Em Gái Của Gian Thần

Chương 49: Tâm tư của mọi người



Lý Lệnh Uyển nói cho Lý Duy Nguyên nghe trong lòng mình lo lắng những gì. Ví như việc nàng không hiểu rốt cuộc bản thân mình nên làm gì, hay những việc bối rối như lúc sáng nay, nàng sợ chính mình không thể giải quyết ổn thỏa được mọi việc.

Dù sao bên cạnh nàng lại có một người thông minh như Lý Duy Nguyên, nếu bây giờ không nhờ hắn nghĩ cách giúp nàng thì thật là lãng phí.

Cho nên nàng liền nhíu mày, nhìn Lý Duy Nguyên nói: " Hôm nay muội thấy thái độ của phụ thân đối với Lan di nương rất ôn nhu, có lẽ trong lòng ông ta cực kỳ yêu thích Lan di nương. Nhưng khi ông ta nhìn thấy nương của muội, thì lại không vui cho lắm. Ca ca, muội phải làm sao bây giờ, muội sợ sau này ông ta sẽ vì Lan di nương mà hưu nương của muội."

Sau khi nghe nàng nói xong, Lý Duy Nguyên nhìn nàng. Trong lúc nàng nói những lời đó, thái độ tuy có chút lo lắng, nhưng biểu tình cùng ngữ khí dường như rất bình tĩnh, hắn nhìn ra được điều đó. Chỉ sợ việc Lý Tu Bách hưu Chu Thi sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Nếu nàng có thể biết trước tương lai hắn sẽ trở thành Tể tướng, thì việc nàng biết được sau này Chu Thị sẽ bị Lý Tu Bách hưu cũng là một việc rất bình thường. Bất quá hiện giờ...

" Sẽ không đâu." Hắn dùng ngữ khí khẳng định nói, " Tam thúc không phải là kẻ ngốc, mới vừa hồi kinh ông ta liền hưu chính thê của mình, còn lập thiếp thất lên vị trí đó sẽ không ổn. Hơn nữa Lễ Ký có ghi, nếu nhà mẹ đẻ của thê tử không còn ai thì không thể hưu được. Mà nếu lúc này Tam thúc hưu Tam thẩm, thì sẽ rất bất lợi với ông ta, tất nhiên ông ta sẽ bị những quan viên trong Đô Sát Viện buộc tội, có thể còn bị cắt chức quan. Theo như tình hình hôm nay ta quan sát thấy, ông ta rất để tâm đến chức quan của mình, cho nên tạm thời ông ta không dám làm điều đó đâu."

Cái gọi là không còn nhà mẹ đẻ để về, không thể hưu. Có nghĩa là trong lúc trượng phu cưới thê tử của mình, nhà mẹ đẻ của thê tử vẫn còn sống, nhưng sau này vì lý do nào đó nhà mẹ đẻ của thê tử không còn ai nữa dưới tình huống này người trượng phu không được phép hưu thê tử của mình.

Lý Lệnh Uyển biết Lý Duy Nguyên là một người thận trọng, nếu hắn đã khẳng định như vậy, trong lòng nàng cũng yên tâm được phần nào.

Nhưng sau đó nàng chợt nghĩ đến việc phụ thân của Tôn Lan Y sẽ nhanh được khôi phục chức quan, hơn nữa lão thái thái lại là một người xem trọng địa vị thích người có địa vị cao sang, ghét người có địa vị thấp kém, tất nhiên bà sẽ tìm mọi cách để lôi Chu Thị xuống, nâng Tôn Lan Y lên vị trí chính thê của Lý Tu Bách.

Bất quá nàng lại nghĩ, cũng không sao cả, nàng có thể giúp Chu Thị có được một người nhi tử.

Nếu Chu Thị có nhi tử thì chắc chắn địa vị của nàng ta ở Lý phủ này sẽ được củng cố không ít.

Hơn nữa về phía Tôn Lan Y, nàng phải nghĩ cách làm sao để Tôn Lan Y gặp mặt Vĩnh Hoan Hầu đây?

Chỉ cần nàng ta có thể gặp mặt Vĩnh Hoan Hầu, có lẽ sẽ phát sinh một vài chuyện tốt không chừng, như vậy mới có thể giúp Chu Thị giải quyết được nguy cơ hiện tại, thậm chí sau này Chu Thị sẽ không còn bị Lý Tu Bách hưu nữa.

Vốn trong truyện gốc Tôn Y Lan cùng Vĩnh Hoan Hầu chỉ là nhân vật phụ nhỏ bé, vì vậy nàng không có lãng phí thời gian viết về nhiều về tình sử của bọn họ, chỉ viết vài câu mà thôi, nói đúng hơn nhân vật Vĩnh Hoan Hầu cũng vô cùng mờ nhạt.

Nhưng hiện tại không còn giống như trong truyện gốc nữa, nàng phải tìm mọi cách lợi dụng thật tốt cái nhân vật Vĩnh Hoan Hầu này mới được.

Nếu tính đến thời điểm hiện tại, có lẽ Vĩnh Hoan Hầu cùng chất nhi của ông ta cũng nên hồi kinh rồi....

Sau khi nghĩ đến việc này, Lý Lệnh Uyển cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn. Nói cho cùng nàng vẫn là tác giả của quyển chuyện này kia mà, ít nhiều gì thì nàng cũng là người sở hữu bàn tay vàng đó nha, cho nên nàng còn lo lắng gì chứ.

Lý Duy Nguyên nhìn nàng không hề chớp mắt. Trong mắt hắn gương mặt nàng sáng như ngọc, hoàn mỹ không gì sánh bằng.

Hắn cũng không hiểu được vừa rồi, nàng đang suy tư điều gì, chỉ là nàng đang nhíu mày bỗng nhiên lại thả lỏng, hơn nữa khoé môi nàng còn mang theo chút ý cười, nhìn nàng như vậy thật xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt hắn chợt nhìn vế nơi khác. Mỗi lần hắn trông thấy Lý Lệnh Uyển, trong lòng dường như xuất hiện một loại tình cảm rất khác với tình cảm huynh muội bình thường. Nhưng hắn hiểu rõ, bản thân mình không nên sinh ra tình cảm này với nàng.

Bởi vì nàng là muội muội của hắn, còn hắn lại là huynh trưởng của nàng, hắn chỉ có thể dùng tình cảm huynh muội mà yêu thương nàng mà thôi.

Cuối cùng Lý Lệnh Uyển cũng đã nghĩ thông suốt, tâm tình nàng cũng dễ chịu hơn, dường như mọi phiền muộn đều tiêu tan hết.

Hiện giờ trời cũng đã tối, nàng nhanh rời khỏi giường gỗ, nàng nói với Lý Duy Nguyên, nàng muốn trở về Di Hoà Viện, vì vậy nàng lên tiếng cáo từ với hắn.

Hôm nay nàng đã ở tiểu viện của Lý Duy Nguyên cả một buổi chiều, cho nên lúc này nàng phải trở về thôi.

Lý Duy Nguyên cũng không có ý giữ nàng ở lại, bất quá hắn muốn cầm đèn lồng đưa nàng quay về Di Hoà Viện.

Nhưng nàng lại một mực từ chối: " Huynh đưa muội về Di Hoà Viện, sau đó thì sao, huynh lại phải đi một mình trở về tiểu viện của mình. Hiện giờ bên ngoài trời đang đổ tuyết, còn có gió lớn để huynh một mình quay về muội không yên tâm."

Nghe nàng nói như thế, trong lòng Lý Duy Nguyên cảm động, nhưng hắn vẫn kiên trì nói với nàng: " Muội cũng biết bên ngoài tuyết rơi gió lớn sao, ta trở về một mình thì muội không yên tâm, nhưng tại sao muội không nghĩ đến để muội đi về như thế ta có yên tâm hơn không?"

Lý Lệnh Uyển cảm thấy Lý Duy Nguyên cố chấp như vậy, nàng cũng không cố thuyết phục hắn nữa, vì thế nàng đồng ý để hắn đưa mình trở về Di Hoà Viện.

Bất quá trước khi ra khỏi cửa nàng liền kêu Cẩn Ngôn đi cùng, chờ lát nữa Lý Duy Nguyên trở về không còn phải đi một mình nữa, mà hắn đã có Cẩn Ngôn theo cùng.

Sau khi Lý Duy Nguyên đưa Lý Lệnh Uyển trở về Di Hoà Viện, hắn liền cùng Cẩn Ngôn quay về.

Lúc này gió thổi lớn, tuyết rơi càng nhiều, gió mạnh thổi qua những phiến lá trúc hai bên đường tạo ra âm thanh dào dạt.

Cẩn Ngôn đang cầm đèn lồng đi phía trước soi đường cho Lý Duy Nguyên, bỗng nhiên hắn ta nghe thấy giọng nói lãnh đạm giống như gió tuyết của Lý Duy Nguyên vang lên: " Về sau nếu Tam tiểu thư còn đến đây, thì cứ trực tiếp nhốt Tam tiểu thư ở ngoài cửa."

Cẩn Ngôn nghe hắn nói thế liền cung kính đáp ứng. Cẩn Ngôn nào dám để Lý Lệnh Yến tiến vào tiểu viện của đại thiếu gia lần nào nữa?

Hôm nay nếu không phải có Lý Lệnh Uyển cầu xin cho hắn ta, có lẽ hắn ta đã phải quỳ gối ngoài gió tuyết một canh giờ mất rồi.

*

Sau khi Lý Tu Bách rời khỏi Thế An Đường, hắn ta liền trở về Y Lan Viện. Trước kia viện này không phải tên là Y lan viện, chỉ là khi Lý Tu Bách sắp hồi kinh liền sai người viết thư báo cho lão thái thái biết chuyện này, đồng thời cũng sai người đến sửa lại viện danh này, ý nghĩa của viện danh này tất nhiên nhìn thôi cũng có thể đoán ra hắn ta làm vì ai.

Lúc này Tôn Lan Y đang ngồi trên giường gỗ gần cửa sổ, trước mặt nàng ta là một cái bàn Kháng trác nhỏ, trên mặt bàn còn bài một bàn cờ vây, trong tay nàng ta còn cầm một quân cờ, nàng ta đang chơi cờ một mình.

Nàng ta chăm chú xem xét nên đi tiếp quân cờ nào, bỗng nhiên có một nha hoàn tiến vào thông báo Lý Tu Bách đã trở lại, nàng ta hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên trở về kinh thành, nàng ta cho rằng Lý Tu Bách sẽ đi đến chỗ Chu Thị. Sau đó nàng ta liền buông quân cờ trong tay xuống, nhanh đứng dậy, đưa tay nhận lấy áo choàng lông chồn mà Lý Tu Bách vừa cởi ra, theo sau nàng ta treo nó vào giá treo.

" Tại sao nàng lại làm những việc này?" Lý Tu Bách nhìn Tôn Lan Y, ngữ khí ôn hoà nói: " Cứ để nha hoàn làm được rồi."

Tôn Lan Y vẻ mặt nhàn nhạt cười: " Đây là bổn phận của người thiếp thất nên làm."

Lý Tu Bách nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tôn Lan Y, hắn ta thầm nghĩ, có lẽ trong lòng nàng ta vẫn chưa buông bỏ được chuyện cũ, hắn ta nhịn không được lại thầm thở dài một hơi.

Đã nhiều năm trôi qua, nàng ta vẫn đối xử với hắn lạnh nhạt như vậy. Tuy rằng không lạnh cũng không nóng, chỉ là nàng ta vẫn không hề muốn quan tâm đến hắn ta mà thôi.

Bất quá trên mặt Lý Tu Bách không hiện ra điều gì. Ánh mắt hắn ta nhìn đến bàn cờ vây, trên bàn cờ đã hạ mười quân cờ trắng đen, vì thế hắn ta liền đi đến ngồi một bên, mở miệng nói với Tôn Lan Y: " Chúng ta đánh một ván cờ đi."

Tôn Lan Y không lên tiếng, nàng ta bước đến ngồi bên phía đối diện, cầm một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ. Tiếp đến Lý Tu Bách cũng cầm một quân cờ đen, suy nghĩ một chút, rồi mới đặt lên bàn cờ.

Đối với việc chơi cờ vây Tôn Lan Y cực kỳ am hiểu, Lý Tu Bách vốn không phải là đối thủ của nàng ta.

Chỉ là Tôn Lan Y muốn nhường hắn ta một chút, cho nên thoạt nhìn trên bàn cờ hai quân trắng đen cũng coi như ngang bằng nhau.

Nhưng Tôn Lan Y cảm thấy đánh cờ với hắn ta chẳng có chút thú vị nào, thà tự chơi một mình còn thú vị hơn. Sau đó trong đầu nàng ta chợt nhớ đến một người.

Thật ra bản thân nàng ta am hiểu cờ vậy như vậy chính là do một tay người ấy dạy nên.

Cho dù người ấy dạy nàng chơi cờ nhiều năm như thế, nhưng cuối cùng tài nghệ của nàng vẫn không thể sánh bằng người ấy.

Mỗi lần hai bọn họ chơi cờ cùng nhau, người ấy luôn nhường nàng vài phần, nhưng nàng vẫn thua.

Nghĩ đến người ấy, nàng chợt thở dài đã nhiều năm không gặp, nàng chẳng tài nào nhớ rõ tướng mạo người ấy nữa rồi, cho dù như vậy nàng vẫn luôn nhớ đến nụ cười bình thản của người ấy.

Nghĩ đến đây, khó tránh khỏi nàng lại thất thần. Bất quá nàng đang cầm quân cờ trong tay, lại cúi đầu, cho nên Lý Tu Bách cứ nghĩ rằng nàng ta đang suy nghĩ về ván cờ này.

Qua một lúc sau, Tôn Lan Y mới cầm quân cờ đặt trên bàn cờ.

Đột nhiên nàng ta nghe thấy Lý Tu Bách lên tiếng: " Việc phụ thân của nàng, ta đã cho người đi tìm hiểu. Hoàng Thượng đã hạ chỉ minh oan cho phụ thân nàng, còn ra lệnh cho người đến Vân Nam đón phụ thân nàng trở về. Lan Y, sang năm phụ thân nàng sẽ quay lại kinh thành, còn khôi phục lại chức quan, có thể sẽ được thăng chức."

" Có thăng quan tiến chức hay không, việc đó quan trọng lắm sao?" Bởi vì nàng ta sớm đã nghe Lý Tu Bách nói về việc của phụ thân mình, cho nên đối với việc này nàng cũng không có gì bất ngờ, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.

" Chốn quan trường đầy cạm bẫy, có gì để lưu luyến? Ta chỉ mong phụ thân cùng gia đình mình an an ổn ổn sống qua ngày, tốt nhất là quy ẩn quan trường thì tất cả mọi việc mới được yên bình."

Nghe nàng ta nói như thế Lý Tu Bách cũng không biết tiếp lời ra sao. Nhưng một lúc sau hắn ta lại nói: " Ta nghe nhóm đồng liêu nói rằng, lần này Vương đại nhân đã thất thế, việc phụ thân nàng được trả lại trong sạch ít nhiều cũng nhờ vào sự giúp đỡ của Vĩnh Hoan Hầu. Lan Y, có phải trước đây phụ thân nàng có quen biết với Vĩnh Hoan Hầu không? Nếu không quen biết thì làm sao hắn ta lại tận tâm tận lực giúp đỡ như vậy?"

Nghe đến ba chữ Vĩnh Hoan Hầu, trong lòng Tôn Lan Y chợt trở nên căng thẳng, tay cầm quân cờ run run. Nhưng nàng ta nhanh thu lại biểu tình đó, rũ mắt nói: " Chàng ấy cùng phụ thân ta có chút quen biết."

Vừa rồi Lý Tu Bách đã nhìn thấy hết những biểu hiện khác thường của nàng. Trong lòng hắn ta cũng bất ngờ, sống cùng nhau mấy năm hiếm khi hắn ta nhìn thấy Tôn Lan Y bộ dạng thất thố như vậy, bất quá hắn ta chỉ nhắc đến một số việc liên quan đến Vĩnh Hoan Hầu, vì sao nàng ta lại có sắc mặt khác lạ như vậy?

Lý Tu Bách lại nhớ tới một việc, hắn ta từng nghe nhóm đồng liêu nhắc về vị Vĩnh Hoan Hầu này, bọn họ nói người đó còn trẻ tuổi mà đã kế thừa tước vị, tướng mạo lại anh tuấn phi phàm, quả thật là một mỹ nam.

Hiện nay khi thấy sắc mặt kỳ lạ của Tôn Lan Y, hắn ta tin chắc nàng ta cùng Vĩnh Hoan Hầu có quen biết với.

E rằng mối quan hệ của bọn họ không chỉ nằm ở mức quen biết bình thường. Càng nghĩ tới điều này trong lòng Lý Tu Bách lại có chút hụt hẫng, nhưng hắn ta cũng biết nếu mình cứ cố hỏi nàng ta về việc của Vĩnh Hoan Hầu, nàng ta sẽ không chịu nói điều gì đâu.

Mấy năm chung sống với nhau, không phải hắn ta không hỏi Tôn Lan Y về những việc trước đây của nàng, nhưng mỗi lẫn hắn ta hỏi tới nàng chỉ mỉm cười một chữ đều không nói.

Một khi nàng ta đã không muốn, tuyệt nhiên một chữ chữ cũng không muốn nói cho hắn ta biết.

Lúc này trong lòng Lý Tu Bách cảm thấy giống như có dòng nước bị tắc nghẽn bên trong, thật vô cùng khó chịu.

Sau đó hắn ta đem quân cờ trong tay thả về hủ cờ, rồi nhìn Tôn Lan Y liền nói: " Thôi, nghỉ ngơi thôi."

Tôn Lan Y không cử động, chỉ nhẹ nhàng nói: " Hôm nay là ngày đầu tiên hồi kinh, lão gia nên đến chỗ thái thái nghỉ ngơi đi."

Những năm chung sống nàng vẫn luôn cố tình đưa hắn ta đến chỗ nữ nhân khác, thậm chí nàng không hề tỏ ra ghen ghét hay phiền lòng về việc đó.

Nghe nàng nói thế, Lý Tu Bách càng thêm tức giận nói: " Đêm nay ta sẽ nghỉ ngơi ở chỗ của nàng, không đi nơi nào hết."

Tôn Lan Y thoáng nhìn Lý Tu Bách, dường như sắc mặt hắn ta không tốt lắm, nàng biết hắn ta đã nổi giận.

Vì về nàng ta cũng không muốn làm hắn ta tức giận thêm, cho nên không nói việc đó nữa, sau đó nàng phân phó nha hoàn đem nước đến cho Lý Tu Bách rửa mặt, theo sau cả hai người bọn họ lên giường nghỉ ngơi.

Bởi vì trong lòng Lý Tu Bách cảm thấy khó chịu, cho nên động tác khi trên giường của hắn ta có chút thô lỗ, nhưng Tôn Lan Y vẫn cố cắn răng nhíu mày chịu đựng không lên tiếng.

Sáng sớm hôm sau nàng hầu hạ Lý Tu Bách rời giường, tiễn hắn ta ra cửa - tuy rằng Lý Tu Bách có lệnh của Lại Bộ mới được trở về kinh thành, nhưng cụ thể hắn ta được nhận chức quan nào thì còn chưa quyết định, cho nên hắn ta muốn đi khắp nơi thăm hỏi một phen, tranh thủ lót đường để có thể nhận được một chức quan tốt nhất- sau khi tiễn hắn ta rời đi, Tôn Lan Y liền quay trở về phòng ngồi ngây ngốc trên giường.

Tối hôm qua nàng nghe Lý Tu Bách nhắc tới Vĩnh Hoan Hầu, đêm đó nàng đã nằm mơ thấy người ấy.

Trong giấc mơ sương khói mờ mịt, người ấy lại ở khoảng cách quá xa, nàng không tài nào nhìn rõ được tướng mạo của người ấy.

Nàng chỉ có thể nghe thấy người ấy ôn nhu gọi nàng: " Lan nhi, nàng đang ở đâu? Vì sao ngần ấy năm qua ta tìm nàng khắp nơi đều không thấy?" Nghe những lời nói đó, trong lòng nàng ngăn không nỗi sự chua xót cùng bất lực.

Dù đã mười bốn năm trôi qua, nàng cũng đã trở thành mẫu thân của hai hài tử, chung quy nàng với người ấy vẫn là có duyên nhưng không có phận.

Nàng đang suy tư nghĩ ngợi, chợt nghe nha hoà bên ngoài phòng lên tiếng tiểu thư, thiếu gia, trong nháy mắt nàng lại hồi thần.

Sau đó nha hoàn liền vén màn giường bích sa lên, nàng nhìn thấy Lý Lệnh Yến nắm tay Lý Duy Hoa, hai tỷ đệ bọn họ đang bước vào đây.

Nhìn thấy hai tỷ đệ bọn họ, cuối cùng Tôn Lan Y cũng có một nụ cười xuất phát từ nội tâm. Nàng nắm tay kéo Lý Duy Hoạ ngồi trên người mình, hôm nay Lý Duy Hoa mặc y phục bông màu đỏ thêu hoa văn, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo choàng, nàng đưa tay sờ mặt bé con, quan tâm hỏi: " Hoa nhi, con có lạnh không?"

Lý Duy Hoa năm nay đã tròn ba tuổi, từ lúc sinh ra đã kháu khỉnh khỏe mạnh. Nghe vậy nó liền lắc đầu nói: " Mẫu thân, con không lạnh."

Tôn Lan Y đưa tay vuốt mặt Lý Duy Hoa một chút, sau đó chậm rãi nói: " Hoa nhi, nhớ kỹ sau này con không thể kêu ta bằng mẫu thân, chỉ có thể kêu ta là di nương, có hiểu không?"

Hiển nhiên Lý Duy Hoa không hiểu lời mẫu thân mình nói, nó liền nhíu khuôn mặt nhỏ, ngẩng đầu khó hiểu hỏi: " Mẫu thân, người rõ ràng là mẫu thân của con, không phải là di nương, tại sao người lại muốn con kêu người như vậy?"

Tôn Lan Y có chút dở khóc dở cười với câu hỏi này của Lý Duy Hoa.

Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn giải thích cho nó hiểu: " Cái danh di nương này không phải là con xem mẫu thân như tỷ muội, mà chỉ là một cách xưng hô khác của mẫu thân mà thôi."

Tiếp đến nàng lại dặn dò: " Còn nữa, sau này khi gặp thái thái, thì con phải kêu người là đại nương, nhớ rõ chưa?"

" Dạ." Lý Duy Hoa câu hiểu câu không gật đầu nói: " Con nhớ rồi." Tôn Lan Y liền vỗ tay Lý Duy Hoa, khen một câu: " Hoa nhi của ta thông minh nhất."

Sau đó nàng nhìn Lý Lệnh Yến đang ngồi ở bên kia hỏi: " Hôm qua con có nói với ta muốn đích thân đem những món quà ở Hàng Châu tặng cho những huynh đệ tỷ muội của con, vậy con đã tặng chưa?"

Lý Lệnh Yến liền gật đầu: " Dạ, con đã tự mình đi tặng chúng."

" Nhưng tại sao ta lại nghe thấy, con chỉ đích thân tặng những huynh đệ tỷ muội con vợ lớn và đại ca con, còn Quyên nhi là thứ nữ của nhị phòng, thì con lại kêu nha hoàn đem đến?" Tôn Lan Y chợt lên tiếng hỏi Lý Lệnh Yến.

Lý Lệnh Yến liền cúi đầu không lên tiếng. Tôn Lan Y lại nói tiếp: " Con đang suy nghĩ điều gì? Chắc trong lòng con nghĩ, Quyên nhi chỉ là con của vợ lẽ, cho nên con không muốn xem trọng nàng ta, vì vậy con đã sai nha hoàn đem chúng tặng cho nàng ta, đúng không?" Lý Lệnh Yến vẫn cúi thấp đầu không lên tiếng.

Tôn Lan Y thấy bộ dạng này của Lý Lệnh Yến, thì trong lòng có chút không nỡ. Sau đó nàng chỉ khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: " Yến nhi à, hiện tại con cũng chỉ là nhi nữ con vợ lẽ mà thôi. Con có tư cách gì mà xem thường Quyên nhi?"

Khi Lý Lệnh Yến nghe thấy câu nói đó có chút khó chịu, đôi tay cũng gắt gao nắm chặt.

Sau đó nàng mới ngẩng đầu nhìn Tôn Lan Y nói: " Mẫu thân, con không hiểu vì sao mẫu thân lại trở nên như vậy. Bởi vì lúc trước ngoại tổ phụ vô duyên vô cớ bị định tội oan, người không tranh thủ thời cơ cũng chẳng sao, nhưng hiện tại không phải ngoại tổ phụ đã được minh oan, hơn nữa còn được Hoàng Thượng phục chức, tại sao người không tranh thủ thời cơ này đi? Hôm qua người cũng thấy rồi đó, cái vị Chu Thị kia nhìn thật không có khí chất gì cả, hơn nữa lại nhà mẹ đẻ của bà ta đã không còn ai, bà ta làm sao có thể so được với người? Lại còn Lý Lệnh Uyển đó, nó..."

Nhưng nàng chưa kịp nói xong, Tôn Lan Y đã nhẹ mắng: " Im miệng."

Lý Lệnh Yến liền nhấp môi không nói nữa, bất quá trong lòng nàng cảm thấy ủy khuất, theo sau nàng cúi thấp đầu không muốn nhìn đến Tôn Lan Y nữa. Mà Tôn Lan Y nhìn nàng một lúc, sau đó mới thở dài một hơi.

Trong lòng Tôn Lan Y cũng rất rối rắm. Về phương diện này, ai mà nguyện ý làm con vợ lẽ đâu?

Hơn nữa nhi nữ của mình tài sắc vẹn toàn như vậy, còn được Lý Tu Bách yêu thương, hơn nữa với thân phận con vợ lẽ sau này khi sắp xếp hôn sự sẽ chịu thiệt thòi một chút.

Người làm mẫu thân như nàng, tất nhiên cũng hy vọng nhi nữ của mình sẽ được gả vào chỗ tốt. Nhưng về phương diện khác, từ nhỏ nàng đã được gia đình dạy dỗ không nên vì việc của mình mà làm hại người khác.

Thật sự Chu Thị cũng rất đáng thương. Cái loại người như Lý Tu Bách có gì để lưu luyến, thậm chí hắn ta đối xử với Chu Thị cùng nhi nữ của mình cũng quá là nhẫn tâm và lạnh lùng.

Vì thế Tôn Lan Y cũng không muốn nói thêm gì nữa, tiếp đến nàng kêu nha hoàn dọn đồ ăn sáng lên. Vừa rồi Lý Tu Bách vội vã đi ra ngoài, cho nên bọn họ chỉ ăn qua loa mà thôi, hiện tại nàng có chút đói bụng, vì vậy nàng muốn dùng bữa cùng hai hai tử của mình.

Lý Lệnh Yến thấy Tôn Lan Y không nói gì, nàng hiểu được trong lòng Tôn Lan Y nhiều ít gì cũng đã bị những lời nói này của mình làm cho lay động, vì thế nàng ngăn không được mừng thầm, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì, chỉ là quy quy củ củ ngồi trên giường.

Người dọn cơm lên chính là đại nha hoàn của Tôn Lan Y, tên là Hoàn Minh Nguyệt, năm nay nàng ta đã mười tám tuổi, tuy dụng mạo không quá xuất chúng nhưng cũng làm lay động lòng người.

Ba mẫu tử bọn họ cùng nhau ngồi ở bàn Kháng trác dùng bữa, sau đó bọn họ trò chuyện với nhau một lúc, Tôn Lan Y liền phân phó nha hoàn cùng nhũ mẫu đưa bọn họ trở về.

Hiện tại cuộc sống của bọn họ không còn giống như lúc ở Hàng Châu, trước kia bọn họ ở cùng một viện. Nhưng bây giờ đã quay về Lý Phủ mỗi người phải ở các viện khác nhau, khoảng cách cũng khá xa.

Nơi ở của Lý Lệnh Yên là một nơi rất hữu tình nên thơ, cảnh sắc bên trong cực kỳ thanh nhã. Vừa thấy nàng ra trở về liền có một tiểu nha hoàn vội vã tiến đến mở cửa.

Nàng ta nhanh trở về phòng ngồi trên giường nghỉ ngơi, lại có nha hoàn dâng trà cho nàng ta dùng.

Sau khi nhận tách trà, nàng ta uống một ngụm lại đặt lên bàn, theo sau nàng ta bảo đại nha hoàn của mình vào phòng, còn bảo đại nha hoàn triệu tập tất cả các nha hoàn trong viện đến đây, hỏi: " Chuyện ta sai các ngươi đêm quan tặng quà cho Lý Lệnh Quyên là ai đã đi nói cho mẫu thân của ta biết?"

Tất cả bọn họ đều lắc đầu, đại nha hoàn cũng sợ hãi trả lời: " Nô tì không biết."

" Được vậy ta sẽ cho người điều tra." Lý Lệnh Yến trong mũi khẽ hừ một tiếng, " Chờ ta tra xét xong sẽ tuỳ tiện tìm một lý do nào đó đuổi người đó đi rời khỏi đây. Sau này bất cứ chuyện gì của ta đều không được phép nói cho mẫu thân ta biết."

Bọn họ đồng thanh lên tiếng, sau đó mọi người liền rời khỏi, Lý Lệnh Yến lại bảo đại nha hoàn của mình ở lại: " Lát nữa ngươi đem ít tiền đến phòng bếp tìm quản sự ở chỗ đó, nói với bà ta, sau này những món ăn của ta không cần bỏ nước tương. Còn có nói với bà ta làm nhiều điểm tâm phong phú một chút, ta thích ăn ngọt."

Ăn nước tương nhiều da dẻ sẽ dễ sạm, còn ăn ngọt quá nhiều thì dễ béo, tất nhiên nàng ta không hề biết điều đó.

Nghe xong đại nha hoàn vâng một tiếng, liền mở cửa phòng đi ra ngoài.

Lý Lệnh Yến lại dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì trên đường về đây nàng ta không nghỉ ngơi được bao lâu, cho nên đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không còn tinh thần.

Hơn nữa sáng sớm hôm nay nàng ta đã đến thỉnh an lão thái thái, cũng biết được việc bà mời các tiên sinh về Lý phủ dạy, cho nên nàng ta cũng nói rõ ý định muốn học tập cùng các huynh đệ tỷ muội.

Tất nhiên lão thái thái nghe xong rất vui vẻ, bà ta thích nhất những hài tử ham học hỏi, vì thế liền lập tức đồng ý.

Hiện tại vì nhà của phu tử dạy văn học có chuyện đã xin phép lão thái thái cho ông ta trở về quê, vì thế năm trước các tiểu thư đã không còn học mộn đó nữa, buổi sáng các tiểu thư chỉ cần học lễ nghi cùng thêu thùa mà thôi.

Chờ sau khi Lý Lệnh Yến đi đến đó học tập, thì nàng ta còn phát hiện Lý Lệnh Uyển, Lý Lệnh Kiều cùng Lý Lệnh Quyên đã ở đó.

Bởi vì mấy năm nay ba người bọ họ bị Hỉ ma ma nghiêm khắc làm dọa sợ không ít lần. Cho nên mỗi lần đến tiết học lễ nghi, bọn họ thường đến sớm một chút. Vì bọn họ sợ nếu như Hỉ ma ma đến sớm hơn, thì bọn họ sẽ bị bà ta trách phạt.

———————————//—-//————————-

Có chương mới rồi đây 😌😌 các cậu có thích không!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.