Em, Em Là Của Anh

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đặt xong phòng khách sạn qua điện thoại, trùng hợp bọn họ đi ngang một khu ăn uống*.

*: gốc là 大排档, ý chỉ một dàn hàng loạt những quán ăn bày bên đường.

Trong đêm lạnh, bước vào căn lều mái đỏ, kêu mấy xiên thịt nướng, sườn non, đậu hủ thúi khô, hạnh phúc biết bao.

Khu ăn uống đông đúc, trong lều đều ngồi đầy cả người.

Hai người tìm được một chỗ ngồi trong góc, vừa ngồi xuống một nhân viên phục vụ liền chạy đến đưa hai chai bia.

Trì Uyên lập tức cản lại, "Chúng tôi không gọi bia."

Nhân viên quơ quơ tay, "Tặng đó, vào tiệm được tặng hai chai miễn phí."

Trì Uyên hỏi Hàng Tuyên, "Em uống được không?"

Hàng Tuyên lấy hai chai bia đặt ở bên mình, không vui vẻ nói, "Trưa nay anh đã uống rồi, bây giờ còn muốn uống nữa?"

"Uống một hai hớp với em thôi, không cần lo." Trì Uyên lấy hai chiếc ly nhựa ra đặt trước mặt, "Vậy, mỗi người một ly."

Hàng Tuyên có hơi do dự, cậu chưa từng cụng ly với Trì Uyên nha.

Có chút động tâm.

Hàng Tuyên rót bia, đầy ly, nâng lên, "Cạn ly."

Trì Uyên cười cười nuông chiều, "Chúc mừng Hàng Tuyên của chúng ta lần đầu tiên ra ngoài một mình không đi lạc."

Hàng Tuyên ngẩng đầu uống hết, đến mùi vị của bia là như thế nào cũng không biết, chỉ cảm thấy sảng khoái.

Vì vậy phần còn lại của hai chai bia, cùng với một phần xiên nướng trên bàn, không chừa giọt nào đều vào bụng của cậu.

Uống say rồi.

Cởi khăn choàng ra, cởi luôn áo khoác, vẫn cảm thấy nóng.

Một đốm lửa nhỏ đốt từ đuôi lên đến sau lưng trước ngực, càng cháy càng to, thiêu đến cậu cảm thấy não mình cũng bốc hơi luôn rồi, vừa đau vừa chóng mặt.

Hàng Tuyên lắp bắp nói, "Em, em vẫn chưa nói với anh nhỉ, em đã nói với anh chưa?"

Trì Uyên không biết phải làm sao, đây… có lẽ là đã uống say rồi?

Hàng Tuyên chẹp miệng truy vấn, "Em đã nói chưa thế? Thành tích vinh quang của em!"

Trì Uyên cười thở dài, lại nhanh chóng dỗ dành, "Thành tích vinh quang gì thế? Kể anh nghe xem nào."

Hàng Tuyên hài lòng chống lấy cằm, "Hôm nay em, ở trạm tàu cao tốc, dạy con gái của em làm bài tập. Không phải, không phải con gái của em, là con gái của dì ngồi đối diện."

Trì Uyên nhìn Hàng Tuyên chăm chú, nhìn gương mặt đỏ như mông khỉ của cậu.

Hắn hỏi, "Bài tập có khó không?"

Hàng Tuyên lắc lắc đầu, lắc xong càng chóng mặt hơn.

Khuỷu tay cậu chống trên bàn, lẩm nhẩm, "Không khó nha, em một hơi là làm được hết luôn á."

"Giỏi quá." Trì Uyên khen một câu lại thấy không đủ, "Hàng Tuyên của chúng ta giỏi quá."

Hàng Tuyên cười hi hi, ôm lấy hình rượu trống không kêu, "Trì Uyên."

Trì Uyên trả lời, "Ừm."

"Vẫn muốn… vẫn còn muốn nghe, anh khen em thêm mấy câu nữa được hông?

Trì Uyên cười, "Hàng Tuyên một chút cũng không ngoan cố, không những ngoan ngoãn còn rất thông minh, Hàng Tuyên cực kỳ đáng yêu, vẫn luôn khiến anh đặt em trong tim rồi nhớ nhung."

Hàng Tuyên chu mỏ, ôm bình không càng chặt, lông mi bắt đầu ướt.

"Trì Uyên, em… hôm nay em khó chịu lắm."

Trì Uyên nói, "Anh biết, kể từ khi em nghe điện thoại anh đã biết."

Hàng Tuyên chớp chớp mắt, quay đầu đi cũng không biết hét với ai, "Ông chủ, muốn uống rượu!"

Trì Uyên phục rồi.

Đành vậy, hắn thấp giọng cười, dù sao cũng có mình ở đây canh chừng, cứ tùy ý em ấy muốn làm gì thì làm thôi.

Trì Uyên lắc nửa ly rượu của mình, ngửa đầu uống hết, chúc mừng bản thân hôm nay may mắn là đã đến đây.

Hàng Tuyên dùng một ly lại một ly bia để chuốc bản thân say mèm.

"Hèn chi người đó nói "Hà vi giải ưu, duy hữu Đỗ Khang"* ha".

*: gốc 何以解忧,唯有杜康 trích "Đoản Ca Hành" của Tào Tháo, Đỗ Khang lúc đầu là một người ủ rượu. Dịch thơ: cái gì gọi là giải tỏa lo lắng, chỉ có Đỗ Khang (rượu).

Trì Uyên bị chọc cười, "Ai nói thế?"

"Lý Thanh Chiếu chăng? Bây giờ… còn có em." Hàng Tuyên lẩm nhẩm, "Em, hôm nay em đã mặc bộ đồ mình thích nhất, lúc trước em… lúc trước toàn là Thần Thần mua đồ mới rồi, em chỉ nhặt lại đồ cũ của em ấy để mặc thôi…"

Hàng Tuyên nhìn Trì Uyên, nước mắt căng đầy khóe mi, mê mang hỏi, "Trì Uyên, em, hôm nay em có đẹp không?"

Trì Uyên lấy khăn giấy chùi khóe môi cậu, "Đẹp, đẹp đến mức khiến anh phải lo lắng cả ngày trời."

"Em lúc trước… em không đẹp chút nào, đều là đồ ngắn đều là đồ cũ, em cũng muốn có quần áo mới…" Hàng Tuyên lại uống hết một ly nữa, chỉ cảm thấy bản thân lâng lâng như đang ở trên mây, giống như đang nghe câu chuyện của người khác vậy.

"Hôm nay em… em rất muốn khoe khoang, em nghe Thần Thần nói thích bộ áo lông của mình, em… em cũng thích, là do Trì Uyên mua cho em mà…"

"Nhưng em một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, em rất khó chịu… Trường của em ấy lớn quá à, bọn em đã đi rất lâu, trong trường còn có phòng tắm công cộng*... không, không phải… là lễ đường*, Thần Thần nói, em ấy chính là đứng trên lễ đường đó, nhận học bổng…"

*: gốc là 澡堂 /zaotang/, Hán Việt là tảo đường. Em ấy nhầm lễ đường với tảo đường.

Hàng Tuyên xoa xoa mũi, "Em cũng có thể mà, Trì Uyên… Em cũng có thể nhận được học bổng mà… Em học giỏi lắm đó nha, em vẫn luôn được hạng nhất đó…"

Trì Uyên nghe thấy cậu khịt mũi, nước mắt cứ nhịn mãi không rơi xuống, đau lòng muốn chết.

"Anh biết em… em…" Hàng Tuyên đột nhiên bật cười, mang theo tiếng khóc, mũi còn thổi bong bóng lên.

Trì Uyên lại lấy khăn giấy lau nước mũi cho cậu, kiên nhẫn dỗ dành, "Muốn nói gì? Anh đang nghe đây, em cứ từ từ nói, không cần gấp."

Hàng Tuyên chẹp miệng, lần này trực tiếp cầm chai bia lên la lớn.

"Em… em không muốn sinh con… Mẹ vẫn luôn nói với em, nói… nói em vô dụng, nói em sớm muộn gì cũng là nước đã đổ đi, chỉ có thể sinh con cho đàn ông… sinh con nối dõi cho nhà người khác…" Hai dòng nước mắt ủy khuất của Hàng Tuyên rơi xuống, "Họ đã phải gấp rút sinh Thần Thần ra, nói… Thần Thần mới là, là… là con của nhà họ Hàng."

Trì Uyên tức đến bật cười.

Hàng Tuyên bắt đầu xắn tay áo, cánh tay chà xát lung tung trên mặt, "Em có thể, có thể cam tâm sao? Hôm nay em… em không phải là cái gì cũng biết đó sao, bài tập của con gái em, em đều biết làm… Chỉ là bởi vì em có thể sinh bảo bảo, nên em… nên em trở thành vật trao đổi lợi ích sao?"

Trì Uyên cũng không dám tưởng tượng đến cảnh ba mình đến hỏi cưới, tức giận phiền muộn uống một hớp bia lớn.

"Cái gì cũng là của Thần Thần cả, em thì… em thì chỉ đợi được đổi thành tiền… Em ủy khuất quá, em, em thật sự có rất nhiều rất nhiều oán hận, nhẫn nhịn khiến tim em đau lắm."

"Em cũng muốn đi… Mẹ em, không cho… Ba em hút thuốc, hút đến những năm bệnh sắp chết rồi, trong nhà nghèo lắm… Nên em phải đi nấu cơm cho người ta, đi chạy bàn tiệc… Kết quả thì sao? Thần Thần lên đại học rồi, cần dùng tiền… nên đã đem em, đem em đi bán…"

"Mẹ em, mẹ em bà ấy…" Hàng Tuyên thấp giọng cười khổ, "Lúc trước không cho em đi, vẫn luôn nổi giận… muốn em ở bên cạnh mẹ… Em, em thật sự… Nhưng đợi đến khi em đến nhà họ Trì, bà ấy lập tức đã… đã cùng người khác ở bên nhau rồi… Em thật sự…"

Hàng Tuyên nói rất nhiều, lại ôm lấy chai bia chuốc say bản thân.

Cậu ợ nhỏ một tiếng, lẩm bẩm, "Nếu như không phải ba em chết rồi, trong nhà không có tiền… Em cũng, cũng không phả thôi học… Em có lẽ, em có lẽ…"

Trì Uyên mở miệng mấy lần nhưng lại không biết phải an ủi cậu như thế nào mới phải, cuối cùng chỉ nói, "Có lẽ em sẽ không gặp được anh rồi."

Hàng Tuyên ngơ ngác mất một lúc, não vận động hết tốc lực cuối cùng cũng hiểu ra, liên tục lắc đầu, lắc đến xém xíu là ngả ngửa xuống đất vì chóng mặt.

"Như thế, như thế thì không được!" Hàng Tuyên la lên, âm thanh không lớn, nhưng rất gấp gáp, "Em… em không thể, không thể bỏ lỡ anh ấy được… Em thích Trì Uyên, em… Em thích Trì Uyên nhiều như vậy… Không được đâu…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.