Em, Em Là Của Anh

Chương 42



Hàng Thần cũng kinh ngạc đến đơ người, không biết tại sao lại đột nhiên diễn một tuồng anh trai rơi từ trên trời xuống. 

Nhưng Hàng Thần cũng chỉ là đơ ra một chút mà thôi, sau đó lại vẫy đuôi lên với Trì Uyên. 

"Anh ơi, anh có thể xem giúp em được không? Em với anh hai đều không hiểu biết về phương diện này, đi coi hết cả buổi chiều rồi vẫn chưa đâu ra đâu cả."

Trì Uyên đưa tay ra nhận lấy xấp tờ rơi, thuận miệng hỏi, "Muốn mua để xài CAD đúng không?"

Hàng Thần có chút do dự, cậu ta không dám tùy tiện đối xử với Trì Uyên như đối với Hàng Tuyên, nhỏ giọng nói, "Ngoại trừ CAD, tốt nhất còn có thể chơi được game online ạ."

Trì Uyên có thể hiểu được, hồi hắn học đại học cũng có chơi game. 

Nếu như đây là em trai hắn, Trì Uyên có lẽ đã trực tiếp lựa cái laptop gaming tốt nhất rồi đi trả tiền luôn. 

Nhưng đáng tiếc không có điều kiện cần.

Trì Uyên quay đầu lại nhìn Hàng Tuyên, "Là em mua cho cậu ấy, em có yêu cầu gì không?"

Hàng Tuyên dịch dịch ghế, dịch đến gần Trì Uyên chút nữa. 

"Chắc là giá trong vòng năm ngàn tệ*, học là chính, chơi là phụ."

*: 5000 tệ ~ 17tr7. 

"Được, nghe theo em." Trì Uyên ngồi chọn lọc những tờ giới thiệu về laptop gaming đều đặt ra một bên. 

Từ đó Hàng Thần không còn lên tiếng nữa, lặng lẽ nhìn hai người ngồi đối diện đang sáp lại gần nhau, đột nhiên xuất hiện một tia cảm giác khó chịu. 

Khi ba Trì đến nhà hỏi cưới, cậu ta đang nghỉ lễ nên về nhà chơi. 

Ngày đến hỏi cưới cũng là ngày Hàng Tuyên rời khỏi nhà đi theo ba Trì. 

Trước khi đi cậu ta còn nói với anh mình, "Anh hai, đợi khi nào em tốt nghiệp đại học tìm được việc làm rồi, sẽ về đây rước anh vào ở trong thành phố lớn."

Mẹ Hàng đứng ở phía sau dùng sức nhéo mông cậu ta, thấp giọng hung dữ nói, "Nói bậy cái gì đó? Anh con gả qua bên kia thì đã là người của nhà họ Trì rồi, là để cho nhà họ Trì có con nối dõi đó, con nói vậy không phải là tự dưng muốn đi kiếm chuyện sao?"

Nhưng thứ cậu ta nhìn thấy hoàn toàn không giống với những gì cậu ta tưởng tượng. 

Hàng Thần biết bản thân bây giờ là sai trái, cậu ta phải nên cảm thấy vui thay cho anh hai mới đúng. 

Nhưng tâm trạng bực bội trên xe buýt kia một lần nữa lại dấy lên, như thế nào cũng không thể khống chế được. 

Người cắm đầu cắm cổ, cực khổ học tập để thi đậu đại học, bước ra khỏi thôn sơn kia là cậu ta. 

Thế thì người được nhìn thấy thành phố lớn trước, được mặc những bộ quần áo đẹp đẽ đắt tiền trước, sống cuộc sống tươi đẹp trước phải là cậu ta mới đúng chứ. 

Sao chỉ mới qua một mùa Tết thôi, anh của cậu ta đã đạt được những thứ này rồi? Đã vượt qua rất xa bản thân, người vẫn luôn đứng trên đầu anh ấy, luôn chạy phía trước anh ấy rồi? 

Hàng Thần nhìn chằm chằm vào má lúm đồng tiền nhàn nhạt trên gương mặt đang mỉm cười của anh mình mà thất thần. 

Rất nhanh đã quyết định xong, ba người cùng nhau đi đến khu vực của hãng đó. 

Trong lúc chờ đợi chị nhân viên vào nhà kho lấy hàng mới ra, Trì Uyên ôm lấy vai Hàng Tuyên hỏi, "Em có thích cái nào không?"

Cách đặt câu này Hàng Tuyên đã quá quen thuộc rồi. 

Cậu liên tục phủ nhận, "Em không thích, em mua máy tính để làm gì chứ."

"Làm gì mà không được?" Trì Uyên căn bản không nghe vào tai. "Đợi về nhà cũng lắp một bộ máy bàn cho em vậy, dạy một chút là em biết cách dùng rồi, biết cách dùng rồi thì em sẽ xài thôi."

Hàng Tuyên nói không lại hắn, vẫn cứng miệng nói, "Em không cần, em không học."

Trì Uyên bị chọc cười, "Không được, em phải theo kịp thời đại."

Hàng Tuyên vẫn không chịu, "Vậy thì cứ để em lạc hậu đi."

Trì Uyên không ôm lấy vai cậu nữa, đút tay vào túi quần. 

"Được thôi. Nếu em không học thì tôi cũng không đặt cơm nữa."

Hàng Tuyên lập tức bỏ đao đầu hàng rồi, nhưng miệng thì vẫn không chịu thua. 

Cậu trừng mắt với Trì Uyên, nhìn nụ cười tà ác chơi xấu của hắn, nhịn nửa ngày mới nhả ra ba chữ, "Đói chết anh!"

Hàng Thần căn bản không chen vào được. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.