Trì Uyên ngay cả dép đi trong nhà cũng không thay, trực tiếp đi chân không ngồi lên sô pha, ôm gối lăn qua lộn lại.
Vẫn là ở nhà thoải mái nhất.
Không đâu thoải mái bằng nhà mình.
Hàng Tuyên có chút ngại ngùng đứng trước cửa, đầu tiên là nhìn đèn chùm chiếu ra ánh sáng ấm áp, sau đó lại chậm rãi nhìn toàn bộ phòng khách, từng chi tiết đều làm cậu thích chết đi được.
Sao lại có ngôi nhà ấm cúng như vậy chứ.
Trì Uyên dời mặt ra khỏi gối, lười muốn chết, chỉ có đôi mắt là vẫn cười.
Tốt, không mắc sai lầm.*
*đoạn này theo mình hiểu, là cách anh trang trí nhà làm cho Hàng Tuyên thích á.
“Kìa, đôi màu xám đậm kia, em mang nó trước đi, đợi lát nữa tắm xong chúng ta ăn cơm sau đó đi siêu thị, có nhiều đồ phải mua lắm.”
Hàng Tuyên sờ khăn quàng cổ trong lòng, “Em muốn giặt khăn quàng trước.”
“Cái này phải giặt khô, đợi khi ra ngoài đến tiệm giặt ủi nhờ người ta giặt cho nha.”
Hàng Tuyên không hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, treo khăn quàng lên móc treo bên cạnh.
Ý cười trong mắt Trì Uyên càng sâu.
Anh rất mong chờ.
Cuối cùng cũng có thể cởi bỏ áo khoác cũ kĩ trên người cậu, cùng với quần tây ngắn cũn.
Cuối cùng cũng có thể thay đôi giày cứng ngắc ra, mặc áo hoodie thoải mái, đồ bóng chày có màu tươi sáng, thay đổi cậu thành một chàng trai 22 tuổi đầy sức sống.
Không cần vừa nghe tiếng gà gáy đã phải rời giường, dựa vào bóng đèn mờ ảo mà chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, gương mặt không dính than đen thì bột mì.
Không cần phải gánh nước giếng, ngâm tay trong dòng nước lạnh lẽo, giặt đồ rửa chén.
Không cần phải làm việc cực khổ.
Có quá nhiều thứ để mong chờ.
Trì Uyên cười mãn nguyện, thu hút ánh mắt tò mò của Hàng Tuyên.
Trì Uyên nói, “Tôi cảm thấy mình như đang chơi trò bao dưỡng.”
Tắm rửa.
Hàng Tuyên đi tắm trước, ôm trong người áo sơmi với quần dài Trì Uyên tìm cho cậu, còn có một cái quần lót mới, chăm chú lắng nghe Trì Uyên nói chai nào là sữa tắm, chai nào là dầu gội.
Hàng Tuyên phấn khích mà nổi da gà.
“Nước hiện tại đã được chỉnh tốt rồi.” Trì Uyên mở vòi sen, làm mẫu cho cậu, “Bên này nóng, bên này lạnh, nhớ chưa?”
Hàng Tuyên gật gật đầu.
“Em tắm trước đi, tôi đi tìm khăn lông cho em, tôi nhớ nhà còn một cái khăn mới.”
Hàng Tuyên chỉ biết hưng phấn gật đầu.
Trì Uyên giúp cậu treo hết quần áo lên, lại chỉ sọt đựng đồ dơ, “Đồ cởi ra thì ném vô đây, đừng quan tâm, em cũng đừng giặt có biết không.”
“Dạ.” Hàng Tuyên vẫn là gật đầu, “Đợi lát nữa anh thay đồ, chúng ta cùng nhau giặt.”
Trì Uyên mở cửa bước ra ngoài, vừa cười nói, “Em bây giờ không cần giặt quần áo bằng tay nữa.”
Hàng Tuyên sướng chết.
Nước ấm làm cậu ướt sũng, cũng không thể ngăn cậu run lên vì hưng phấn.
Hàng Tuyên xoa nhẹ xà phòng lên đầu, không cẩn thận làm chảy vào mắt, lại bất chợt thật sự rất muốn khóc.
Cậu ngồi xổm xuống, ôm lấy chính mình, không biết bao lần vui mừng cho sự may mắn của bản thân.
Trì Uyên cầm khăn lông tới gõ cửa, “Trên tay cầm cửa có treo khăn lông cho em đó.”
“Dạ!” Hàng Tuyên vội vàng đáp, cậu đang kì ghét*, kì đến đỏ cả da, ghét bẩn rớt đầy đất.
*qt với raw là chà bùn, xoa bùn
Hàng Tuyên thật sự ghét bỏ bản thân, nhìn thấy anh còn đứng ngoài cửa, xấu hổ nói, “Em, em muốn tắm một chút nữa, có thể còn rất lâu.”
Trì Uyên dùng tay kéo kéo khăn tắm, anh nghe vậy rất sung sướng nói, “Không có hối em, em cứ tắm từ từ. Tôi biết dưới quê mùa đông hiếm khi được tắm, chỉ một xô nước với một cục xà phòng, không thể tắm sạch sẽ được.”
Hàng Tuyên sau khi nghe xong, yên lặng tăng thêm lực trên tay, muốn đem da trên người kì đến tróc ra.
“Tôi đã nói với cha từ lâu rồi, lắp cho ông một cái vòi sen, ông già lại cứ ngoan cố, nói có cái gì dùng cái đó ‘ tao không có õng ẹo như mày ’, chắc cũng là thói quen rồi.”
Đầu Hàng Tuyên muốn hôn mê vì hơi nóng, cậu vội vàng thú nhận, “Em, em cũng õng ẹo giống anh.”
Trì Uyên chớp mắt sửng sốt, ha ha cười ra tiếng.
Hàng Tuyên vẻ mặt ảo não, “Không phải, em muốn nói là, em không ngoan cố.”
Trì Uyên “Ừ Ừ” đáp lại, rốt cuộc kéo đứt mạc của khăn lông, ngón tay tụ máu tím tái, anh cười khổ một tiếng, hỏi, “Có thoải mái không?”
Đương nhiên là thoải mái, sao có thể không thoải mái.
Hàng Tuyên ngẩng đầu lên rửa mặt, dụi dụi đôi mắt, “Thật thoải mái.”
Trì Uyên lại an ủi cậu, “Tắm từ từ, nếu thích thì cứ hưởng thụ thêm đi.”