Em, Em Là Của Anh

Chương 61



Trước tiên là chở Hàng Thần về nhà.

Đường nhựa mới đổ xong mấy ngày trước thôi, đã có thể chạy xe rồi, tiện ích có được không phải chỉ một chút.

Quả nhiên nếu muốn được giàu có, trước tiên hãy sửa đường.

Vừa đúng Trì Uyên còn chưa chính đến bái phỏng mẹ Hàng Tuyên, vì vậy chuẩn bị đầy một cốp quà tặng.

Mẹ Tuyên chỉ quan tâm Hàng Thần, kêu ngắn gọi dài, lo lạnh sợ nóng, đối với Hàng Tuyên chỉ là vỗ vỗ vai.

Đến Hàng Thần cũng không nhìn tiếp được nữa, "Mẹ, mẹ quan tâm anh hai thêm chút đi, không được sao?"

Mẹ Tuyên mang theo giọng địa phương nồng đậm, bực dọc lớn tiếng, "Làm sao vậy chứ, mẹ quan tâm con con còn không vui hả, anh con đã là nước đã tạt ra ngoài, không đến lượt chúng ta quan tâm."

Trì Uyên đặt hết quà xuống, một giây cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, chỉ muốn dẫn bảo bối Tuyên ngốc của hắn đi.

Hàng Tuyên nghe những lời này nhiều đến tê liệt rồi, về phòng lấy trang thuộc về mình trong sổ hộ khẩu, không dám gấp lại làm đôi, cẩn cẩn thận thận cuộn lại nắm trong tay.

Cậu quay về bên cạnh Trì Uyên, "Đã lấy xong rồi, chúng ta đi thôi."

Hàng Thần có chút phiền muộn, cũng rất vô lực, hỏi Hàng Tuyên, "Anh hai, hai người phải đi rồi sao?"

Trì Uyên "Ừm" một tiếng, lại nói, "Có còn nhớ cậu hỏi tôi có chấp nhận và ủng hộ tập tục lạc hậu của chúng ta không ấy?"

Hàng Thần gật đầu.

"Tôi không chấp nhận, cũng không ủng hộ, lúc đó tôi nói tôi và anh cậu cái gì cũng không phải." Trì Uyên kéo Hàng Tuyên vào lòng, "Bây giờ không phải như vậy nữa, hai bọn tôi phải đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, sau này em ấy là người của tôi, em ấy có tôi quan tâm lo lắng."

Hàng Tuyên vừa xoay người bước ra cửa là mắt đỏ lên, trước khi lên xe, ôm lấy trước ngực Trì Uyên một lúc lâu cũng không muốn buông tay.

"Anh tốt với em như vậy, em phải làm sao báo đáp anh đây."

Trì Uyên bật cười, "Em không tốt với anh sao?"

Hàng Tuyên lắc đầu, "Không tốt bằng anh đối với em."

"Nói bậy." Trì Uyên kéo cậu ra khỏi người, "Ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, những thứ khác anh cái gì cũng không cần."

Hàng Tuyên lại chôn trở vào, còn ôm chặt hơn lúc trước, "Anh đuổi em đi em cũng không đi."

Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm nửa câu sau, "Làm ma cũng phải quấn lấy anh, kiếp sau cũng phải đi theo anh."

Tim Trì Uyên đã vui phấp phới, còn chưa nói thêm được câu đường mật nào đã nhìn thấy từ cách đó không xa có một vài bà dì bà thím đi đến, đang mở to giọng đàm luận về Hàng Tuyên, nói phải đợi Tuyên Tử quay về nấu ăn cho đám tiệc, nói mấy thôn xung quanh cũng không tìm được ai tốt hơn Tuyên Tử.

Trì Uyên lãnh khốc vô tình, kéo nón Hàng Tuyên xuống, quấn khăn lên, che chắn hoàn toàn gương mặt nhỏ của cậu, không nói thêm lời nào đã lên xe chạy mất.

Về đến nhà Trì Uyên.

Trì Uyên và ba Trì ngồi trong sảnh vừa đốt lửa vừa cãi nhau.

Vẫn như năm trước.

Chỉ là năm nay sức chiến đấu của Trì Uyên rất mạnh, một chút cũng không thấy phiền, có thời gian rảnh còn ngọt miệng khen ba Trì mấy câu, ba Trì tức đến đi tìm cây roi mây khắp nơi, dì Trương có khuyên như thế nào cũng không được.

Hàng Tuyên tránh khỏi chiến trường.

Cậu trở về phòng, kẹp tờ giấy hộ khẩu mỏng manh kia vào cuốn "Liêu Trai Chí Dị", lại bỏ vào trong vali.

Lại kéo ngăn tủ đầu giường ra, thuyền nhỏ vẫn còn đó.

Hàng Tuyên nhẹ nhàng mỉm cười, thuyền nhỏ vẫn còn đây.

Cậu đặt thuyền nhỏ lên trên gối, đợi trước khi ngủ sẽ móc vào chùm chìa khóa của Trì Uyên.

Đêm dưới nông thôn đưa tay ra thì không nhìn thấy năm ngón, tĩnh mịch đen nồng.

Hai người ôm lấy nhau bên dưới một tấm chăn bông, sưởi ấm cho nhau.

Hàng Tuyên thở dài, âm thanh lười biếng mãn nguyện, "Năm trước, anh không muốn em, anh đi rồi."

Trì Uyên hôn cậu, "Anh cực kì hối hận."

Hàng Tuyên hôn đáp lại, lại lẩm bẩm, "Sau khi anh đi rồi, em đã đến bên sông rất nhiều lần, ngồi trong đám lau sậy để thời gian trôi, vừa thả hồn vừa bện thuyền nhỏ, đã bện rất nhiều, bện xong thì thả tụi nó xuống sông, nhìn bọn nó trôi đi."

"Lúc đó em... Thật sự rất nhớ anh... Càng nhớ anh em lại người ghét bản thân mình, bởi vì rm muốn đi tìm anh. Em cảm thấy em nhịn không được bao lâu nữa đâu, có lẽ đợi đến ngày xuân ấm áp thêm chút nữa, lúc mà em có thể cởi xuống lớp áo bông cũ mà anh không thích đó, em cũng sẽ đến tìm anh thôi."

Trì Uyên đau lòng muốn chết.

Hàng Tuyên bước ra khỏi hồi ức, lại dán vào lòng Trì Uyên thêm một chút, ngữ điệu cũng thoải mái lên.

"Nếu như em đến tìm anh, anh có lấy em không?"

"Lấy, đương nhiên lấy."

Hàng Tuyên mãn nguyện rồi, lại gọi, "Anh* ơi"

*: ở đây là gege, anh trong brother.

Trì Uyên không chịu được nhất chính là đây.

Hàng Tuyên bị x.oa nắn một lượt, lại vẫn muốn gọi, "Anh ơi, em là của anh đó."

Trì Uyên "Ừm" một tiếng, "Anh cũng là của em đó."

Hàng Tuyên cười rộ lên, "Năm trước, cũng trong căn phòng này, anh xém chút nữa đã đưa em cho ba Trì rồi, dọa đến hồn em cũng mất luôn."

Trì Uyên ôm lấy cậu, "Anh là tên khốn."

Hàng Tuyên nói, "Em thích tên khốn."

Trì Uyên sắp xoa cậu đến vỡ luôn rồi, uy hiếp nói, "Cẩn thận anh thật sự trở thành tên khốn đấy, lập tức trừng trị em."

Lúc này Hàng Tuyên mới ngoan ngoãn trở lại.

Cậu nằm trong cái ôm ấp áp, tai lắng nghe nhịp đập của trái tim, ngày càng cảm thấy buồn ngủ.

"Trì Uyên... Em từng mơ thấy rất nhiều lần, anh ngồi trên chiếc thuyền nhỏ do em đan, lội ngược dòng sông, trở về tìm em..."

Trì Uyên hôn lên tai cậu, "Không phải mơ, là thật."

Đôi mi dài của Hàng Tuyên hơi động, giống như đang nói mớ: "Trì Uyên... Em rất hạnh phúc..."

Trì Uyên vô cùng ôn nhu, chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống.

Đại khái, hạnh phúc chính là một câu chuyện như vậy chăng.

HOÀN CHÍNH VĂN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.