Anh lại mở ra giao diện WeChat, nhìn vị trí được chia sẻ trên đó, có hai chấm định vị nhỏ màu xanh lá cây.
Một cái là của anh, còn một cái là của người anh đưa về.
Trì Uyên nhớ đến Hàng Tuyên đứng hình với khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng cực kì thoải mái.
Bắt nạt cậu còn thú vị hơn là lo lắng cho cậu.
Trì Uyên ngâm nga một bài hát suốt cả chặng đường tới công ty.
Thư Ưu nhìn một cái là đã biết hôm nay tâm trạng của ông chủ rất tốt, ngăn không cho Trì Uyên vào làm việc.
“Ông chủ, bữa sáng hôm nay muốn ăn gì?”
Trì Uyên cười cong môi, “Hôm nay thậm chí cả bữa trưa cũng không cần cậu lo đâu, cứ tự mua cho mình ăn là được rồi.”
Thư Ưu nhảy dựng, đi theo Trì Uyên vào văn phòng lớn.
“Tình hình như thế nào? Công ty chúng ta sắp phá sản sao?”
Trì Uyên bị chọc cười, “Lại muốn công ty phá sản? Còn đang phát triển không ngừng đây?”
“Hay là cắt giảm nhân sự, để giảm bớt chi phí.” Thư Ưu phân tích, “Chẳng lẽ không phải?”
Trì Uyên ném áo khoác lên ghế sô pha, bây giờ mới thấy bàn làm việc hình chữ L lớn đang chất đầy hộp quà.
“Sao nhiều quà như vậy?” Trì Uyên cười nói, “Lấy xuống chia cho mọi người đi.”
Thư Ưu vẫn tương đối quan tâm đến tiền lương của mình hơn, “Ông chủ, rốt cuộc tình hình thế nào? Tôi đã mua cơm cho anh được một hai năm rồi đúng không?”
“Bữa sáng đã ăn ở nhà rồi, giữa trưa Hàng Tuyên sẽ tới đưa cơm cho tôi.” Trì Uyên cúi người lấy một hộp quà, thuận tay đưa vào lòng Thư Ưu, “Cả ngày chỉ lo công ty sụp đổ, cậu có thể nghĩ đến việc gì tốt hơn không?”
Thư Ưu đặt cái hộp lên bàn làm việc, tràn trề hứng thú, “Rốt cuộc Hàng Tuyên là cái gì của anh! Làm tôi nghẹn cả đêm, mau nói cho tôi biết đi.”
Trì Uyên bật màn hình điện thoại, nhìn thấy một chấm xanh lá đang di chuyển từ Sơn Hải Quan đến bên trong siêu thị, anh mỉm cười.
“Là của tôi…” Trì Uyên do dự, hỏi lại, “Cậu hy vọng tôi trả lời như thế nào? Em trai của tôi? Người yêu của tôi?”
Thư Ưu nheo mắt lại, “Đừng lại nói là em trai của anh, người yêu của anh là được.”
Trì Uyên cười khúc khích, lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, không châm lửa, điếu thuốc theo lời nói của anh mà nhếch lên nhếch xuống.
Thư Ưu bị sốc.
Cuối cùng, Trì Uyên buông tay, “Tôi đã cố hết sức theo đuổi, không biết khi nào mới có thể bắt tới tay.”
Thư Ưu choáng váng.
Khi đó Viên Khởi bay tới nước Anh, Trương Tấn Viễn đến gần tháp nước nửa cưỡng bức nửa dụ dỗ quay phim lại lúc hắn lên giường. Sau đó, Viên Khởi trở về đánh nhau với Trương Tấn Viễn, lăn lộn trên sàn phòng khách, xô ngã bình nước đổ đầy sàn..
Thư Ưu đi chân đất, đứng một bên nhìn cả hai đánh nhau.
Lúc đó Thư Ưu cũng không quá sốc đến đơ người như bây giờ.
Thư Ưu chớp chớp mắt, bắt được trọng điểm, “Không phải đâu ông chủ, tôi nghe xong câu chuyện ‘ tự vả ’ khi xưa của anh, tôi cảm thấy Hàng Tuyên nhất định là…”
“Đừng nói.” Trì Uyên ngắt lời hắn, châm lửa, thôn vân thổ phụ*, “Cậu làm sao biết em ấy không phải chỉ muốn trả ơn tôi? Không phải trời xa đất lạ chỉ có thể ỷ lại tôi?”
*Hít mây nhả khói – 吞云吐雾 Chỉ việc hút thuốc.
Thư Ưu không nói được lời nào, một lát sau mới nói, “Biết anh lăn lộn không dễ dàng, trong giới kinh doanh nhiều người tính tình nham hiểm, nói chuyện úp mở, luyện anh thành bộ dạng đa nghi*.”
*Hay nghi ngờ
Trì Uyên không bình luận gì thêm.
Thư Ưu quay lại câu chuyện, “Tấn Viễn nhà tôi trực tiếp hỏi tôi rằng tôi có thích anh ấy không.”
Trì Uyên ngước mắt nhìn hắn, “Tốt tốt tự nhiên biểu diễn cái gì vậy?”
“Tôi là muốn nói, anh đừng chỉ lo đa nghi, còn không bằng… Còn không bằng trực tiếp hỏi?”
Trì Uyên chỉ hộp quà, “Công việc trợ lý của cậu lo hơi nhiều rồi đó, coi chừng tôi trừ lương. Mang đi, đi ra ngoài.”
Thư Ưu không có hứng thú với mấy món quà này, đổi tay cầm quà rồi lại đặt nó xuống.
Trong lòng hắn đang nuôi dưỡng bản tính bà tám của mình, giọng điệu mười phần là quan tâm sốt ruột.
“Giữa trưa không phải Hàng Tuyên muốn tới đây sao, có cần tôi giúp anh tìm hiểu thêm không?”
Trì Uyên dập tắt thuốc, cười nhạo một tiếng, “Cậu dám nói nhiều với em ấy nữa chữ thử xem.”