Em Gái Của Gian Thần

Chương 4: Lần đầu gặp mặt



Khi Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Duy Nguyên là vào một ngày tuyết rơi đầy trời. Chỉ với một cái liếc mắt của hắn thôi, cũng khiến cho Lý Lệnh Uyển liền cảm thấy cả người lạnh như băng.

Bởi vì nàng ý thức được trước đó bản thân mình chỉ là đang tự lừa mình dối người. Nàng chính là người đã viết ra quyển truyện này, còn Lý Duy Nguyên chẳng qua chỉ là một nhân vật được chính tay nàng viết ra mà thôi.

Nhưng hiện tại chỉ cần nhìn đến ánh mắt lạnh lùng như đao kia, cũng đủ khiến cho Lý Lệnh Uyển thấu hiểu một việc.

Đó chính là cái vị thiếu niên ở trước mặt nàng, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, không hề đơn giản như ba chữ Lý Duy Nguyên trong quyển truyện của nàng.

Giờ phút này Lý Duy Nguyên chính là người đang sống, hắn thật sự đang sống sờ sờ đứng trước mặt nàng.

Hơn nữa trong quyển truyện này, chính tay nàng đã viết, hắn có chỉ số thông minh siêu cao, hắn đủ tàn nhẫn độc ác.

Hắn là người có thù tất báo, tất nhiên sau này hắn sẽ điên cuồng trả thù những người đã giẫm đạp hắn. Mà trong số những người đó còn có nàng.

Trong nháy mắt nàng nghĩ đến kết cuộc bi thảm của nguyên thân, nàng liền cảm thấy cả người lạnh lẽo. Thậm chí hơi thở của nàng trong không trung cũng chẳng hề có độ ấm, chỉ toàn là băng tuyết, xung quanh đều lạnh buốt, nàng còn cảm nhận được hơi thở của cái chết đang đến gần.

Trong lòng nàng chợt run lên, nàng tiếp tục âm thầm quan sát Lý Duy Nguyên, cho dù khuôn mặt nàng đã sắp cứng đơ nhưng nàng vẫn cố gượng cười, nàng muốn tạo thiện cảm với hắn.

Nhưng người thiếu niên đó vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến cho trái tim yếu ớt của nàng muốn rơi ra khỏi lòng ngực.

Lúc này nàng cảm nhận đôi chân mình đang run rẩy, suýt chút nữa là nàng không thể đứng vững, nàng chỉ muốn đặt mông xuống đất cho xong.

Quá là tổn thọ mà. Chỉ với cái ánh mắt này của hắn, làm sao nàng dám suy nghĩ đến tương lai ôm lấy đùi hắn đây? E rằng nàng chưa thành công đã sớm bị hắn đánh cho không thể siêu sinh rồi. Nàng cảm thấy con đường phía trước thật là tối tăm.

Bất quá Lý Duy Nguyên không còn nhìn đến nàng nữa. Hắn vội thu hồi ánh mắt, sau đó hắn tiếp tục đi thẳng trên con đường trải đầy tuyết. Lúc này trong lòng nàng âm thầm cổ vũ chính mình.

Nàng không thể bỏ cuộc, tuyệt đối không thể bỏ cuộc. Dù sao nàng chính là tác giả của quyển truyện này, cho dù phía trước có bao nhiêu khó khăn, nàng nhất định phải nắm lấy hắn, nàng muốn trở thành ánh sáng chiếu soi cho tâm hồn hắn.

Vì thế Lý Lệnh Uyển liền xoay người chạy đến phía sau Lý Duy Nguyên, nàng vừa bước nhanh đến bên cạnh hắn, vừa lên tiếng kêu hắn là ca ca.

Trong truyện gốc, Lý Lệnh Yến luôn gọi Lý Duy Nguyên là ca ca, hơn nữa hắn rất thích cách kêu này, cho nên nàng sẽ kêu hắn như vậy.

Sự thật hiển nhiên, sau khi Lý Duy Nguyên nghe thấy hai chữ ca ca này, bước chân hắn chợt chậm lại. Nhưng ngay sau đó hắn lại bước nhanh hơn.

Thật sự nàng khiến hắn tức cười muốn chết mà, vì sao tiểu nha đầu này hôm nay lại gọi hắn là ca ca?

Nhớ lúc trước, chẳng phải mỗi khi nàng nhìn thấy hắn, nàng luôn chống nạnh dương cằm kêu hắn là tiểu tạp chủng sao?

Lý Duy Nguyên cứ cho rằng, có lẽ do tai hắn vì quá lạnh hỏng mất rồi, cho nên hắn mới nghe hai chữ đó.

Nhưng thật sự không phải tai Lý Duy Nguyên có vấn đề, bởi vì hiện giờ Lý Lệnh Uyển vẫn luôn đi phía sau hắn kêu hắn là ca ca.

Đứa nhỏ tám tuổi với đôi chân nhỏ bé đi trên đường tuyết trơn trượt, nàng lảo đảo nghiêng ngã bước đi, bởi vì nàng muốn bắt kịp bước chân của hắn.

Lúc này Lý Duy Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn thấy một màn này, nhưng sau đó hắn lại thu hồi tầm mắt. Trong lòng hắn lạnh nhạt nghĩ, tiểu nha đầu này lại muốn giở trò gì đây?

Hai ngày trước khi hắn vừa từ tiểu viện của Đỗ Thị bước ra, vừa vặn gặp phải Lý Lệnh Uyển. Khi ấy nàng vừa chống nạnh ương ngạnh chắn trước mặt hắn, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ, vừa dùng ngữ khí khinh thường hỏi hắn: " Tiểu tạp chủng, ngươi đi từ đâu đến đây?"

Lý Lệnh Uyển nhìn về phía sau, liền thấy một tiểu viện hẻo lánh cùng hoang vu. Trên mặt tỏ vẻ mình đã biết điều gì rồi, sau đó nàng đưa tay chỉ vào hắn: " A, a. Ngươi vừa bước ra từ chỗ cấm địa. Ta sẽ đi mách với tổ mẫu chuyện này, ta còn nhớ rõ không ai được phép bước vào nơi đó, nếu phát hiện sẽ bị phạt trượng hình, còn bị đuổi khỏi phủ. Ha, giờ ta sẽ đem chuyện này nói cho tổ mẫu biết." Dứt lời nàng liền quay người chạy đi.

Hiện giờ trên người Lý Duy Nguyên đều là vết thương, khắp cơ thể vô cùng đau đớn. Cho nên tâm tình của hắn thực sự không ổn lắm.

Cho dù người nào bị chính mẫu thân thân sinh của mình hành hạ như vậy, dường như hắn không phải là nhi tử của nàng ta, mà giống như kẻ thù không đội trời chúng với nàng ta vậy. Tất nhiên tâm tình sẽ không ổn rồi.

Nếu như khi ấy Lý Duy Nguyên không nhẫn nhịn, thì hắn đã ra tay bóp chết Đỗ Thị. Bất quá hắn vẫn lựa chọn kìm nén, cho nên thiếu niên mười ba tuổi chỉ biết đứng yên ra sức nắm chặt đôi tay mình, không né cũng không tránh.

Hắn để mẫu thân của mình tuy ý điên cuồng dùng giá nến đồng sắc nhọn đâm vào người mình, thậm chí hắn còn nghe mẫu thân mắng nhiết hắn là đồ tạp chủng, vì sao hắn lại sống trên đời này.

Vì sao hắn lại là tạp chủng? Trong lòng hắn lạnh nhạt nghĩ, chẳng lẽ hắn không phải do Đỗ Thị sinh ra?

Vì điều gì những đứa trẻ nhà khác lại được mẫu thân của mình ôn nhu chăm sóc, còn hắn thì lại bị chính mẫu thân thân sinh ra tay hành hạ như vậy? Có lẽ hắn thật sự nên chết đi.

Hiện tại tâm tình của hắn đang bất ổn, hơn nữa hắn còn gặp phải Lý Lệnh Uyển. Nàng còn ra cố khiêu khích hắn.

Lúc ấy hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, tiểu cô nương ăn mặc đẹp đẽ quý phái, nhưng vẻ mặt thì vô cùng khinh thường hắn.

Nàng còn uy hiếp hắn, muốn nói chuyện này cho lão thái thái biết. Vì thế trong lòng hắn càng trở nên giận dữ, chợt sinh ra một ý nghĩ độc ác, hắn liền đưa tay đẩy ngã nàng.

Hắn nhìn thấy phía sau nàng có một tảng đá có cạnh bén nhọn. Trong lúc đó hắn chỉ muốn đẩy ngã nàng, tất nhiên khi nàng ngã xuống khiến cái ót của nàng đập vào tảng đá đó. Kết quả như hắn đã đoán trước, nàng thật sự đã té trúng tảng đá.

Phịch một tiếng vang lớn, tiếp theo đó chính là màu máu đỏ tươi chậm rãi nhỏ giọt từ tảng đá lan xuống tới mặt đất.

Nhìn thấy vết máu đỏ tươi, trong lòng Lý Duy Nguyên cảm thấy vô cùng thoải mái, lồng ngực hắn nhảy lên như nổi trống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, miệng khô lưỡi đắng. Nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, bộ dạng lạnh nhạt vô cùng.

Theo sau đó là ánh mắt hờ hững của hắn không hề có chút nào hoảng sợ, hắn liếc mắt nhìn tiểu cô nương rồi xoay người rời đi.

Lúc ấy Lý Lệnh Uyển không mang theo nha hoàn bên người, chỉ có một mình nàng nằm trên vũng máu, nàng nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây? Mà khoan đã nếu nàng chết, vậy không ai biết được chính hắn đã ra tay đẩy nàng sao?

Thật đáng tiếc, Lý Lệnh Uyển té như thế mà lại không chết. Trong lòng Lý Duy Nguyên càng chán ghét, vì điều gì mà Lý Lệnh Uyển không chết đi?

Sau đó hắn lại nghĩ, nếu nàng đã tỉnh có khi nào nàng đem việc này nói cho tổ mẫu biết hay không?

Cho dù nàng có nói ra thì hắn một mực không nhận là được. Cùng lắm cứ tổ mẫu đánh chết hắn đi, dù sao mẫu thân của hắn luôn mắng hắn vì sao lại không chết đi kia mà.

Nếu thật sự hắn bị đánh đến chết, vậy chẳng phải đã thỏa nguyện vọng của Đỗ Thị rồi sao?

Từng bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt hắn, nhanh chóng tan thành nước rơi xuống. Nếu để cho người khác nhìn thấy còn cho rằng hắn đang khóc. Nói cho cùng nếu thật sự hắn chết đi, thì thế gian này có ai nguyện khóc vì hắn đây?

Giờ phút này trong lòng Lý Duy Nguyên hờ hững nghĩ, nhưng bước chân vẫn nhanh như cũ.

Lý Lệnh Uyển còn ở phía sau nghiêng ngả lảo đảo bước theo hắn. Cũng vì nguyên thân này từ bé đã được nuông chiều, trước kia rất ít vận động. Cho nên nàng chỉ mới đi vài bước khí huyết đã không lưu thông nổi, nhưng nàng vẫn không dừng bước.

Lý Duy Nguyên còn đang ở phía trước a, nhất định hôm nay nàng phải tạo thiện cảm với hắn mới được.

Nhưng mà căn bản Lý Duy Nguyên không chịu đi chậm lại, Lý Lệnh Uyển dù có cố thế nào cũng không thể đuổi kịp hắn.

Vì thế Lý Lệnh Uyển liều mạng chạy nhanh, vừa thở hổn hển kêu hắn: " Ca ca, huynh đi từ từ thôi. Muội có vài lời muốn nói với huynh"

Chủ yếu nàng muốn cho hắn biết nàng sẽ không đem sự việc hắn đẩy nàng suýt mất tính mạng cho tổ mẫu biết.

Bằng không cái tên này lại cho rằng nàng muốn mách lẻo chuyện này cho tổ mẫu. Không biết chừng hai ngày sau hắn sẽ ở sau lưng nàng giở trò gì hại nàng nữa.

Dù sao hắn cũng có chỉ số thông minh siêu cao, nếu thật sự hắn muốn gây hại cho nàng sợ rằng bản thân sẽ không phòng bị được.

Nhưng Lý Duy Nguyên vẫn không muốn để ý tới nàng, hắn chỉ nhìn phía trước mà đi. Nhanh chóng hắn đã đến cửa tiểu viện của mình, sau đó hắn đưa tay đẩy cánh cửa ra, theo sau hắn nhanh chân bước vào trong.

Tiếp đến hắn xoay người đóng hai cánh cửa gỗ rách nát vang lên một tiếng, rồi hắn cài then cửa lại.

Chờ sau khi hắn đóng cửa thì Lý Lệnh Uyển mới vừa kịp đuổi tới. Nàng dừng chân trước cửa tiểu viện, hơi thở còn chưa thông, giơ tay gõ vào cửa gọi ca ca: " Ca ca, huynh mở cửa ra, muội có vài lời muốn nói với huynh"

Tất nhiên Lý Duy Nguyên sẽ không mở cửa. Nhưng hắn cũng không rời đi, mà hắn chỉ an tĩnh đứng ở phía sau cánh cửa, bởi vì hắn muốn xem Lý Lệnh Uyển rốt cuộc sẽ giở chiêu trò gì.

Lúc này Tiểu Phiến cũng chạy thở hổn hển đuổi theo đến đây. Nàng ta nhìn thấy Lý Lệnh Uyển vẫn không ngừng vỗ lên cánh cửa kêu Lý Duy Nguyên mở cửa ra, bất quá Lý Duy Nguyên vẫn không chịu mở cửa, vì thế nàng ta liền mở miệng khuyên: " Tiểu thư, thời tiết lãnh giá thế này, chúng ta nên trở về thôi."

Lý Lệnh Uyển vẫn không chịu đi. Nàng nghĩ, Lý Duy Nguyên là một con người đa nghi, tuy rằng hắn đã đóng cửa viện.

Nhưng không chừng hắn đang đứng phía trong mà nghe nàng cùng Tiểu Phiến nói chuyện,hắn muốn xem rốt cuộc nàng sẽ làm gì. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để tạo thiện cảm với hắn.

Có cái gì tốt hơn so với việc người khác cho rằng dù người đó không có ở trước mặt mình, nhưng bản thân nàng vẫn nhiệt tình đứng trước xin lỗi?

Vì thế Lý Lệnh Uyển liền đưa tay ra sức gõ vào cánh cửa. Quả thực là rất đau nha, đau đến mức nước mắt sắp rơi ra luôn rồi.

Cho dù nàng có khóc thì vẫn cách một cánh cửa, Lý Duy Nguyên làm sao có thể nhìn thấy, vì vậy chỉ cần nàng nói chuyện mang theo âm thanh như khóc là được rồi.

Ngay sau đó Tiểu Phiến chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu thư nhà mình đứng trước bậc thềm đầy tuyết, thút tha thút thít nức nở nói: " Ta không đi, trước kia là ta sai rồi, ta không nên khi dễ ca ca. Ca ca đối với ta tốt như vậy, mỗi lần ta đối xử với ca ca như vậy, huynh ấy đều không mắng ta, cũng sẽ không đánh ta"

Hắn thật sư là không mắng, cũng không đánh, bất quá một khi hắn ra tay chính là muốn lấy mạng của nàng.

Trong lòng Lý Lệnh Uyển luôn nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn khóc thút tha thút thít nức nở như cũ.

Sau đó nàng lại giơ tay gõ cửa, khóc lóc gọi ca ca, cứ lặp đi lặp lại nói mình biết sai rồi. Ca ca huynh mở cửa đi, cho ta một cơ hội xin lỗi a.

Hiện tại nàng chỉ là đứa nhỏ tử tám tuổi, nói chuyện không thể quá trật tự, bằng không Lý Duy Nguyên sẽ nghi ngờ.

Nhưng tất nhiên hắn vẫn sẽ không mở cửa. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt đứng sau cánh cửa, trong lòng hắn không tin những lời nói của Lệnh Uyển.

Nàng nói xin lỗi hắn? Hắn chỉ cười nhạt một tiếng, trừ phi mặt trời mọc từ phía Bắc.

Từ đầu đến cuối hắn đều không lên tiếng, bất quá hắn vẫn đứng phía sau cánh cửa, cũng không có ý định rời đi.

Lý Lệnh Uyển chợt nghĩ, nếu nàng quá nóng vội sẽ không thành công.

Hiện giờ nàng không thể thay đổi những thành kiến của Lý Duy Nguyên đối mình. Dù sao ngày tháng còn dài, nàng có thể từ từ cảm hoá hắn.

Trong lòng nàng rất tin tưởng loại người như Lý Duy Nguyên, cho dù là thể xác hay tâm

hồn đều vô tình cùng lạnh lẽo. Nhưng thật ra hắn có khát vọng cực kỳ mãnh liệt đối với sự yêu thương.

Cho nên nàng phải dùng tình yêu của mình để cảm hoá hắn. Trong lòng lý Lý Lệnh Uyển nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn gõ tay vào cánh cửa một lúc, kêu vài tiếng ca ca, khóc lóc nói: " Ca ca, huynh không thể không để ý tới muội, ngày mai muội lại đến đây tìm huynh nói chuyện"

Sau đó nàng xoay người cùng nha hoàn Tiểu Phiến ung dung rời đi.

Nàng vừa đi khỏi, Lý Duy Nguyên liền suy nghĩ. Sau đó hắn vẫn ghé mắt nhìn vào khe nhỏ trên cửa quan sát bên ngoài.

Hiện giờ tuyết rơi lại càng nhiều hơn. Thân ảnh nhỏ bé kia đang đi từng bước nghiêng ngả lảo đảo trên con đường tuyết phía trước. Lý Duy Nguyên nhìn một hồi, bỗng nhiên hắn chợt cười nhạt một tiếng.

Lần này tiểu ma đầu lại muốn làm gì đây? Tuyệt đối hắn sẽ không tin nàng đi đến đây tìm hắn, chỉ vì muốn xin lỗi hắn đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.