Cả người Tô Tử Kỳ cứng đơ, còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe giọng Tô Như Nguyệt lạc đi, liên tục gọi "Anh hai, anh hai, anh hai đừng đi!"
Tô Tử Kỳ đột nhiên thấy lòng đau nhói, thì ra cô dựa dẫm hắn đến vậy, mà hắn còn cho rằng trong mắt cô không có hắn, những ngày qua lại đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, hắn sai rồi!
Tô Tử Kỳ đưa tay vuốt tóc Tô Như Nguyệt, nhé giọng an ủi "Đừng sợ, anh hai ở đây!" Tô Tử Kỳ vừa dứt lời, đột nhiên cả người Tô Như Nguyệt xụi lơ như đứng không vững, Tô Tử Kỳ hoảng hốt vội đưa tay ôm chặt Tô Như Nguyệt vào người, để đầu Tô Như Nguyệt dựa vào ngực hắn.
Nhìn Tô Như Nguyệt đột nhiên ngất xỉu, khiến Tô Tử Kỳ lo lắng, lại nhìn thấy vết máu dính trên quần áo cô, hắn càng lo lắng, quay sang nhìn Cảnh Điềm Điềm lạnh giọng "Vết máu trên người Nguyệt Nguyệt là sao?"
Cảnh Điềm Điềm nhìn con mèo trong phòng tắm, rồi chỉ vào nó, thản nhiên nói "Chỉ là sơn dính trên con mèo, chắc cô ta ôm trúng thôi, tôi là sợ cô ta buồn, mới đem nó vào bầu bạn với cô ta, anh..!"
"Nguyệt Nguyệt không thích mèo!" Cảnh Điềm Điềm còn chưa dứt lời, đã bị Tô Tử Kỳ tức giận cắt ngang.
Em gái hắn đặc biệt không thích mèo, lại còn là một con mèo dính đầy sơn đỏ như thế mới nhìn vào có khác gì là máu không?
Rõ ràng Cảnh Điềm Điềm muốn hù dọa em gái hắn!
Hắn có thể tưởng tượng được cô ở trong khung cảnh tối đen, cả người lạnh run, bụng thì đói, còn ở cùng một con mèo tưởng chừng như dính đầy máu trên người, cặp mắt phát sáng trong đêm, đáng sợ tới chừng nào?
Chắc lúc đó cô rất sợ hãi!
Nghĩ đến đây, Tô Tử Kỳ rất tức giận, nhìn Cảnh Điềm Điềm lạnh giọng nói "Tôi cũng có thể đem một con mèo như thế đến bầu bạn với cô, nhưng không phải là sơn đỏ, mà là máu trên người cô làm ướt nó, cô thấy sao?"
Cảnh Điềm Điềm nghe thế, mặt có chút tái, núp sau lưng Cố Thiên Tuấn, cô biết Tô Tử Kỳ bình thường đã rất lạnh lùng, khi hắn nổi điên lên chắc chắn càng lạnh lùng, chỉ cần đụng đến người hắn yêu thương, hắn nhất định không bỏ qua, lúc trước hắn có thể vì yêu thích Dương Lâm Tình mà đối phó Tô Như Nguyệt, thì bây giờ hắn cũng có thể vì yêu thương Tô Như Nguyệt mà đối phó với cô.
Dương Lâm Tình thấy không khí có chút u ám, liền đứng ra hòa giải, nhìn Tô Tử Kỳ cười nói "Điềm Điềm chỉ đùa một chút thôi, anh đừng để bụng!"
Dương Lâm Tình cứ nghĩ Tô Tử Kỳ sẽ gật đầu bỏ qua, nào ngờ Tô Tử Kỳ nhìn cô cười lạnh "Đùa?" rồi đột nhiên tức giận lớn tiếng "Từ khi nào Nguyệt Nguyệt trở thành trò đùa của mấy người rồi?"
Vẻ mặt Dương Lâm Tình cứng lại, Tô Tử Kỳ tức giận lớn tiếng với cô?
Tô Tử Kỳ lại vì Tô Như Nguyệt mà tức giận với cô?
Nước mắt Dương Lâm Tình không kiềm được rơi ra khóe mắt, Cố Thiên Tuấn nãy giờ im lặng, nhìn thấy Dương Lâm Tình như thế, thì cũng lên tiếng "Tô Tử Kỳ đủ rồi!"
Tô Tử Kỳ nhìn thấy Dương Lâm Tình khóc thì cũng không nói nữa, bế Tô Như Nguyệt lên, đi ngang qua Cố Thiên Tuấn lạnh giọng "Nếu còn có lần sau, bất kể là ai, tôi cũng không nể mặt!"
Sau khi Tô Tử Kỳ rời đi, Dương Lâm Tình bỗng bật khóc, trong lòng hắn bây giờ chỉ toàn là Tô Như Nguyệt, rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ, mà lại khiến hắn càng ngày càng cách xa cô như vậy?
Cố Thiên Tuấn thấy Dương Lâm Tình như thế, đi đến an ủi "Ngoan, đừng khóc nữa, Tô Tử Kỳ không thương em, anh thương em có được không?" Nói rồi đưa tay vỗ vỗ đầu cô.
Dương Lâm Tình gạt tay Cố Thiên Tuấn ra, nói lớn "Em không cần, em chỉ muốn Tử Kỳ!" nói xong liền quay người bỏ chạy
Cố Thiên Tuấn nhìn bàn tay bị Dương Lâm Tình gạt ra, cười chua xót, muốn đuổi theo thì bị Cảnh Điềm Điềm ngăn lại, nhẹ giọng nói "Chị Lâm Tình không thích anh, dù anh có làm như thế nào chị ấy cũng không thích anh, anh hãy để chị ấy yên tĩnh một mình đi!"
Cố Thiên Tuấn chưa từng nghĩ cô sẽ đáp lại tình cảm của hắn, hắn chỉ muốn khi cô yếu đuối nhất, người cô dựa dẫm sẽ là hắn, nhưng cho đến cuối cùng, hắn vẫn không thắng được Tô Tử Kỳ.
Nhưng không vì vậy mà hắn ghen tỵ với Tô Tử Kỳ, hắn chỉ cảm thấy Tô Tử Kỳ không xứng với cô, không tốt với cô bằng hắn, tình cảm hắn dành cho cô cũng không nói rõ ràng được, nhưng hắn sẽ không tranh giành, vì hắn nghĩ cô sẽ không thích điều đó, điều hắn muốn chính là nhìn thấy cô vui vẻ.