương Thiệu.” Lục Nhung hơi hoảng hốt.

“Tính ra, hôm nay là kỉ niệm bốn năm cậu bao dưỡng tôi đấy.” Khương Thiệu nắm cằm Lục Nhung, nhìn hai gò má hơi ửng đỏ của cậu.

“Tôi, tôi… Xin, xin lỗi.”

“Cậu cho tôi tiền, giúp anh tôi chữa bệnh, còn cho tôi làm cậu.” Khương Thiệu hôn môi Lục Nhung “Sao lại xin lỗi tôi? Tôi phải cảm ơn cậu tử tế mới đúng.”

Lục Nhung đỏ mắt.

Khương Thiệu nói “Ngày kỉ niệm đáng giá thế này, chúng ta làm chút gì đặc biệt đi.”

Tim Lục Nhung đập loạn, giữ tay Khương Thiệu “Đừng, đừng mà.”

Khương Thiệu lại hôn Lục Nhung, tránh khỏi tay cậu “Không phải sợ. Lần trước, cậu không thích bịt mắt. Tôi sẽ không bịt mắt cậu lại nữa.” Anh xuống giường, lấy ra một máy quay loại nhỏ, đặt lên giá quay ở trước giường, chỉnh góc độ “Chúng ta quay lại kỉ niệm đi.”

Lục Nhung “Tôi, tôi… Đừng…”

Khương Thiệu quay về giường, bắt được mắt cá chân Lục Nhung, không cho cậu chạy trốn.

Khương Thiệu kéo Lục Nhung “Sao lại đừng? Ngày quan trọng thế này đương nhiên phải lưu lại làm kỉ niệm chứ!” Anh ôm Lục Nhung vào lòng, bức bách cậu đối mặt với máy quay, dụ dỗ nói “Giới thiệu chút đi.”

Lục Nhung bật khóc.

Khương Thiệu cầm tay Lục Nhung, để cậu sờ dục vọng đã ngẩng cao của anh “Không nghe lời, tôi sẽ ở trước máy quay hung hăng làm cậu!”

Lục Nhung nghẹn ngào nói “Tôi, tôi là Lục Nhung.”

“Thật ngoan.”

“Tắt, tắt đi được không?”

“Không, không, không.” Khương Thiệu ác liệt cười “Bảo bối, cậu ngoan như này, càng khiến tôi muốn hung hăng làm cậu. Cậu khóc đẹp thế, tôi đương nhiên phải quay lại, mang theo bên người để cẩn thận thưởng thức rồi.”

Lục Nhung muốn tránh ra, nhưng lại bị Khương Thiệu vây chặt lấy. Mãi đến khi cả người cậu mất hết sức lực, mềm nhũn nằm trong lòng Khương Thiệu, Khương Thiệu mới buông tha cho cậu.

Nước mắt Lục Nhung vẫn rơi không ngừng.

Khương Thiệu lấy điện thoại, kéo chăn chụp cậu mấy tấm.

Lục Nhung vùi mặt vào ngực Khương Thiệu.

Khương Thiệu hôn tai cậu “Lục Nhung, là cậu trêu chọc tôi trước.”

Lục Nhung cứng người.

Khương Thiệu ghét cậu.

Khương Thiệu vẫn luôn kiêu ngạo.

Vì chữa bệnh cho Khương Ân, nên Khương Thiệu mới chịu khuất nhục để người bao dưỡng.

Lục Nhung nằm yên trong lòng Khương Thiệu, không giãy nữa.

Là cậu sai.

Là cậu khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.