Em, Em Là Của Anh

Chương 46



Hàng Tuyên huyên thuyên không ngừng. 

Trì Uyên cõng cậu trên lưng, lắng nghe toàn bộ những lời tỏ tình không hề che dấu của cậu. 

Trong tim cuồn cuộn một dòng dung nham nóng bỏng, lại giống như một thảm cây bông nở đầy hoa, mềm nhũn cả ra. 

Trì Uyên hỏi, "Bảo bối nè, em thích anh ta như vậy, sao lại không nói thẳng ra thế?"

Cả gương mặt nhỏ bé đều chôn trong khăn choàng, giọng nói có chút ấm ách. 

"Tôi, tôi phải thanh thanh bạch bạch… Đợi tôi, đợi tôi trả, trả tiền…"

Trì Uyên đợi mất một lúc cũng không thấy vế sau, quay đầu lại nhìn, người đã ngủ ây đến chảy cả nước miếng rồi. 

Thanh thanh bạch bạch? 

Trì Uyên suy nghĩ xung quanh từ gợi ý này, đại khái có thể đoán ra được bảy, tám phần. 

Nhất thời cười đến không kiềm chế được. 

Trì Uyên hích người sau lưng lên, "Em có phải là đồ ngốc thế hả?"

Lại không nghĩ đến người đang ngủ ngon lành kia đột nhiên vùng vẫy. 

Hàng Tuyên ngồi thẳng người dậy, đánh mạnh lên vai Trì Uyên, miệng phát ra tiếng "ưm ưm" thúc giục. 

May là đang ở trong công viên cạnh sông, đâu đâu cũng là thân cây lớn cây bé. 

Nếu như là trên đường xá đông đúc người, công nhân vệ sinh mà nhìn thấy đống nước ói này thì đã phải vừa quét dọn vừa thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Hàng Tuyên quá. 

Ói xong đã thoải mái hơn nhiều rồi. 

Trì Uyên đã chuẩn bị từ sớm, chỉ sợ xuất hiện một màn trước mắt này, trong túi mang sẵn khăn giấy và một chai nước khoáng nhỏ. 

Hắn mở nắp ra, đặt miệng bình bên môi Hàng Tuyên, "Súc miệng trước, đừng nuốt xuống, phải phun ra."

Hàng Tuyên ngoan ngoãn làm theo. 

Cho dù đã ói đến đầu xoay mòng mòng, Hàng Tuyên vẫn không quên ôm chặt khăn choàng của mình. 

Trì Uyên lại cõng người trên lưng, nói, "Ngủ thêm chút nữa đi?"

Hàng Tuyên ậm ừ mấy tiếng, rồi không biết tại sao lại cà cà mặt lên cổ Trì Uyên. 

Trì Uyên cười, "Sao thế?"

Hàng Tuyên lẩm bẩm, "Tôi… tôi thúi quá… Trì Uyên chắc là kl thích tôi nữa đâu…"

Trì Uyên nói, "Thích chứ, Trì Uyên cũng thích Tuyên ngốc nha."

Hàng Tuyên hứ hứ, "Ai, ai ngốc, ngốc…"

Trì Uyên quay đầu lại chọc cậu, "Em chứ ai, ngốc muốn chết luôn, Tuyên ngốc."

Hàng Tuyên không vui chu miệng lên, cánh tay ôm chặt lấy cổ Trì Uyên. 

Không biết đã nghĩ đến chuyện gì, Hàng Tuyên lấp lấp lửng lửng, giống như đang cực kỳ xấu hổ. 

"Trì Uyên… Em, em nguyện ý sinh một ổ cho anh…"

Trì Uyên nghe thấy vậy thì bật cười ra tiếng, "Đừng nha! Một đứa anh đã chẻ nhiều rồi, còn một ổ."

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện muốn sinh bao nhiêu đứa không phải cũng là dựa vào hắn sao. 

Trì Uyên chỉ hơi hơi nghĩ xa thêm chút xíu là trong đầu đã bị những hình ảnh màu vàng lấp đầy. 

Hai bàn tay nhúc nhích lên xuống trên đùi Hàng Tuyên, bóp mô.ng cậu một cái. 

Người vẫn đang mơ hồ kia ngay lập tức dựng thẳng hai chân ra, "Trì Uyên!"

Trì Uyên nhịn cười, "Hử?"

"Có người, có người sờ mông em!"

Trì Uyên giả bộ không biết gì, "Ai thế?"

Hàng Tuyên hung dữ quá chừng, nhưng lại không lợi hại gì, "Không, không phải anh sao?"

Trì Uyên mở miệng là nói xạo, "Không phải nha."

Hàng Tuyên hết sức, lại nằm lên trên lưng Trì Uyên, "Vậy… vậy là người xấu rồi…"

Trì Uyên bị chọc cười, "Ả? Với bộ dạng này của em, sau này dám uống rượu ở ngoài đường thử xem."

Hàng Tuyên lựa được vị trí thoải mái rồi nằm không được mấy phút, mơ mơ hồ hồ sắp ngủ nữa rồi, đột nhiên bàng quang bắt đầu kiếm chuyện. 

Hàng Tuyên kéo bậy lấy khăn choàng của Trì Uyên, "Em muốn đi tiểu… Sắp, sắp nhịn không được…"

Trì Uyên dỗ, "Khách sạn ở ngay phía trước rồi, nhịn chút ha."

Hàng Tuyên không chịu, lắc lư đến Trì Uyên chỉ có thể để cậu xuống lại, "Để coi ngày mai anh cười em như thế nào."

Hai người trốn sau một thân cây lớn.

Hàng Tuyên vẫn là đứng không vững, cơ thể cứ muốn tụt xuống, hơn nửa người đều dựa vào lồng ng.ực Trì Uyên. 

Một tay cậu ôm lấy cánh tay Trì Uyên, một tay còn lại gấp gáp moi móc cả nửa ngày cũng không lấy ra được. 

Hàng Tuyên lại sắp khóc rồi, "Sắp, sắp tiểu trong quần rồi… Trì Uyên, em…"

Trì Uyên phục rồi, đưa tay ra giúp đỡ. 

Hàng Tuyên càng không cần phải bận tâm nữa, theo dòng nước chảy ra mà cả cơ thể đều thả lỏng dần, có thể cũng ngày càng nhuyễn. 

Trì Uyên ôm lấy cậu, "Bảo bối? Bảo bối?!"

Trì Uyên nhìn cái người đá nhắm chặt hai mắt không còn lên tiếng trong lòng mình mà đơ cả ra. 

Đây… Tiểu được một nửa là ngủ lại rồi? 

Trì Uyên không còn lời gì để nói. 

Thật là, ngày mai phải bắt Hàng Tuyên suy nghĩ xem làm sao cám ơn đại ơn đại đức hắn không nhân cơ hội này chụp hình lưu niệm lại. 

Trì Uyên lặng lẽ đợi cậu tiểu xong, giúp cậu lắc lắc, giúp cậu nhét trở vào, kéo dây kéo lên. 

Trì Uyên cảm thấy đến bản thân mình còn không dám nhớ lại đoạn lịch sử đen tối này. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.