“Tuần này, em, em phải đi vẽ với thầy Việt.” Lục Nhung nói “Anh, anh Ân, em, em không đến được.”
“Không sao.” Khương Ân cười “Thầy Việt Khánh Vân đến anh còn biết tên, thì em có cơ hội được học với thầy đúng là chuyện tốt. Học hành chăm chỉ, đừng xấu hổ, đối với thứ mình thích thì nên can đảm hơn một chút, biết chưa.”
“Vâng, vâng ạ!” Lục Nhung đáp.
Tuần trước, Lục Nhung cũng không đến viện mồ côi.
Sau khi Khương Thiệu rời đi lúc sáng sớm, Lục Nhung đã nghĩ rất lâu. Cậu tìm một chiếc hộp, cất tất cả tranh vào đó.
Đợi dọn xong mấy bức cậu vẽ gần đây, Lục Nhung lại nhìn xung quanh, xác định Khương Thiệu sẽ không đột ngột xuất hiện nữa, mới lật chúng ra, cất cả vào.
Lục Nhung không hẳn là hiểu hết ý của Khương Thiệu.
Nhưng Lục Nhung có thể cảm nhận được là Khương Thiệu đang giận.
Khương Thiệu… Rất giận.
Khương Thiệu thích lên giường với cậu, cho nên mới nhẫn nại với sự yếu đuối của cậu, nhẫn nại với sự nhát gan của cậu. Nhưng biết cậu len lén thích anh Ân, Khương Thiệu không tức mới lạ.
Dù sao lúc nào cậu cũng hay chạy đến chỗ anh Ân và chị Giai Giai.
Biết rõ anh Ân và chị Giai Giai rất tốt.
Mà vẫn ôm loại tâm tư này thì đúng là xấu xa!
Biểu hiện ra ngoài thì là vui vẻ chúc anh Ân và chị Giai Giai hạnh phúc, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ là anh Ân đang cười dịu dàng với mình.
Lục Nhung ngồi xổm xuống, ghé vào thùng giấy đã được dán chặt, trong đầu hiện lên lời Khương Ân nói.
Đối với thứ mình thích thì nên can đảm một chút.
Can đảm một chút.
Lục Nhung úp mặt vào lòng bàn tay.
Chính là, chính là cậu có can đảm hơn một chút, cũng không thể khiến cho Khương Thiệu thích loại người như cậu này.
Mũi Lục Nhung cay cay.
Cậu ngẩng đầu, nhìn cái thùng đã được dán kín, vất vả bê đến phòng kho. Lúc quay lại phòng vẽ tranh, cậu cảm thấy thật trống trải.
Lục Nhung lần nữa lôi giấy ra vẽ.
Cậu vẽ đều là bóng lưng.
Ở con đường rất dài.
Ở con ngõ rất dài.
Cái gì cũng rất dài.
Vẽ ra một bóng lưng giống như có thể lập tức biến mất trong biển người.
Ai cũng đang vội vã đi làm chuyện của chính mình.
Cho nên, ai cũng không chú ý đến bóng người càng chạy càng xa kia.
Người kia mới là vai chính trong bức tranh.
Lục Nhung vẽ mấy bức, tay có chút run.
Không ai có nghĩa vụ ở bên một người khác.
Cho nên gặp nhau rồi sẽ chia xa.
Khương Thiệu có thể ở cạnh cậu bao lâu?
Lục Nhung dọn hết các bức tranh đã vẽ.
Cậu quay lại trong phòng, lấy điện thoại, mở danh bạ lên. Cậu nhìn chằm chằm hai chữ “Anh trai”. Cậu muốn nhắn tin hỏi xem Lục Tuyên đã có người trong lòng chưa? Muốn hỏi Lục Tuyên định khi nào thì kết hôn? Nhưng cậu chưa từng nói chuyện với Lục Tuyên, khung trò chuyện trống trải, tự nhiên lại hỏi một câu hỏi kì lạ như vậy sao?
Lục Nhung ốm gối đầu, chôn mình trong đó.
Cậu, cậu thật hèn!
Cậu muốn anh trai có người trong lòng, vậy thì Khương Thiệu sẽ không thích anh trai nữa.
Cậu đố kị với anh trai.
Cậu từ nhỏ đã đố kị với anh trai.
Từ nhỏ, cậu đã nghĩ, nếu như cậu có thể giỏi như anh trai thì thật tốt.
Nhưng cậu lại cứ cố tình yếu đuối làm người chán ghét.
Lục Nhung ngồi trên giường một lúc lâu, chấn chỉnh lại tinh thần để ra ngoài.
Thầy Việt muốn cậu cẩn thận vẽ một bức tranh để lưu cho cậu một chỗ trong buổi triển lãm tranh vào tháng chín của ông.
Lục Nhung rất kinh ngạc.
Cậu càng nghiêm túc theo học thầy hơn.
Thời gian bất tri bất giác đã tới tháng sáu.
Lớp trưởng liên lạc với Lục Nhung, gọi cậu về chụp ảnh kỉ yếu và tham gia buổi lễ tốt nghiệp.
Lục Nhung vừa nghĩ đến việc phải tiếp xúc với nhiều người, trong lòng có chút lo lắng.
Sáng sớm hôm buổi lễ tốt nghiệp diễn ra, cậu đã đến phòng thay đồ trong trường để thay quần áo cử nhân.
Lúc Lục Nhung đi đến, có rất nhiều bạn cùng lớp chào hỏi cậu.
“Vốn dĩ là cậu vẽ đẹp nhất, người lên phát biểu phải là cậu mới đúng!” Bạn cùng lớp tiếc hận thay cậu.
“Tớ, tớ vẽ bình thường mà.” Lục Nhung nói.
“Thế thì cũng đẹp hơn cái tên Lục Nhiên kia!” Bạn cùng lớp khác chen vào nói “Tên Lục Nhiên kia ỷ cha mình có tiền nên huênh hoang, có vẽ ra cái dạng gì thì cũng được trường nâng đỡ, còn cho cậu ta lên phát biểu nữa chứ, đúng là buồn nôn!”
Lục Nhung không hé răng nửa lời.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào.
Người đẩy cửa bước vào là một nam sinh khoảng hai mươi tuổi, cũng đang mặc đồ cử nhân.
“Ồ, hình như tôi nghe có ai gọi tên tôi thì phải.” Nam sinh kia cười nói.
Bạn cùng lớp lập tức im miệng.
Lục Nhung gọi “…Lục, Lục Nhiên.”
Nam sinh “Ý” một tiếng, giống như lúc này mới nhìn thấy Lục Nhung “Lục Nhung, anh cũng ở đây à? Đúng là một chút cảm giác tồn tại cũng không có nha.” Cậu ta nhìn vào gương sửa lại cái nơ “Lục Nhung, anh biết không? Hôm nay ba cũng đến đấy.”
Qua gương, nam sinh nhìn thấy vẻ mặt của Lục Nhung thì vô cùng hài lòng.
“Tôi sẽ dẫn bạn gái đến cho ông ấy xem mặt.” Nam sinh cười, liếc nhìn Lục Nhung. Cậu ta vừa nói vừa tới gần, cuối cùng còn ghé vào tai cậu nói “Anh dám nói cho ba biết anh thích đàn ông không? Anh dám nói cho ba biết anh thích giạng chân cho người làm không? Không dám đúng không? Cái loại đồng tính luyến ái ghê tởm như anh, trời sinh đã giống như con chuột chui rúc dưới cống, thò mặt ra chỉ tổ xấu hổ mà thôi!”