Khóe môi Tô Tử Kỳ giật giật, thật sự là muốn đưa tay bóp chết cô mà, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nghiến răng nói "Nguyệt Nguyệt, mỗi khi em uống say, đều không có liêm sỉ thế à?"
Tô Như Nguyệt cười khanh khách, nói "Mặt dày như thế mới có người yêu, huống hồ lại là một anh đẹp trai thế, thì không cần giữ liêm sỉ!"
Tô Tử Kỳ nhìn Tô Như Nguyệt chằm chằm, với cách nói chuyện này có lẽ cô không nhận ra hắn, cũng may là cô không nhận ra hắn, nếu không với chuyện vừa rồi, thật sự quá xấu hổ đi, tính tới, tính lui, hắn lại không tính được nụ hôn đầu của mình, lại bị đứa em gái duy nhất cướp mất.
Tô Như Nguyệt vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói "Nằm xuống đây đi!"
Tô Tử Kỳ trầm mặc nhìn Tô Như Nguyệt, xảy ra chuyện vừa rồi, khiến hắn không dám đến gần cô nữa, bỗng hắn thấy cô giơ ba ngón tay lên, nghiêm túc nói "Em thề, sẽ không làm gì anh nữa đâu!"
Tô Tử Kỳ thấy vẻ mặt tỏa ra nghiêm túc của Tô Như Nguyệt, thì cười khổ lắc đầu, vừa mới đè hắn ra hôn, giờ lại nói sẽ không làm gì, cô đang lừa trẻ nhỏ à?
Nhưng nhìn cô như thế, cũng quá đáng yêu đi!
Tô Tử Kỳ nghĩ, dù sao bây giờ Tô Như Nguyệt cũng không nhận ra hắn, nên hắn muốn đùa cô một chút, nên giả vờ nghiêm túc, nói "Anh không tin em!"
Tô Như Nguyệt nghe thế, bá đạo nói "Anh phải tin, nhất định phải tin!" nói rồi lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh, lớn giọng "Mau nằm xuống!"
Tô Tử Kỳ là lần đầu nhìn thấy Tô Như Nguyệt lại dám ra lệnh cho hắn, nên có chút hứng thú, lại giả vờ nói "Không thì sao?"
Tô Tử Kỳ vừa dứt lời, bỗng Tô Như Nguyệt ngồi bật dậy, nhìn Tô Tử Kỳ chằm chằm, nói "Anh có nằm không? Không nằm, em lại hôn anh đó!" nói rồi từ từ nhích về phía Tô Tử Kỳ, vươn tay ra sau gáy Tô Tử Kỳ giữ chặt.
Tô Tử Kỳ giật mình, không muốn đùa với cô nữa, đưa tay ra ngăn cản mặt Tô Như Nguyệt lại gần, gấp gáp nói "Được, anh nằm, anh nằm, em đừng lại đây!"
Tô Như Nguyệt cười tươi một cái, đưa tay vỗ vỗ đầu Tô Tử Kỳ "Ngoan!"
Tô Tử Kỳ thấy Tô Như Nguyệt nằm xuống giường, rồi ra hiệu cho hắn nằm xuống, hắn đành mím chặt môi nằm xuống bên cạnh cô, Tô Tử Kỳ vừa nằm xuống, thì Tô Như Nguyệt liền đưa tay qua ôm chặt eo hắn, gối đầu lên tay hắn, giọng nũng nịu "Bảo bối, ngủ ngon!"
Tô Tử Kỳ nghe Tô Như Nguyệt gọi như thế, thì cứng đơ người, thật sự là muốn tìm một cái hố để chui xuống mà, hắn trời không sợ, đất không sợ, lại sợ em gái hắn khi say, hắn còn ngoan ngoãn để cô vỗ đầu, ngoan ngoãn nghe lời cô, thật sự là quá mất mặt rồi.
Qua một hồi lâu, Tô Tử Kỳ nghe tiếng thở đều đều của Tô Như Nguyệt, thì quay sang nhìn, thấy cô đã ngủ, hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nhưng mới vừa đụng vào, lại nghe giọng cô nói " Nằm yên" khiến hắn giật mình, liền bỏ ý định tách cô khỏi hắn, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng trong lành, ánh nắng xuyên qua màn cửa sổ, chiếu vào hai thân ảnh đang ôm chặt nhau trên giường, cô gái gối đầu trên tay chàng trai, vòng tay ôm eo hắn, hắn cũng thuận tay ôm lại eo cô.
Khóe mắt Tô Như Nguyệt khẽ run rẩy, một lúc lâu từ từ mở mắt, cô mơ màng đưa mắt quan sát xung quanh, thấy trong phòng tất cả đều được trang trí tông đen, nghĩ mình đang nằm mơ, liền nhắm mắt lại, định ngủ tiếp, nhưng mũi cô hít được một mùi rất dễ chịu, mà mùi này cô nhớ, chỉ có Tô Tử Kỳ mới có mà thôi.
Nghĩ đến đây Tô Như Nguyệt lập tức mở to mắt, thì thấy thật sự có người nằm cạnh cô, tay còn đặt qua eo cô, Tô Như Nguyệt nuốt vài ngụm nước bọt, ngước đầu lên nhìn, thì quả nhiên đập vào mắt cô, chính là gương mặt đẹp như tượng của Tô Tử Kỳ, đang nhắm mắt ngủ say, vì Tô Tử Kỳ cao hơn cô nhiều, nên cô chỉ nằm tới ngực hắn, phải ngước lên mới thấy được, nhưng khi thấy được gương mặt đó, cả người Tô Như Nguyệt run rẩy, không nói nên lời.
Lúc ở trường cô thật sự rất tủi thân và tức giận, nên đã cùng Long Roy đến quán bar uống rượu, cô càng uống càng hăng, Long Roy có cản thế nào cô vẫn mặc kệ.
Sau đó..cô không còn nhớ gì nữa!
Bất quá cô lúc đó chỉ nghĩ, khi cô say rồi, Long Roy sẽ thuê khách sạn cho cô ngủ, hoặc đưa cô về nhà thôi, Tô Tử Kỳ không thích cô, chắc chắn cũng mặc kệ cô, đưa cô vào phòng ngủ là xong, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cô vì sao lại ngủ chung với Tô Tử Kỳ rồi?
"Đã tỉnh rượu chưa?"
Đột nhiên phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Tử Kỳ, khiến Tô Như Nguyệt giật cả mình, vội vàng ngồi dậy, ngồi cách xa Tô Tử Kỳ một khoản, lắp bắp nói "Đã..đã tỉnh..tỉnh..rồi!"
Tô Tử Kỳ cũng từ từ ngồi dậy, nhìn bộ dạng khép kính của cô hôm nay, với cô hôm qua, như hai người hoàn toàn khác nhau vậy, hôm qua cô khiến hắn thật thảm, mệt đến mức cô đã dậy hồi lâu, hắn còn không biết gì, nếu không phải hắn cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, thì có lẽ hắn cứ như vậy mà ngủ tới trưa rồi.
Tô Như Nguyệt thấy Tô Tử Kỳ im lặng, cắn cắn môi dưới, cúi thấp đầu, nhẹ giọng "Em về phòng chuẩn bị trước đây, sắp trễ giờ học rồi!"
Tô Tử Kỳ khi thấy Tô Như Nguyệt cắn cắn môi dưới của cô, thì liền nhớ đến hình ảnh tối qua, làm gì còn nghe Tô Như Nguyệt nói gì, hình ảnh khi môi cô áp chặt môi hắn thật sự khiến tim hắn đập loạn nhịp, hắn không biết lúc đó hắn nghĩ gì, hắn chỉ biết nếu vào lúc đó cô không cắn hắn một cái, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
"Mày điên rồi, sao có thể nghĩ như vậy?"
Tô Tử Kỳ không nghĩ trong lòng, mà thật sự phát ra tiếng nói, khiến tay Tô Như Nguyệt vừa đụng vào khóa cửa, bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn Tô Tử Kỳ đang ngồi thất thần trên giường, mày hắn có chút nhíu chặt.
Tô Như Nguyệt làm sao biết được Tô Tử Kỳ đang nghĩ gì, chỉ nghĩ rằng hắn đang nói cô, cô không cần mặt mũi đi uống rượu với trai, lại say đến mức không biết gì, mà nhảy lên giường hắn ngủ cùng hắn, có lẽ hắn nghĩ cô là một đứa con gái chẳng ra gì, nhưng lại không dám tin là sự thật, nên mới nói rằng "sao có thể nghĩ như vậy?"
Mà cũng phải thôi, dù sao trong mắt hắn, cô chưa bao giờ tốt cả, mọi chuyện tốt đều là người khác làm, chỉ cần chuyện không tốt hắn đều nhớ đến cô, xuyên vào ngay vai phản diện coi như cô xui đi.
Tô Như Nguyệt cười chua xót, mở cửa định ra ngoài, đột nhiên Tô Tử Kỳ ở trên giường lạnh lùng nói "Nếu không có chuyện gì, đừng uống rượu nữa!"