Trì Uyên còn rất nhiều việc phải xử lý, nhưng cũng không thể cướp giờ nghỉ trưa của bản thân.
Bữa trưa hôm nay đã đủ để anh thả lỏng, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Còn hiệu quả hơn một giấc ngủ ngắn.
Hàng Tuyên ôm hộp giữ nhiệt đi ra ngoài, muốn đi tới phòng pha trà của nhân viên để rửa.
Toàn bộ văn phòng đều yên tĩnh, cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn để che bớt ánh sáng, nhân viên nằm trên giường gấp gọn hoặc nằm trên bàn làm việc, chợp mắt nghỉ ngơi.
Hàng Tuyên cử động nhẹ nhàng, còn hận không thể nhón mũi chân đi.
Thư Ưu không ngủ, sau khi Trì Uyên mang Hàng Tuyên vào văn phòng lớn, hắn liền nhìn chằm chằm động tĩnh của cánh cửa.
Thư Ưu vẫy tay với Hàng Tuyên, vẫy xong liền có chút hối hận, trong đầu hiện lên vẻ mặt cười nhạo của ông chủ, “Cậu dám nói nhiều với em ấy nữa chữ thử xem.”
Thân là một trợ lý, kỹ năng quan trọng nhất chính là nhìn mặt đoán ý.
Hàng Tuyên mặt mày hớn hở đi tới, thở gấp chào hỏi, “Trợ lý Thư.”
Thư Ưu cũng cười với cậu.
Ngày hôm qua lúc đáp máy bay vẫn còn là một người mặt mày xám tro, hiện tại lắc người biến hoá thành một tiểu ca ca xinh đẹp.
Thư Ưu không tin tất cả thay đổi này đều nhờ vào sức mạnh tình yêu.
Hắn thấy Hàng Tuyên không có mặc áo khoác không mang khăn quàng cổ, không giống bộ dạng sắp về, lập tức hỏi, “Cậu muốn làm gì? Tôi có thể làm giúp cậu.”
Hàng Tuyên xua xua tay, “Không cần không cần, Trì Uyên nói… Trì tổng nói bên ngoài có phòng pha trà, tôi muốn đem đồ đi rửa.”
Phòng pha trà.
Thư Ưu điên cuồng tò mò với thành viên mới trong gia đình Trì Uyên, nhưng cậu lại quá kín miệng.
Hắn nhìn Hàng Tuyên vặn vòi nước liền duỗi tay ra, vội vàng ngăn lại, “Đừng! Đây là nước lạnh! Vặn sang trái, chờ một chút sẽ có nước ấm chảy ra.”
Hàng Tuyên nghe vậy cũng làm theo, cảm thán nói, “Thật là tiện lợi.”
Thư Ưu trả lời lung tung, cũng không biết mình nói gì nữa, chỉ có một câu hỏi vẫn còn mắc kẹt ở cổ họng, làm hắn nghẹn sắp tắt thở.
Hàng Tuyên rửa xong, vẫy vẫy giọt nước trên tay, nghiêng đầu nhìn Thư Ưu cười nói, “Tôi xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Thư Ưu vẫn không nhịn được, lấy một tách cà phê nhỏ, hỏi Hàng Tuyên có muốn không.
Hàng Tuyên tò mò ngửi ngửi, thử nói, “Vậy, muốn một chút.”
Cà phê không đắng, nhưng vẫn làm Hàng Tuyên nhăn mặt.
Thư Ưu nghĩ thầm, chẳng trách chỉ mấy ngày về quê ăn tết ngắn ngủi, mà có thể làm cho ông chủ của bọn họ cứ canh cánh mãi trong lòng.
“Thơm quá, nhưng uống vào thì lại rất đắng.” Hàng Tuyên lẩm bẩm.
Thư Ưu nói, “Cái này giúp tỉnh táo, sợ đắng thì có thể thêm đường.”
“Tỉnh táo?”
“Ừ, có thể giúp tỉnh táo một chút.”
Hàng Tuyên có chút xấu hổ, ngón tay vuốt ve đáy tách.
“Có ly nào có thể dùng một lần không? Tôi, tôi muốn cho Trì Uyên… Đưa cho Trì tổng một ly, Buổi trưa anh ấy không có thời gian nghỉ ngơi.”