Cố Thiên Tuấn còn chưa kịp phản ứng khi bị Dương Lâm Tình đẩy ra, thì đã thấy Dương Lâm Tình ngã từ cửa sổ xuống, toàn thân hắn run lên, không dám tin vào mắt mình, rõ ràng mới vừa rồi cô vẫn còn trong vòng tay hắn, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Cả người Cố Thiên Tuấn run lên, choạng loạng bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy khuôn mặt Dương Lâm Tình đầy máu nằm bất tỉnh, lúc này hắn mới nhận thức được việc gì đang xảy ra, móc điện thoại gọi xe cấp cứu, rồi vội vàng chạy đến chỗ Dương Lâm Tình té xuống.
Cố Thiên Tuấn chạy đến bên hông nhà, thấy Dương Lâm Tình nằm bất động, hắn rằng như khụy xuống, hai chân run rẩy bước về phía cô, ôm lấy thân thể cô vào lòng, đưa tay không ngừng lau máu trên miệng và mũi cô, sợ hãi nói "Tình nhi, đừng làm anh sợ, đừng làm anh sợ mà, em tỉnh lại đi!"
Cố Thiên Tuấn không ngừng ôm chặt thân thể Dương Lâm Tình, nước mắt rốt cuộc cũng rớt ra, hắn luôn miệng cầu xin cô tỉnh lại, nhưng cô vẫn không mở mắt nhìn hắn, hắn cũng không biết chính mình ngồi bao lâu, cho đến khi xe cấp cứu tới.
Cố Thiên Tuấn ngồi ở ngoài phòng bệnh, chắp tay cầu nguyện, chỉ cần cô không sao, dù cô muốn hắn làm gì hắn cũng sẽ làm cho cô, cô muốn có cô, không có Tô Như Nguyệt?
Được!
Hắn sẽ khiến Tô Như Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt cô!
Cô muốn lấy Tô Tử Kỳ?
Được!
Hắn dù có bắt trói Tô Tử Kỳ lại, hắn cũng sẽ đem Tô Tử Kỳ đến bên cạnh cô!
Chỉ cần cô tỉnh lại thôi!
Trải qua một tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cửa phòng bệnh cũng mở ra, Cố Thiên Tuấn vội vàng chạy đến hỏi bác sĩ "Bác sĩ, cô ấy có sao không?"
Vị bác sĩ lắc đầu nói "Không nguy hiểm đến tính mạng!"
Mày Cố Thiên Tuấn giãn ra, nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì vị bác sĩ đã nói tiếp "Nhưng đầu của cô ấy bị va đập quá mạnh, khiến cô ấy lâm vào hôn mê, có tỉnh lại hay không.."
Vị bác sĩ còn chưa nói hết, Cố Thiên Tuấn đã nắm lấy cổ áo hắn xách lên, tức giận nói "Ý anh là cô ấy không thể tỉnh lại có phải không? Cô ấy chỉ té từ lầu một xuống, làm sao có thể hôn mê không tỉnh lại? Bất quá cũng chỉ bị thương tay chân thôi, tôi muốn anh khiến cho cô ấy tỉnh lại, mau khiến cho cô ấy tỉnh lại!" những câu sau, hắn rằng như hét vào mặt vị bác sĩ.
"Anh Thiên Tuấn, buông tay ra đi!" Cảnh Điềm Điềm đột nhiên chạy đến, thì liền nhìn thấy cảnh Cố Thiên Tuấn tức giận dọa nạt vị bác sĩ trẻ tuổi, khiến mặt hắn có chút tái, cô đưa tay nắm lấy cánh tay Cố Thiên Tuấn lay mạnh.
Cố Thiên Tuấn nghe Cảnh Điềm Điềm gọi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, buông tay ra, Cảnh Điềm Điềm thấy vậy, nói tiếp "Bệnh viện này đã là bệnh viện tốt nhất trong nước rồi, anh đừng trách bác sĩ nữa, chúng ta đi xem chị Lâm Tình đi!" rồi quay sang nói với vị bác sĩ "Anh đi trước đi!"
Vị bác sĩ nghe thế, nói lại một câu "Cô ấy đã được đưa đến phòng 254!" rồi vội vàng chạy đi, gặp phải hạng người không nói lý lẽ này, đúng thật là xui xẻo, té từ lầu một xuống, mà hắn làm như vấp té bình thường vậy?
Cố Thiên Tuấn cùng Cảnh Điềm Điềm đến phòng hồi sức, nhìn thấy cả người cô, từ tay, chân, cho tới trán, chỗ nào cũng được băng bó lại, hắn đau lòng ngồi xuống, đưa tay xoa nhẹ mặt cô.
Cảnh Điềm Điềm nhìn thấy, giọng đau lòng hỏi hắn "Em vừa nhận được điện thoại của anh, thì vội vàng đến đây, rõ ràng chị Lâm Tình đang rất khỏe mạnh, tại sao lại như thế?"
Bàn tay Cố Thiên Tuấn siết chặt lại, kể lại cho Cảnh Điểm Điềm nghe, cô nghe xong, giọng oán hận, nói "Lại là Tô Như Nguyệt? Lúc trước cô ta hãm hại chị Lâm Tình, chị Lâm Tình vẫn không tính toán với cô ta, vậy mà bây giờ còn đáng sợ hơn, ngay cả anh trai mình cũng quyến rũ, cô ta là đang cố tình cướp Tô Tử Kỳ còn gì?"
Thấy Cố Thiên Tuấn siết tay thành nấm đấm, Cảnh Điềm Điềm đứng phía sau lưng hắn nhếch khóe môi, nói tiếp "Nhưng Tô Tử Kỳ này cũng thật là, chị Lâm Tình yêu hắn như vậy, hắn sao lại vì Tô Như Nguyệt mà bỏ rơi chị Lâm Tình? Rốt cuộc Tô Như Nguyệt có gì tốt hơn chị Lâm Tình..?"
Cố Thiên Tuấn cắt ngang lời Cảnh Điềm Điềm "Đừng so sánh Tình nhi với cô ta, cô ta không xứng, hai người họ đã khiến Tình nhi ra nông nổi này, em nghĩ anh sẽ để yên sao?"
Cảnh Điềm Điềm vội hỏi "Anh định làm gì?"
Bàn tay Cố Thiên Tuấn xoa nhẹ mặt Dương Lâm Tình, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng "Anh muốn hai người họ đau khổ hơn Tình nhi gấp trăm lần!"