Trì Uyên đợi mất một lúc cũng không thấy vế sau, quay đầu lại nhìn, người đã ngủ ây đến chảy cả nước miếng rồi.
Thanh thanh bạch bạch?
Trì Uyên suy nghĩ xung quanh từ gợi ý này, đại khái có thể đoán ra được bảy, tám phần.
Nhất thời cười đến không kiềm chế được.
Trì Uyên hích người sau lưng lên, "Em có phải là đồ ngốc thế hả?"
Lại không nghĩ đến người đang ngủ ngon lành kia đột nhiên vùng vẫy.
Hàng Tuyên ngồi thẳng người dậy, đánh mạnh lên vai Trì Uyên, miệng phát ra tiếng "ưm ưm" thúc giục.
May là đang ở trong công viên cạnh sông, đâu đâu cũng là thân cây lớn cây bé.
Nếu như là trên đường xá đông đúc người, công nhân vệ sinh mà nhìn thấy đống nước ói này thì đã phải vừa quét dọn vừa thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Hàng Tuyên quá.
Ói xong đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Trì Uyên đã chuẩn bị từ sớm, chỉ sợ xuất hiện một màn trước mắt này, trong túi mang sẵn khăn giấy và một chai nước khoáng nhỏ.
Hắn mở nắp ra, đặt miệng bình bên môi Hàng Tuyên, "Súc miệng trước, đừng nuốt xuống, phải phun ra."
Hàng Tuyên ngoan ngoãn làm theo.
Cho dù đã ói đến đầu xoay mòng mòng, Hàng Tuyên vẫn không quên ôm chặt khăn choàng của mình.
Trì Uyên lại cõng người trên lưng, nói, "Ngủ thêm chút nữa đi?"
Hàng Tuyên ậm ừ mấy tiếng, rồi không biết tại sao lại cà cà mặt lên cổ Trì Uyên.
Trì Uyên cười, "Sao thế?"
Hàng Tuyên lẩm bẩm, "Tôi… tôi thúi quá… Trì Uyên chắc là kl thích tôi nữa đâu…"