Em, Em Là Của Anh

Chương 17



Đôi mắt Hàng Tuyên đỏ hoe, cố gắng kìm lại nước mắt.

Cậu thật sự rất… Cảm xúc rất phức tạp.

Trì Uyên ngồi bên cạnh bếp lò, hai chân ngâm trong thau nước ấm, tay thì ngâm trong chậu, Hàng Tuyên cầm khăn lông thấm nước ấm lau lên cánh tay anh.

Cha Trì híp mắt nhìn, “Mày nói lại cái nữa?”

“Sáng mai tụi con lên đường, công ty vào năm mới có nhiều việc cần xử lý.” Trì Uyên rốt cuộc thoải mái hơn một chút, “Phải lăn lộn giữa hai chỗ không dễ dàng.”

Trọng tâm của hai người hoàn toàn khác nhau.

Cha Trì hỏi, “Vậy chuyện sinh con, phải làm sao?”

Trì Uyên không muốn cùng cha cãi nhau dù anh không mệt lắm, anh nhẹ nhàng ứng phó, “Sẽ không nhanh như vậy, ít nhất phải hai ba năm nữa con mới tính tới chuyện có em bé.”

Chớp mắt cha Trì lại muốn nổi nóng.

Dì Trương vội vàng ngăn cản, nói ra làm cho cha Trì đang muốn nổi giận lập tức hóa đá, “Ông già rất muốn sinh sao, nó không chịu sinh thì chúng ta sinh, đi về phòng, tôi sinh con cho ông.”

Cha Trì bị dọa sợ, “Con trai phiền phức như vậy chưa đủ hay sao? Bà còn muốn sinh thêm cho tôi?! Tôi muốn chính là cháu trai, là cháu trai ngoan ngoãn!”

Như một trò hề.

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Hàng Tuyên vẫn cúi đầu, hỏi, “Anh có muốn thêm nước nóng không?”

“Không cần, đã đủ ấm rồi.” Trì Uyên lấy khăn lông vắt khô, vừa thở dài vừa lau tay chân, sau đó ném khăn lông vào trong thau.

Anh xoay xoay cổ tay, nhìn Hàng Tuyên cười, “Mẹ nó, mệt chết lão tử.”

Hàng Tuyên mới vừa kìm nén không khóc nghe câu nói đó nước mắt lại trào ra.

Trì Uyên nhìn đôi mắt cậu đỏ hoe, lòng anh mềm nhũn.

“Không chuyện gì, ngày mai là đi rồi.”

Hàng Tuyên mím chặt môi, “Dạ.”

“Vậy… Vậy em có thể nấu một chén nguyên tiêu cho tôi, được không? Tôi thật sự rất đói.”

Tất nhiên là được rồi.

Hai người dọn dẹp một chút, rồi lại chui vào trong bếp.

Trì Uyên ngồi trên ghế đẩu vuông cạnh bếp lửa, để nhiệt độ làm ấm mình, thoải mái thở dài.

Hàng Tuyên hỏi, “Khuya rồi, nấu ít thôi, món này không dễ tiêu.”

“Em quyết định đi.” Trì Uyên dừng một chút, “Làm thêm hai cái, để lát nữa nhìn tôi ăn em lại thèm.”

Trái tim Hàng Tuyên bây giờ như được hâm nóng “Được.”

Hai người cầm chén ngồi ăn đối diện nhau, trong chén của Hàng Tuyên thật sự chỉ có hai cái nguyên tiêu trắng.

Trì Uyên bật cười, “Nói em làm hai cái thì chỉ làm đúng hai cái?”

Vừa cười vừa múc ba cái nguyên tiêu bỏ vào chén Hàng Tuyên, Trì Uyên lại hỏi, “Tôi nghe dì Trương nói nhà em ở thôn kế bên hửm, nói gần tuy rằng không gần nhưng cũng không xa phải không… Tại sao không mang theo điện thoại?”

Hàng Tuyên lắc đầu, “Nhà em cầm của nhà anh hơn một nghìn, mua cho em trai một cái điện thoại hai ba nghìn, sau đó em không nhẫn tâm xin thêm tiền mua điện thoại cho mình…”

Trì Uyên chép miệng, sau đó nhíu mày, thầm nghĩ, “Nhìn tay chân em gầy guộc như vậy, không giống như là nông dân làm ruộng, em ở nhà giúp công việc gì?”

Hàng Tuyên cười rộ lên, mang theo chút đắc ý, “Em là người giúp người ta tổ chức đám cưới.”

Trì Uyên tỏ vẻ ngạc nhiên.

Hàng Tuyên lại nói, “Những lúc rảnh rỗi, em dùng cây sậy làm đồ dùng, làm nhiều, mẹ sẽ đem lên trấn bán kiếm thêm, nhưng mà buôn bán không được tốt lắm, nên em cũng không còn làm nữa.”

Trì Uyên “Ừ?” Nói, “Vậy cha em đâu?”

“Bản thân ông hút thuốc nhiều quá, bệnh nặng không thể chữa được, qua đời hồi hai năm trước.”

Trì Uyên thì thào nói, “Như vậy à.”

Củi từ từ cháy hết, căn phòng lại trở nên lạnh lẽo.

Trì Uyên ngửa đầu uống ngụm canh béo ngậy cuối cùng, sau đó lại cầm chén của Hàng Tuyên, đặt lên kệ bếp, khoác tay đi ra ngoài.

Hàng Tuyên nói “Này”, “Không rửa sao?”

Trì Uyên nói, “Không rửa, đi súc miệng, rồi về phòng ngủ.”

Trong phòng có chút thay đổi.

Trì Uyên nhìn thấy chỗ ngủ của Hàng Tuyên kế bên chỗ anh, khăn quàng cổ Cashmere được xếp chỉnh tề đặt trên gối nằm của anh, quyển 《 Liêu Trai Chí Dị 》 đang được mở ra để sang một bên.

Trì Uyên hỏi, “Chăn của tôi đâu?”

“Đã bị dì Trương lấy đi rồi.”

“Bị bà ấy lấy đi?” Trì Uyên kinh ngạc.

“Chăn của anh là đồ mới, nên sẽ ấm hơn.” Hàng Tuyên có chút khó xử, “Đi… Đi lấy về cho anh sao?”

“Bỏ đi.” Trì Uyên lắc đầu, “Chịu một đêm đi, đắp chung chăn với em, được không?”

Hàng Tuyên cầu còn không được.

Chăn không lớn, hai người miễn cưỡng vừa đủ đắp, Hàng Tuyên không ngừng đem chăn nhường cho Trì Uyên, “Em mặc áo bông ngủ, chỉ cần đắp một chút thôi, sẽ không lạnh đâu.”

Trì Uyên không nói tiếng nào, cởi cái áo khoác cũ ra đắp lên chân, “Nằm được chứ.”

Hàng Tuyên rơi vào lồng ngực ấm áp, người cũng được đắp kín.

Hàng Tuyên cảm thấy bản thân thật là vô dụng, 22 tuổi, làm sao mà còn mít ướt như con nít vậy chứ.

Trì Uyên để lưng cậu dán chặt vào ngực anh, nói, “Tôi đặt báo thức rồi, ngày mai không cần mang theo hành lý gì cả, chỉ cần mang chứng minh thư thôi.”

Hàng Tuyên không dám nhúc nhích, chỉ trả lời, “Dạ.”

Sau một ngày dài, Trì Uyên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Hàng Tuyên vẫn trợn tròn mắt.

Trong chăn thật ấm áp, hai người nằm sát nhau, có tiếng Trì Uyên hít thở nhẹ nhàng bên tai.

Hàng Tuyên không nỡ ngủ, cậu miên man suy nghĩ, sợ đây chỉ là một giấc mơ.

May mắn thay, ban ngày sau khi nói chuyện điện thoại với Trì Uyên, cậu đã tranh thủ thời gian gội đầu.

Hàng Tuyên trộm cười cười.

Ngày mai mặc gì mới tốt nhỉ? Mới không làm Trì Uyên mất mặt?

Cũng… Cũng được ngồi máy bay tới Diên Lan sao?

Lồng ngực của anh thật sự quá ấm áp, dần dần làm dịu đi sự phấn khởi trong lòng cậu.

Hàng Tuyên rốt cuộc nhịn không được nhắm hai mắt lại.

Cậu nghĩ, cho dù đây là giấc mộng Hoàng Lương*, cậu cũng nhận.

*”Hoàng lương” tức là kê vàng, chỉ sự vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng đẹp, hoặc đơn giản chỉ là một giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.