Cậu lấy cái hộp mà Phu nhân Cung nhờ Lục Tuyên đưa cho cậu ra, bên trong là chiếc đồng hồ đeo tay đẹp đẽ, nhìn qua hẳn là rất đắt. Phía dưới còn cài một tấm thiệp, in chữ “Chúc mừng sinh nhật” vô cùng tinh xảo bằng Tiếng Anh.
Lục Nhung im lặng nhìn đồng hồ một lúc lâu mới nhỏ giọng nói với tấm thiệp “Cảm ơn.”
Cậu đóng hộp lại, mở ngăn kéo, nhẹ nhàng thả vào.
Bên trong đã có bốn cái hộp to nhỏ khác nhau, đều là cúc áo hoặc đồng hồ đeo tay gì đó. Có tấm thiệp bị lặp lại, có tấm thiệp được viết bằng những nét chữ khác nhau.
Trong mắt Phu nhân Cung, cậu có lẽ đã trưởng thành, cũng đã khôn lớn rồi.
Lục Nhung ngồi trong nhà một lúc, im lặng nhìn ánh mặt trời chiếu ngoài cửa sổ.
Đến hai giờ hơn, cậu mới giật mình tỉnh táo, đứng dậy ra ngoài, bắt xe bus công cộng.
Lục Nhung muốn đến viện mồ côi.
Anh trai của Khương Thiệu làm việc ở viện mồ côi.
Anh trai của Khương Thiệu tên là Khương Ân, được cha mẹ Khương Thiệu nhận nuôi từ nhỏ, ngoại hình không hề giống với Khương Thiệu.
Trước đây, Khương Ân chơi đàn rất hay.
Mấy năm trước, Khương Ân mắc bệnh nặng, không đàn được nữa. Anh quay về viện mồ côi mình từng ở để làm việc. Mỗi ngày, anh đều dạy bọn trẻ ít bài học cơ bản.
“Anh Ân.” Lục Nhung vừa thấy Khương Ân đã ngoan ngoãn gọi to.
“Tới đây.” Khương Ân cười dịu dàng “Hôm nay bọn anh định ra ngoài tổ chức hoạt động một chút, đang lo thiếu người. Anh bảo thứ sáu nào em cũng tới, có khi còn chăm chỉ hơn cả tên nhóc Khương Thiệu kia nữa ấy.”
“Em, em không có việc gì để làm.” Lục Nhung giải thích thay cho Khương Thiệu “Anh Thiệu bận.”
“Nó đúng là bận thật.” Khương Ân nói “Việc đó cũng không còn cách nào, anh không nói nó nữa.”
“Chị, chị, chị Giai đâu ạ?” Lục Nhung hỏi.
“Cô ấy à?” Vẻ mặt Khương Ân càng trở nên dịu dàng hơn, cả người nhìn qua ấm áp không ít “Cha mẹ nuôi cô ấy hôm nay tới chơi, cô ấy ở cùng mọi người, muộn mới đến được. Sao? Sợ cô ấy lại véo má hả?”
Lục Nhung vội nói “Không, không phải.”
Cậu thu dọn đồ đạc, dẫn đám trẻ đi chơi giúp Khương Ân và những người khác.
Đám trẻ rất hưng phấn, vây quanh Lục Nhung ríu rít nói về hành trình đi chơi lần này. Tớ một câu, cậu một câu, khiến cho Lục Nhung cảm thấy như mình sắp không nghe rõ nữa.
Đám trẻ chơi rất vui.
Diệp Giai Giai mãi chạng vạng mới tới được.
Cô mang theo bánh kem tới.
Vừa thấy Lục Nhung, cô lập tức ôm chầm lấy cậu “Bảo bối Lục Nhung, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn ạ.” Lục Nhung nhỏ giọng nói cảm ơn.
Diệp Giai Giai híp mắt xoa bóp mặt cậu “Bảo bối nhỏ Lục Nhung, em phải cười nhiều một chút, nếu không, sẽ lãng phí cái núm đồng tiền này lắm đó.”
Lục Nhung quay đầu nhìn Diệp Giai Giai và Khương Ân.
Diệp Giai Giai và Khương Ân mỉm cười nhìn cậu.
Diệp Giai Giai vui vẻ nói “Chia bánh, chia bánh!”
Ánh mắt Khương Ân dịu dàng nhìn Diệp Giai Giai.
Khương Ân và Diệp Giai Giai quen nhau từ nhỏ. Bọn họ đều là trẻ mồ côi của viện, sau đó được hai gia đình khác nhau nhận nuôi.
Mấy năm trước, lúc Khương Ân làm phẫu thuật bị xuất huyết nhiều. Diệp Giai Giai đúng lúc ở gần đó, lập tức đến bệnh viện hiến máu cho anh.
Gặp lại như vậy đúng là rất có duyên phận.
Bây giờ, cả hai thật hạnh phúc.
Lục Nhung chia bánh xong, bản thân cũng cầm một miếng cắn lấy một miếng nhỏ.
Rất mềm.
Rất ngọt.
Lúc Lục Nhung ngồi xe bus về đến nhà, trời đã tối om.
Cậu móc chìa khóa ra mở cửa, phát hiện đèn trong nhà sáng.
Khương Thiệu đang ngồi đó xem phim.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Thiệu cầm điều khiển tắt tiếng ti vi, quay đầu nhìn Lục Nhung đang sững người.
“Khương, Khương Thiệu.” Lục Nhung đổi dép xong “Không, không phải anh có chương trình phải quay à?”
“Quay xong rồi.” Khương Thiệu nói.
“Nhanh, nhanh vậy à?”
Khương Thiệu ngoắc ngoắc cậu.
Lục Nhung đi tới.
Khương Thiệu kéo tay Lục Nhung, để Lục Nhung ngồi lên đùi mình, tay ôm lấy thắt lưng mềm mại đẹp đẽ của Lục Nhung, nói “Hôm nay là sinh nhật cậu à?”
Thân thể Lục Nhung rất mẫn cảm, bị Khương Thiệu sờ, cả người có chút như nhũn ra. Cậu “Ừm” một tiếng, vừa giống đáp lại, vừa giống làm nũng.
Khương Thiệu đè Lục Nhung lên ghế sofa, thân thể tráng kiện cũng áp tới. Anh liếm liếm cổ Lục Nhung “Bảo bối, sao cậu có thể quyến rũ người khác như thế? Tôi bị cậu làm cứng rồi, cậu phải phụ trách cho tử tế đấy.”
“Cậu có.” Khương Thiệu chỉ trích xong, không khách khí hôn lên môi Lục Nhung, ở trên sofa ăn sạch cậu từ trong ra ngoài. Cho dù, Lục Nhung không chịu nổi nữa, khóc lóc cầu xin, Khương Thiệu cũng không bỏ qua.
Nước mắt của Lục Nhung luôn là thứ trợ hứng cho Khương Thiệu trong việc ái ân của bọn họ.
Mãi đến tận khi tận hứng, bắn xong, Khương Thiệu mới hôn lên núm đồng tiền của Khương Thiệu, dỗ dành “Bảo bối, đừng khóc, cậu bao dưỡng tôi không phải để tôi hầu hạ cậu sao? Tôi cố ý về đón sinh nhật với cậu đó.”