Em, Em Là Của Anh
Đây là lần đầu tiên Trì Uyên nghe thấy Hàng Tuyên gọi tên anh.
Mang theo nghi hoặc, còn có vui mừng.
Trì Uyên bất giác mỉm cười, “Ừ, là tôi, có thể nghe rõ không?”
Hàng Tuyên gật gật đầu, “Có thể, có thể nghe rõ, anh nói.”
Nói cái gì?
Trì Uyên đứng bên cửa sổ, bàn tay còn cầm con thuyền nhỏ.
Hàng Tuyên lại chờ không được, thật cẩn thận gọi một tiếng, “Trì Uyên?”
Trì Uyên nắm chặt bàn tay, anh hỏi, “Ừ, em đang làm gì?”
“Hôm nay không phải ăn tết sao, em làm nguyên tiêu nhân mè đen.”
“Em còn mặc áo bông kia sao?”
“Dạ, đúng vậy.”
Trì Uyên nhìn xuống, thở dài, “Nếu mà có chuyển phát nhanh thì tốt rồi, tôi muốn mua quần áo cho em.”
Hàng Tuyên thụ sủng nhược kinh*, “A? Không, không cần ạ, mua em cũng…”
*được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo
Trì Uyên thúc giục, “Cũng cái gì? Cũng không nỡ mặc?”
Hàng Tuyên nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Trì Uyên bật cười, “Có quàng khăn không?”
Hàng Tuyên nói dối, “Dạ có.” Cái khăn quàng Cashmere kia rất mềm mại, cậu chỉ ôm nó khi đi ngủ.
Trì Uyên còn muốn hỏi cậu tay có lạnh không, có nấu nước nóng không, nhưng nghĩ lại, anh chỉ có thể nghe lời nói dối thôi.
“Em đã đọc xong sách chưa?”
“Dạ rồi, mới đọc xong tối qua, rất xuất sắc.”
Là một quyển 《 Liêu Trai Chí Dị 》, Trì Uyên ngại chữ quá nhiều, đọc rất phiền, lật được hai trang thì ném sang một bên.
Trì Uyên lại than, “Nếu mà có chuyển phát nhanh… Có thể mua cho em rất nhiều sách.”
Hàng Tuyên “Dạ”, “Không sao, em đọc không thấy chán, có thể xem đi xem lại mấy lần.”
Trì Uyên vừa định nói “Chắc phải để lại một cái điện thoại cho em”, liền nghe cha anh ồn ào phía bên kia, “Vẫn còn nói nhảm à?”
Hàng Tuyên lưu luyến, “Anh… Anh…”
Trì Uyên im lặng nghe cậu do dự, chỉ nghe được, “Anh uống ít rượu thôi, đừng uống nhiều đến nôn.”
Sau đó là giọng của cha anh, “Còn việc gì nữa không, không việc gì thì cúp đây.”
Trì Uyên cúp máy.
Lòng bàn tay đau, nắm quá chặt, góc của thuyền nhỏ xước anh đau.
Ngay cả trái tim cũng đau.
Trì Uyên sững sờ một lúc lâu, trong tầm mắt của anh bây giờ có một người phụ nữ ôm một bó hoa hồng lớn.
Cô đưa bó hoa lên mũi ngửi một chút, giây tiếp theo khi đi ngang qua thùng rác, không chút do dự ném nó vào.
Trì Uyên nhìn chằm chằm hoa tươi bị bỏ lại, cau mày trầm tư.
Giống như bị đâm mà chảy máu.
===================
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.