Em Gái Cưng Của Ngũ Đại Tài Phiệt

Chương 38: Chương 38




Cô hơi giật mình một chút,vô thức lùi về phía sau thì đã đụng phải Huyết Cửu Đình Phúc, anh thuận tay liền ôm cô vào lòng, lấy một tay che mắt cô lại vì lo cô sẽ sợ hãi với hình ảnh trước mắt,ai ngờ đâu cô còn kéo bàn tay anh xuống,sau đó còn nhìn chằm chằm vào con mà kia rồi phán một câu:
- Make up thì giống thật nhưng chưa đủ trình làm chị đây sợ nha, có lẽ nếu cho thêm vài con dao ghim ở trên người nữa thì chị đây sẽ sợ mà khóc thét lên đó!_ Ngọc Băng kiêu ngạo nói.

Sau đó thoát khỏi vòng tay anh tiếp tục đi về phía trước.

Cả Huyết Cửu Đình Phúc và người giả ma kia đều đứng hình nhìn cô mà ngơ ngác, ngỡ ngàng.

Anh cứ tưởng là cô sẽ sợ nên mới lo lắng che mắt cô lại ai ngờ đâu cô không những không sợ mà còn nhìn người ta mà bình luận một câu đi vào lòng đất.

Con ma said: " Tui khổ quá mà! Đã làm nghề này rồi mà ko làm người ta sợ mà còn để người ta thản nhiên góp ý lại mình nữa chứ! Chắc tui phải bỏ nghề từ hôm nay quá!"
Đi được một lúc nữa thì cô và anh cũng ra khỏi nhà.

Bên ngoài có rất nhiều cặp đôi đang đứng vỗ về cho nhau, thậm chí còn có người mặc dù không sợ nhưng vẫn muốn giả vờ sợ hãi để người bên cạnh dỗ dành mình.

Thật là giả tạo quá mức đi!

- Tiểu công chúa! Muốn đi chơi gì tiếp theo?_ Huyết Cửu Đình Phúc đứng bên cạnh cô hỏi.

- Ừm! Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc.

_ Nghe anh hỏi cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Woa ~ anh đó đẹp trai quá đi!
- Ước gì bạn trai tôi cũng đẹp trai như thế!
- Người gì đâu mà đẹp trai thế ko biết!
- !.

Vừa bước đến chỗ đông người thì bao nhiêu ánh mắt si mê đều hướng thẳng về phía của Huyết Cửu Đình Phúc, miệng khen ngợi không ngừng không thèm để để cô vào mắt luôn chứ, mặc dù cô đứng ngay bên cạnh anh.

Cô phải công nhận một điều là cả 5 ông anh trai của mình ai cũng đều có sức hút quá mạnh, mặt thì lúc nào cũng lạnh tanh không chút biểu cảm vậy mà vẫn có hàng vạn người đắm đuối nhìn theo từng hành động,cử chỉ của bọn họ.

Thậm chí bây giờ chỉ cần bọn họ liếc mắt một cái thôi là biết bao nhiêu cô gái bị tán đổ trước vẻ đẹp yêu nghiệt của họ.

Ngọc Băng không quan tâm đến những ánh mắt si mê của những người xung quanh mà kéo Huyết Cửu Đình Phúc đi nhanh về phía trước, nơi chiếc tàu lượn đang đợi hành khách.

Tàu lượn chuẩn bị khởi động, khiến cô vô cùng hưng phấn xen lẫn hồi hộp.

Dù sao đây cũng là đầu tiên cô chơi trò cảm giác mạnh như mà.

- Á á á!!!
Đang trong dòng suy nghĩ miên man thì tàu bắt đầu chuyển bánh, đi với tốc độ nhanh đến một cách chóng mặt.

Con tàu lao từ trên cao xuống,sau đó còn lộn ngược mấy vòng, bên tai cô chỉ còn lại là tiếng vù vù của gió, và những tiếng hét chói tai, còn những thứ khác hoàn toàn không nghe thấy.


Sau đó tàu còn lượn thêm mấy vòng nửa rồi mới dừng lại.

Cảm giác thật kinh khủng không giống những gì mà cô tưởng tượng chút nào.

Mặt cô giờ đã tái xanh như tàu lá chuối, mất hết cả sức sống, cả người cứ chao đảo, sắp không bước đi được luôn rồi.

- Tiểu công chúa, em không sao chứ?_ Huyết Cửu Đình Phúc đi bên cạnh đỡ cô, lo lắng hỏi:
- Anh Phúc, em chống mặt quá! Oẹ! oẹ! oẹ!
Vừa nói xong cô đã nôn ra hết mực xanh mực vàng, trưa nay cô ăn được bao nhiêu thì bây giờ cũng đã trào hết ra ngoài rồi.

- Tiểu bảo bối, em thấy sao rồi? Ra kia ngồi nghỉ chút đi!_ Huyết Cửu Đình Phúc thấy cô nôn hết ra như vậy thì vô cùng lo lắng, anh bế cô đi đến chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống.

Nhìn vẻ mặt xanh xa, phờ phạc, thiếu sức sống của cô anh đau lòng muốn chết.

- Từ giờ trở đi không cho em chơi tàu lượn siêu tốc nữa!
- Không cần anh cấm,em cũng không dám chơi những cái đó nữa đâu_ Trải nghiệm một lần đã quá đủ với cô rồi!
- Anh Phúc,em mệt, em muốn ôm!_ Cô chu môi làm nũng với anh.

Huyết Cửu Đình Phúc cũng chiều theo ý cô, ôm cô vào lòng.


Ngọc Băng cũng vùi đầu vào lòng ngực ấm áp của anh nghỉ ngơi.

Hiện giờ cô rất cần được nghỉ ngơi nha, cần một chỗ có thể nằm được và lựa chọn đúng nhất là nằm trong lòng người đàn ông bên cạnh.

Không quan tâm ở đây có bao nhiêu người, hiện giờ điều mà cô cần quan tâm đến chính là cái cơ thể mệt mỏi này, cô sợ ngồi thêm một lúc nữa thì cô sẽ nôn tiếp, cô không muốn thế đâu.

Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô, muốn đi chơi tiếp e là bất khả thi, cô đành từ bỏ ý định ban đầu là trải nghiệm hết tất cả trò chơi ở đây.

Anh nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng rõ rệt, đưa tay xoa bóp đầu giúp cô:
- Thấy dễ chịu hơn không?
- Vâng! Thoải mái hơn rồi ạ!
Cô không ngờ luôn nha, anh từng đi học qua xao bóp hay sao vậy? Anh vừa xoa bóp một lúc, cô đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thật là thoải mái quá đi a!
! !.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.