Cô bé được đưa tới bệnh viện, Dương Kỳ muốn đi theo cùng, lại bị cha Dương mẹ Dương được báo tin kéo về.
Dương Kỳ cấp bách, "Ba, mẹ, con có thể còn đứng đây nhìn thấy mọi người, hoàn toàn là nhờ cô bé đó, chính cô bé đã cứu con, nếu con trên đường ném người xuống mặc kệ, con còn là người?"
"Không phải bảo con mặc kệ, hiện tại con đi theo làm gì, con là bác sĩ hay y tá? Con nhìn xem con, cũng thành cái dạng gì rồi, đi theo thêm phiền sao?" Cha Dương bất đắc dĩ, nhìn con trai lôi thôi lếch thếch, hốc mắt phiếm hồng.
So với cha Dương cảm xúc rất ít bày tỏ ra, mẹ Dương liền trực tiếp ôm Dương Kỳ cũng không chê xấu, khóc rối tinh rối mù.
"Tiểu Kỳ a, trước cùng mẹ về nhà, hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng tốt rồi làm gì cũng được, ông con mấy ngày nay đều lo lắng đến bệnh, con trở về để ông an tâm."
Có mấy ngày nay trải qua cùng với tự mình tỉnh lại, tính tình Dương Kỳ thu liễm rất nhiều, lúc này yên tĩnh cảm thụ quan tâm của cha mẹ, chỉ cảm thấy xưa nay chưa từng hạnh phúc đến như vậy, hắn thuận theo gật gật đầu, đáp ứng về nhà trước.
"Ba, người không phải có thẻ ký danh hay sao? Nhiều tiền nhất có thể, con đã đáp ứng yêu cầu của em gái nhỏ, muốn số tiền lớn tạ ơn ân cứu mạng."
Cha Dương phản ứng đầu tiên chính là con trai gặp phải người con gái hám giàu, bị lừa còn ngây ngốc vui sướng hài lòng, trên người ông không mang theo thẻ ký danh, lại không như con trai nguyện ý đem thẻ lấy ra.
Tống Nham vỗ vỗ bả vai cha Dương, "Là một cô bé chỉ tầm bốn năm tuổi, anh đừng nghĩ nhiều."
Cha Dương:.... Chỉ vì còn nhỏ liền có thể lừa tiền, có thể là thứ tốt lành gì?
Cháu trai nói bọn buôn người đều là bị cô bé xử lí, Tống Nham không tin, trong lòng phỏng đoán hẳn là nhóm người bị hại phấn khởi phản kháng, trong quá trình chạy trốn phòng vệ có người bị trọng thương, sợ hãi bị truy cứu trách nhiệm, liền đẩy đến trên người một đứa bé bốn năm tuổi.
Theo hiện trường quan sát, bọn buôn người một nửa trở lên bị thương không nhẹ, đã vượt qua phạm vi phòng vệ chính đáng, còn có khuynh hướng cố ý thương tích, mọi người trăm miệng một lời, đều nói là một đứa bé làm.
Đứa bé mới có bốn năm tuổi, vừa nhìn liền cảm thấy dễ thương vô cùng, vừa rồi còn té xỉu đưa đến bệnh viện, nhìn thế nào cũng không giống như là người có thể đánh người khác đến tàn tật.
Cháu trai hắn thích đánh nhau, thích xe máy, thích người máy, bị bọn buôn người trói lại liền trở nên không bình thường, bắt đầu thích em bé dễ thương?
Cha Dương rất hoài nghi, Tống Nham không tín nhiệm, mẹ Dương lại nguyện ý tin tưởng con trai, con trai từ nhỏ đến lớn có cái tính tinh gì, mẹ Dương tự nhiên rõ ràng, con trai bà mấy năm trước phản nghịch chút, nhưng là không thành vấn đề, cũng không nói dối, đương nhiên không trừ chuyện bé xé ra to.
Mẹ Dương liền nhìn con trai a dua lấy khăn giấy lau lau nước mắt, đối với người mà con trai luôn miệng nói ân nhân rất là tò mò.
"Lúc nào có thời gian mẹ và con cùng đi thăm cô bé."
Dương Kỳ tuy trở về nhà, nhưng vẫn nhớ thương "Báo ân", tiểu gia hỏa chính là nói rất nhiều lần không được quỵt nợ, hắn nhớ rất kỹ.
Mẹ Dương nói nghỉ ngơi hai ngày, Dương Kỳ liền thật sự không nhiều không ít nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lôi kéo mẹ Dương chạy tới bệnh viện, công ty Dương gia, cha Dương ngày thường đều rất bận, bất quá lúc này đây lại có thời gian cùng hai mẹ con đi thăm ân nhân trong miệng con trai.
Làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, Tống Nham thế nhưng cũng ở bệnh viện.
Dương Kỳ tò mò, "Cậu nhỏ, người sao lại ở chỗ này?"
Tống Nham nhướng mày, "Tốt xấu cũng là ân nhân của cháu trai, đương nhiên muốn tới thăm một chút."
Dương Kỳ vẻ mặt không tin.
Tống Nham hừ cười, "Được rồi, lần này chủ yếu là tới làm công, trừ cô bé này ra, những người bị hại khác đều đã liên hệ tới người nhà, riêng cô bé là duy nhất không ai tới đón, nghe nói người sáng nay mới tỉnh, chú tới xem xét tình huống, đương nhiên, thăm hỏi cũng là thật sự."