Tống Lê ăn uống không quá tốt bắt đầu từ một tháng trước, đoạn thời gian đó chỉ có lúc Hứa Từ đến ăn cơm với cô ấy mới ăn thêm được chút.
Cô ấy vốn dĩ đã gầy, mấy ngày nay buồn nôn vẫn luôn nôn ra, nhìn cô ấy đã sắp da bọc xương.
"Làm gì khoa trương như vậy chứ, cậu véo mặt thử đi, vẫn là có chút thịt." Lúc Minh Dư đến cô ấy vừa nôn xong.
Giống như Vương Tiểu Lãng trong sách vậy, vào niên đại hoàng kim năm 18 tuổi, tuy cô ấy không văn nghệ lãng mạn muốn biến thành đám mây trên bầu trời lúc sáng lúc tối như vậy, nhưng khát vọng muốn ăn, muốn yêu là như nhau.
Lúc cô ấy tức giận sẽ không tuyệt thực để trừng phạt chính mình.
Minh Dư lo lắng hỏi: "Lê Lê, không phải cậu mang thai chứ? Có muốn ăn chua, hay là cay?"
“Cậu nói bậy gì đó.”
Vừa vặn lúc này Hứa Từ đến đây, áo sơ mi màu trắng, quần đơn giản màu xám nhạt, cúc áo bằng gỗ vẫn được cài đến viên đầu tiên, không nhìn ra một nếp uốn nào trên quần áo.
Anh ấy xách hai túi hoa quả và một hộp tiện lợi, gần đây Tống Lê ăn uống không ngon, anh ấy luôn mang đồ ăn biến đổi đa dạng cho cô ấy.
Ánh mắt nhìn thấy Minh Dư rất nhạt, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, tầm mắt rơi xuống trên người Tống Lê mới có sự ấm áp.
Sáng nay cô ấy chạy vào phòng vệ sinh nôn, không rảnh để đi giày, Hứa Từ lấy dép lê cho cô ấy đi vào: "Con gái thì đừng đông lạnh chân."
Trước khi đi vào, thậm chí anh ấy còn dùng bao tay ủ ấm trong chốc lát.
Kỳ quái chính là sau khi anh ấy qua, ý cười trên mặt Tống Lê dừng lại, không khí quanh thân phảng phất như hạ xuống mấy độ trong nháy mắt.
"Tiểu Dư, tớ muốn ăn bánh cuốn khoai nghiền dưới lầu, cậu hỏi xem hôm nay có làm không giúp tớ, được không?"
Tống Lê rõ ràng là muốn để cô tránh đi.
Minh Dư gật đầu, nói được, khi xoay người ra ngoài thì quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Từ còn ngồi trên mặt đất, thấp giọng hỏi cô ấy có phải không, sau đó Tống Lê nói không phải.
…
Minh Dư vốn định qua hai ba tiếng đồng hồ mới trở về, Hứa Từ bình thường độc lai độc vãng, không nói chuyện với người khác, lúc cô và anh ấy ngồi cùng bàn, một học kỳ cũng không nói mấy câu.
Nhưng khi anh ấy yêu đương với Tống Lê, dường như luôn có chuyện nói không xong, phần lớn thời gian đều là Tống Lê đang nói, anh ấy ngồi nghe ở bên cạnh, sau đó ngẫu nhiên đáp lại mấy chữ.
Cho dù hai người không nói lời não, cũng có thể ở cạnh nhau rất lâu.
Nhưng chưa đến mười phút, cô đã nhìn thấy Hứa Từ đi ra khỏi nhà Tống Lê, lúc đi sắc mặt không thay đổi, vẫn là bộ dáng thanh lãnh độc đáo như cũ.
Minh Dư mang bánh cuốn khoai nghiền về, thuận tiện lại mua một hộp bánh kem nhỏ.
Trong lòng có chút lo sợ bất an: "Lê Lê, có phải Cam Can đến tìm cậu hay không?"
Thật ra cô đều biết.
Cam Can không yêu đương đồng tính, anh ta d*m loạn không chỉ với nam sinh, người năm đó tung những bức ảnh và video đó ra ngoài, là Tống Lê.
Trước khi chưa khai giảng, Tống Lê cũng đã nổi tiếng.
Người khác ở tuổi đó có lẽ còn chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng cô ấy đã trổ mã rất xinh đẹp, ngũ quan lãnh diễm tuyệt trần, giơ đuôi mắt lên, đẹp đến mức có sức công kích.
Trên thực tế, tính cách của cô ấy cũng có chút sắc bén. Ai làm chết cô ấy, cô ấy sẽ làm chết lại.
Khi học lớp 10 Cam Can sờ soạng mông cô ấy ở WC nữ, cô ấy lập tức đá một cái ngay tại hiện trường.
Có lẽ chính là một cái đá này, Cam Can quấn lấy cô ấy, thậm chí còn đào ra rất nhiều bí mật về cô ấy, dùng phương thức càng hạ lưu hơn để làm cô ấy ghê tởm.
Minh Dư không thiện lương chính nghĩa như vậy, mấy bức ảnh lúc ấy xông vào phòng thiết bị chụp được, hơn phân nửa là vì Tống Lê.
"Quách Gia Dịch đã nói cho tớ, anh ấy nói có tên biến thái chụp lén tớ, Thịnh Minh Hoài đánh anh ta một trận. Sau đó Thịnh Minh Hoài hỏi tớ chuyện của Cam Can, tớ lại cảm thấy không quá thích hợp."
Nếu Cam Can thật sự muốn trả thù cô, vậy thì Tống Lê mới là người đầu tiên bị khai đao.
Trên thực tế Minh Dư đoán không sai, Cam Can rất sớm đã tới tìm cô ấy.
Tống Lê rũ mắt, có chút không bận tâm cười: "Yên tâm, cậu ta không dám tung ảnh ra ngoài, nhiều nhất là muốn ghê tởm tớ thôi. Nếu không sao tớ có thể nôn
như bây giờ?"
Minh Dư hành sự bằng phẳng, chưa làm chuyện gì trái lương tâm, cũng không sợ người khác chụp trộm cô trần truồng.
Bộ phận riêng tư của phái nữ đều giống nhau, mọi người rõ ràng cũng biết, cô cũng không thêm không bớt cái gì, cũng sẽ không chủ động bại lộ.
Minh Dư không sợ người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, huống chi nếu thật sự có loại ảnh này bị tung ra ngoài, chân chính nên khiển trách cũng là người chụp trộm và tung ra ngoài.
Nhưng cũng không phải tất cả các nữ sinh đều bằng phẳng không sợ giống cô, cũng không phải tất cả quần chúng đều chính trực thiện lương.
Thịnh Minh Hoài nói, đồn đãi vớ vẩn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng.
Cô là ánh nắng được người khác bảo vệ đến mức quá tốt, cho nên mới nắm chắc và tự tin như vậy.
Tống Lê giống cô, lại có điểm khác biệt.
"Tung ra cũng không sao cả, vài thứ kia không giết chết tớ được, tớ đã sớm miễn dịch rồi." Tâm tình của cô ấy không phải rất tốt, lại còn cà lơ phất phơ muốn trêu cô cười một cái: "Muốn xem thứ tốt không? Tớ mới tải tài nguyên mới, để cậu học tập chút, đừng luôn chơi cùng một loại tư thế với Thịnh Minh Hoài, tốt xấu gì cũng đổi chút mới mẻ."
Chỉ tiếc không duy trì được mấy giây, nhắc đến chuyện này, lại ngửi thấy mùi bơ ngọt ngấy, lập tức muốn nôn.
Tống Lê đã bắt đầu nghi ngờ chính mình có phải biến thành người có tính tình lãnh đạm giống Hứa Từ hay không.
Minh Dư rót nước cho cô, tiếng trách móc cũng biến thành đau lòng, do dự trong chốc lát mới mở miệng: "Vậy cậu không sợ Hứa Từ biết sao? Tớ vừa thấy lúc cậu ấy về không phải quá vui vẻ, vừa rồi các cậu nói chuyện này sao?"
“…”
Lúc này đây, Tống Lê trầm mặc.
-
Chuyện của Cam Can không thể không xử lý, một tháng trước anh ta đã tung một phần ảnh ra ngoài, chỉ là phạm vi không lớn, Hứa Từ và Minh Dư đều ở Đại học A, cho nên không biết chuyện này.
Bây giờ tốc độ truyền bá trên internet rất nhanh, ngăn chặn cũng nhanh.
Lãnh đạo trường học rất nhanh đã ngăn chặn, mới không truyền chuyện này ra ngoài từ Đại học Z, nhưng người của học viện nghệ thuật đều đã biết.
Trạng thái Tống Lê không tốt, là bởi vì cô ấy thật sự không muốn để Hứa Từ biết.
Minh Dư suy đi nghĩ lại rất lâu: "Lê Lê, hay là lúc này chúng ta đi tìm chú Thịnh hỗ trợ đi? Trước đây chú ý giúp chúng ta một lần rồi, lần này chú ấy nhất định có thể bảo vệ tốt cho cậu."
Ngày thường không về nhà ngủ cũng rất nhiều lần, đều ở chung với Tống Lê, cô ham chơi nhưng biết đúng mực, cho nên Minh Thành Huệ không giục cô, trên cơ bản đều là khi nào cô chơi chán thì về.
Lần này cô ở nhà Tống Lê không đi đâu cả.
Tống Lê cũng không phải lúc nào cũng nôn, trạng thái tinh thần thoạt nhìn vô cùng tốt, cũng không cần mời bác sĩ tâm lý. Chỉ là khi ăn cái gì ngửi thấy mùi là buồn nôn, ngủ sẽ cuộn tròn người lại, Minh Dư dậy lúc nửa đêm, sẽ nhìn thấy cô ấy đứng hút thuốc trên ban công.
Trước kia cô ấy chưa từng hút thuốc.
Một ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, cô mới từ nhà Tống Lê về, giống như lúc đi du lịch tốt nghiệp, đèn cũng không dám bật, rón ra rón rén lên lầu.
“Đã về rồi?”
Chỗ phòng khách truyền đến âm thanh, Minh Dư sợ đến mức sởn tóc gáy, a a thét chói tai hai tiếng. Sau đó ánh đèn sáng lên, cô máy móc quay đầu lại, mới khóc lóc kêu: "... Mẹ, mẹ doạ chết người."
10 giờ tối, thời gian nữ sinh Minh ngủ dưỡng nhan, lúc này bà ấy lại mặc áo ngủ tơ tằm, thản nhiên ngồi trên sô pha chờ cô.
"Ngồi lại đây cho mẹ." “… A.”
Minh Thành Huệ rất ít khi dùng loại ngữ khí nghiêm túc này nói chuyện, Minh Dư vâng vâng dạ dạ dịch qua đó, muốn ngồi dựa gần bà ấy, cánh tay nhão dính dính còn chưa chạm vào đã bị bà ấy ghét bỏ mà đẩy ra: "Đừng làm nũng, thái độ đoan chính chút đi, ngồi đối diện cho mẹ."
“Con biết rồi.”
Cảm giác chuyện tiếp theo phải nói chính là chuyện lớn. Minh Dư đã chuẩn bị chịu chết.
Ai ngờ Minh Thành Huệ lại lấy dao mài móng, chậm rì rì mài móng tay của mình: "Mấy ngày nay đi đâu?"
"Con ở nhà Lê Lê mà, mẹ, con đã gọi điện thoại cho chú Thịnh, ngài không phải không biết?"
Minh Dư muốn đứng lên, lại bị bà ấy quát khẽ mà ngồi lại chỗ.
"Đừng di chuyển mông, cục cưng, nói chuyện phải nghiêm túc." Lực chú ý của Minh Thành Huệ đều đặt trên móng tay mình, cúi đầu thổi thổi tiếp tục nói: "Chuyện con gọi cho chú Thịnh mẹ đương nhiên biết, nhưng con có thể nói cho mẹ, buổi sáng hôm đó vì sao con sẽ đi ra từ phòng anh trai con hay không?"
Nói đến đây, bà ấy mới ngước mắt nhìn cô một cái: "Hửm?" Nên đến thì vẫn sẽ đến.
Trốn qua mùng một không trốn được ngày rằm, mà hôm nay đã là mười chín.
"A đây, giống như mẫu thân đại nhân chứng kiến đó, con chỉ đi bộ qua đó một vòng."
"Đi bộ một vòng?" Nữ sinh Minh mở to hai mắt, ngữ khí khoa trương: "Amazing! Cục cưng của mẹ, bây giờ con không chỉ bò dậy tập thể dục buổi sáng vào rạng sáng, còn sẽ vào phòng nam sinh đi bộ rồi cơ đấy!"
“…”
Mẹ cũng đừng tính chuyện cũ như vậy chứ.
Minh Dư bây giờ cũng không muốn so đo dùng từ khuê phòng đến hình dung phòng của Thịnh Minh Hoài có hợp lý và Thịnh Minh Hoài có tức giận hay không, dáng ngồi ngoan ngoãn trung thực mà thẳng thắn: "Được rồi mẹ, con qua ngủ."
Minh Thành Huệ hừ lạnh: “Ngủ thoải mái không?”
"Nói thật thì con cảm thấy không quá thoải mái, anh ấy luôn dùng chân đè chân con không cho con đá chăn." Minh Dư châm chước một chút, khách quan nghiêm cẩn đánh giá: "Nhưng con rất thích."
Cô lén đánh giá sắc mặt của Minh Thành Huệ, nuốt nước miếng: "Mẹ, thật ra con thích Thịnh Minh Hoài, cái loại vô cùng vô cùng thích. Chú Thịnh cũng không phản đối, ngài cũng sẽ không phản đối, đúng không?"
Từ nhỏ đến lớn, Minh Thành Huệ không thiếu cô bất cứ cái gì, dường như cô thích cái nào là cho cái đó.
Minh Dư không bị nuôi ra thói hư tật xấu, đồ vật mình thích là thích thật, đồ mình không thích cũng tuyệt đối không đòi loạn.
Minh Thành Huệ đương nhiên biết mỗi câu cô nói thích, khẳng định đều là thật lòng.
"Đừng coi mẹ con là người phụ nữ xấu xa đánh gãy uyên ương."
"Hắc hắc, con biết ngay mẹ là tốt nhất." Cô nhào qua ôm cánh tay của bà ấy: "Mẹ, con yêu em, moah moah."
"Đừng vội vui mừng, con ngủ với người ta, con không cần phụ trách với người ta sao?"
Minh Thành Huệ rất nghiêm túc: "Mẹ hỏi con, con có bảo cậu ấy đeo bao không, mấy ngày nay có nói cho cậu ấy con đi đâu hay không?"
Mỗi một câu hỏi của bà ấy, Minh Dư đều á khẩu không trả lời được.
Không đeo bao là cô không thích, có khi tính cũng không muốn phiền toái, không nói cho Thịnh Minh Hoài mình đi đâu, là bởi vì anh biết cô đi tìm Tống Lê.
Cô cảm thấy không cần phải thời thời khắc khắc báo cáo tình huống theo thói quen.
Bởi vì nhất định anh đều biết.
Nhưng cô không biết, ngày đó cô rời đi rồi, chỉ có một mình Thịnh Minh Hoài ở nhà, đối mặt với cuộc thẩm vấn của mẫu thân đại nhân.
Nói là thẩm vấn thật ra cũng không đúng lắm.
Tư tưởng của Minh Thành Huệ rất rộng mở, con gái muốn yêu đương bà ấy cũng không ngăn cản, cuộc sống nên hưởng thụ nên thể nghiệm, chỉ cần không phạm pháp, không thương tốt người khác và bản thân, bà ấy đều sẽ cổ vũ cô dũng cảm thử xem sao.
Thịnh Minh Hoài rất tốt, tuy là con riêng, nhưng quan hệ của bà ấy và Thịnh Diệp chỉ là tạm thời.
Hai bên tình nguyện, Minh Dư bây giờ muốn lén nếm thử tình yêu cấm ky một chút, bà ấy cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Chỉ là nhìn cô đi ra từ phòng anh, có một số việc đã làm đến bước cuối cùng, Minh Thành Huệ không có khả năng không nói không hỏi một câu nào.
"Những chuyện đó cũng đều là việc nhỏ, con không hiểu, mẹ không trách con, bởi vì mẹ không dạy nghiêm túc. Mỗi người mặc kệ là lần yêu thứ mấy đều sẽ có các loại cọ sát và hiểu lầm, cần phải nhìn lỗi sai trên người lẫn nhau chậm rãi ma hợp, nhưng Minh Dư, điều mẹ rất tức giận là, con thích Thịnh Minh Hoài, vì sao không nói cho cậu ấy quan hệ của mẹ và chú Thịnh?"
Minh Thành Huệ thật ra đã quen Thịnh Diệp từ lâu, thủ tục hai năm trước cô chuyển đến Nhất Trung còn là Thịnh Diệp hỗ trợ làm.
Chỉ là từ đó ít giao thoa, bà ấy chỉ mới quen biết ông ấy, Thịnh Diệp giúp bà ấy một chuyện, Minh Thành Huệ tự nhiên phải trả ân tình này.
Ông ấy cần một đoạn hôn nhân ngắn ngủi cắt bỏ phiền toái không cần thiết, Minh Thành Huệ là sự lựa chọn rất tốt.
"Nhưng không phải mẹ và chú Thịnh đã nói, chuyện này không thể truyền ra ngoài sao?"
Bọn họ căn bản không đăng ký kết hôn, cô không nói cho cả Tống Lê, Minh Dư cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn.
Cô và Thịnh Minh Hoài nhiều lắm thì lén yêu đương một hai năm thôi.
Minh Thành Huệ nhớ đến buổi trưa ngày hôm đó, thiếu niên ngồi ở trước mặt mình, tuổi không lớn, rất trẻ tuổi, lông minh rõ ràng từng cây.
Lưng anh rất thẳng, không phải cố tình ngồi thẳng, tùy tính tự nhiên đến mức thẳng tắp từ trong xương cốt, lưng của nam nhi không cong đánh không gãy.
Rồi sau đó, anh thành khẩn nói: "Dì, con thừa nhận chuyện này con không xử lý tốt, là con thích và dụ dỗ em ấy trước. Tuy thân phận của chúng con bây giờ rất xấu hổ, nhưng con cũng không có ý không phụ trách, cho nên con hy vọng dì có thể cho con một cơ hội, ít nhất con muốn chứng minh, Minh Dư ở chỗ con cũng là bảo bối trong lòng bàn tay giống như ngài."
…
Nhìn nhìn lại đứa nhỏ trước mắt mình, Minh Thành Huệ hận sắt không thành thép, vươn ngón tay ra chọc đầu cô: "Con ấy, ngủ xong rồi chỉ biết chạy, con có biết người ta chẳng hay biết gì, đã chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ cha con với chú Thịnh của con rồi hay không."