Em, Em Là Của Anh

Chương 56



Quá trình tiến nhập hình như còn dài dằng dặc hơn cả lúc chuẩn bị.

Đợi đến khi hai người đã sâu sắc kết hợp với nhau, Hàng Tuyên đã khóc ướt cả mặt.

"Bảo bối, em còn ổn không?" Trì Uyên xoa lấy gương mặt của Hàng Tuyên, "Đau quá có phải không?"

Hàng Tuyên hơi lắc đầu, khàn giọng nói, "Em đang rất vui."

Một đôi tay chạm đến cần cổ đẹp đẽ, đến trước ngực, bắp đùi, Trì Uyên x.oa nắn khắp cơ thể cậu, giúp cậu thả lỏng.

"Vui cũng khóc, khóc nhè quá chừng, trước đó là ai cười ra tiếng thế hả? Hửm?"

"Quá… Thích anh quá mà, kiềm chế không nổi."

Trì Uyên chậm rãi chuyển động, nhẫn nại đến tính khí mặc dù đã chôn sâu trong v.ách thịt cũng vẫn còn trướng đau.

Hắn lại hôn lên đôi môi đang r.ên rỉ của Hàng Tuyên, trên dưới đều ngọt ngào c.ắn xé cẩn thận ma sát, yêu thương lại trân trọng đến không biết phải làm sao mới tốt, chắc là phải làm chết cậu mới thôi.

Màn chuẩn bị kiên nhẫn và sự tiến nhập dịu dàng khiến cho Hàng Tuyên dần dần cảm nhận được sự sung sướng, v.ách thịt trơn trượt mềm mại lại siết chặt, ngày càng ướt át, khiến nơi hai người gi.ao hợp nhiễm thành một vũng nước, cũng khiến cho Hàng Tuyên thoải mái đến mơ màng.

Đôi mắt ngập nước của cậu cố chấp nhìn về Trì Uyên, nhìn hắn đè lên người cậu, chiếm hữu cậu, đòi lấy cậu, lại sủng nịch cậu.

Thực sự quá hạnh phúc rồi.

Cho dù bây giờ cậu có tỉnh lại, bảo cậu toàn bộ đều là cậu si tâm vọng tưởng, là giấc mộng hoàng lương của cậu, cũng cũng cảm thấy đã đủ rồi.

Lại đối diện với giếng nước, với chiếc giường trống không, với một quyển "Liêu Trai", cậu cũng sẽ tiếp tục chờ đợi, đợi đến khu Trì Uyên quay về.

Cam tâm tình nguyện.

Hàng Tuyên lại chảy nư.ớc mắt, không cách nào khống chế tiếng r.ên rỉ, độ.ng tình lại êm tai.

Trong sự mãn nguyện còn sinh ra chút sợ hãi.

Cậu lần mò tìm kiếm, cuối cùng cũng ôm lấy được vai Trì Uyên, như thế nào cũng không chịu buông tay.

"Trì Uyên… Trì Uyên…"

Trì Uyên bị gọi đến máu nóng bừng bừng, vào trong mắt là gương mặt đỏ chót bị hắn làm đến tiêu hồn dục tiên, nhưng trong màn tìn.h dục này, người thần hồn điên đảo hơn là hắn mới đúng.

Trì Uyên nắm chặt lấy vòng eo mảnh mai kia, mãnh mẽ dữ dội và nhấp mình, dịc.h thủy ướt át không ngừng chảy ra, lại in lên dấu ấn của mình trên vòm ng.ực trắng trơn đó.

Tiếng r.ên rỉ của Hàng Tuyên ngày càng ngọt ngào, ngày càng tan vỡ, trên đôi mi dài thấm đẫm nước mắt.

"Em… em không phải đang ở… Em không muốn tỉnh lại…"

"Bảo bối ngốc." Trì Uyên thở dài, cúi đầu vô cùng dịu dàng mà hôn cậu.

Hôn xong lại càng thúc tình, đôi mi dài của Hàng Tuyên run rẩy, lại chịu thêm mấy lần nữa đã ưỡn eo lên, lại xuất ra ngực Trì Uyên.

Cơ thể trong lúc cao trào đặc biệt mỹ vị, Trì Uyên bị hút đến hơi thở nặng nề, cơ thể cũng dần dần chậm lại, vật nóng hổi nằm yên ở sâu bên trong.

Hắn ôm Hàng Tuyên dậy, để cậu mềm nhũn ngồi trên người mình, tính khí từ dưới đẩy lên trên.

Tiến vào quá sâu rồi, giống như một hung khí vậy, đâm đến Hàng Tuyên đáng thương vô lực, sau khi tỉnh táo lại cũng chỉ biết run rẩy đôi môi đỏ tươi r.ên rỉ, khóe mắt đuôi mày đều là thần sắc mê mẩn, toàn thân đều ửng lên màu đỏ khi say rượu.

Một tay Trì Uyên ôm lấy eo cậu, một tay vui chơi x.oa nắn mông cậu, môi ngậm lấy vành tai, lẩm nhẩm nói lời yêu, "Tuyên ngốc, có thích không?"

"Thích… Thích lắm…" Hàng Tuyên cực kỳ ngoan ngoãn, lại đi tìm kiếm đôi môi của Trì Uyên, vừa hôn vừa nỉ non, "Anh… anh vẫn chưa xuất sao?"

Trì Uyên nhẹ giọng bật cười, cố ý hung tàn nhấp lên hai cái, "Vẫn chưa nha, em ngon miệng quá mà, muốn hưởng thụ thêm chút nữa."

Hàng Tuyên bị đâm đến ngón tay cũng tê dại, giống như bị rơi vào một dòng điện yếu, lại giống như đang lăn trên lông bò, cậu vô lực ôm lấy cổ Trì Uyên, ôm không được bao lâu lại bị nhấp đến rớt xuống lại.

Đã sớm qua mười hai giờ đêm, xuyên qua rèm cửa, có một chút ánh sáng từ ngôi sao và mặt trăng chiếu vào.

Hàng Tuyên lại sắp không suy nghĩ được gì nữa rồi, khoái cả.m không ngừng sắp nhấn chìm cậu rồi, tính khí đang ngưỡng cao đầu, dựa vào bụng dưới của Trì Uyên, miệng nhỏ trên đó không ngừng rỉ nước, sắp ướt bằng nơi tiếp nhận đằng sau rồi, cả người cả tâm đều đắm say trong sự gấp gáp trước khi cao trào, tiếng rên mang theo âm khóc, còn mang theo sự run rẩy trêu chọc, khiến Trì Uyên càng muốn dằn vặt cậu hơn.

"Bảo bối ngoan, gọi ông xã." Trì Uyên hôn lên vành tai đỏ hồng của cậu, lại mở miệng c.ắn ra hai dấu răng lên trên đó, lòng bàn tay cũng nắm lấy tính khí đang lắc lư kia mà x.oa nắn, Hàng Tuyên tan vỡ r.ên rỉ.

"A… Ư a… Ông xã… Hu hu…" Hàng Tuyên từ từ căng chặt người, ngón tay đang bấu trên vai Trì Uyên cũng nắm đến xuất hiện mấy vết đỏ, cậu chịu không được lực đạo hung thần ác liệt đó, r.ên rỉ cầu xin, "Trì Uyên… Trì Uyên…"

Cao trào của ái dục gần như đọa Hàng Tuyên lên chín tầng mây, trong đôi mắt thất thần của cậu chỉ còn vô tội và chìm đắm, cơ thể hưởng thụ khoái cả.m cực độ, thoải mái đến mức hoàn toàn vô lực, Trì Uyên đã xuất ra trong sự c.ắn chặt của nội bích, sướng đến sắp xuất cả hồn ra.

Hắn ôm chặt lấy bảo bối vẫn đang cực lực hô hấp trong lòng, mất hết khí lực, cùng nhau ngã lên đệm giường mềm mại.

Nơi gi.ao hợp đã không còn nhìn nổi nữa, ướt đẫm, nhớp nháp, Trì Uyên chậm rãi rút ra, khiến cho Hàng Tuyên lại phát ra tiếng r.ên rỉ, người cậu không nơi nào là không chua xót mềm nhũn, giống như đường hầm bị một đoàn Phục Hưng đâm đi đâm lại nhiều lần, mắt vừa nhắm đã chẳng còn sức để mở ra lại, có thể trực tiếp ngủ luôn trong cái ôm ấm áp, chẳng còn quan tâm Trì Uyên là ai.

Trì Uyên là đòi lại nợ tình cả vốn lẫn lời mà.

Hàng Tuyên được ôm vào phòng tắm, cảm giác nước nóng chảy qua cơ thể khiến cậu lâng lâng, mọi thứ đều ấm áp thoải mái như vậy.

Đáng tiếc không biết từ lúc nào, một vật hành hung cứng cáp, không cho cự tuyệt, đâm vào trong v.ách thịt, phá vỡ ảo tưởng ấm áp thoải mái kia.

Hàng Tuyên quỳ trong bồn tắm, nếu như không phải eo được nắm lấy, đã sớm ngã đến tứ chi tứ hướng rồi.

Cậu khóc hu hu, r.ên rỉ khó nhịn, hai viên tròn màu trắng lại không tự chủ mà phối hợp lắc lư, vừa chọc người thèm khát vừa khiến người cầm thú, Trì Uyên cúi người c.ắn mú.t mảng thịt trắng trước mặt, để lại dấu hôn đỏ đậm hồng nhạt khắp nơi.

Đến khi cuối cùng cũng kết thúc, Hàng Tuyên mới phát hiện giường nệm còn thoải hơn cái ôm rất nhiều.

Trì Uyên ôm lấy từ phía sau, Hàng Tuyên lầm bầm không chịu, vừa muốn nhích ra chỗ khác thì eo lại bị ôm lấy không cho động đậy.

"Anh tránh ra đi!"

m thanh quả thật khàn đến đáng thương, còn mang theo nồng nặc cảm giác lười biếng khi được thỏa mãn.

"Hung dữ vậy sao?"

m thanh quả thật xấu xa muốn chết, còn mang theo nồng nặc cảm giác đắc ý khi được thỏa mãn.

Hàng Tuyên thật sự muốn tranh cãi với hắn đến khi trời sáng mới thôi, rốt cuộc là ai hung dữ hả?! Là ai mặc cậu cầu xin tha thứ hay nói lời đường mật đều bị dằn vặt mà lại không thể phản kháng vậy chứ?!

Đáng tiếc Hàng Tuyên đã không thể thốt lên bất kỳ từ nào nữa.

Mi mắt cậu run rẩy, không cam tâm mà chìm vào giấc ngủ.

Trì Uyên đợi rồi lại đợi, cũng không đợi được cậu phản ứng lại, hắn nhẹ nhàng chôn đầu vào cổ cậu, ngửi lấy mùi hương mà mình yêu thích, cũng nhắm mắt lại.

"Ngủ đi." Một nụ hôn rơi xuống vai cậu, "Trong mơ sẽ đấu miệng tiếp với em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.