Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt

Chương 48: Người đâu?



Edit: Tập Đoàn Sơ Thị

Beta lần 1 + lần 2: Tập Đoàn Sơ Thị

Người đại diện Chu đại ma sau khi tức giận đến mức muốn chửi thề, nỗ lực làm cho chính mình tâm bình khí hòa.

“Tôi cũng không tranh luận với cậu nữa, chỗ đạo diễn tôi giúp cậu nói lại cho tốt, làm xong việc cậu gọi là việc gấp thì nhanh trở lại, còn nữa, về sau nhịn không được muốn phát cái gì, thì cứ phát trên vòng bạn bè của chính mình đi.”

Không đợi Mục Vân Tu nói tiếp, Chu Đồ vội vàng cúp điện thoại.

Không chạy còn có thể thế nào?

Còn trì hoãn một chút, hắn tuyệt đối có thể từ trong miệng tổ tông kia nghe được lời nói kiểu như “Phát vòng bạn bè không thú vị”, hắn thật sự không muốn nghe, cũng không muốn nói thêm nữa.

Chu Đồ phi phi vài cái, đem hạt cát trong miệng thổi sạch sẽ, vội vàng kéo khẩu trang, che miệng mũi đến kín mít.

……

Mục Vân Tu thu di động lại, cảm thán thời gian quá ít, liều mạng ép vẫn là không đủ.

Hắn suy nghĩ lần này làm xong, có phải nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian hay không, cùng em gái nhỏ của hắn bồi dưỡng tình cảm.

Nhìn nhị ca “Tà ác” cười, Y Y run run bả vai nhỏ, có loại dự cảm xấu làm sao đây!

Cô cọ cọ cánh tay đại ca, mắt to ngập nước tràn đầy chờ đợi.

Đại ca, anh nhất định phải bảo vệ em!

Mục đại không rõ nguyên nhân, nay tức khắc liền nhận được "ánh mắt hình viên đạn" đến từ bốn phương tám hướng.

Hoảng là không có khả năng, Mục tổng chính là người đã gặp qua việc lớn trong đời người.

Ở trong tầm mắt nóng rực của cả gia đình, Mục Vân Xuyên bình tĩnh dắt tay tiểu gia hỏa.

“Đi, chúng ta đi cho tiêu thực.”

Lời nói mới vừa nói ra, mọi người sôi nổi hưởng ứng.

Đội tiêu thực Mục gia chính thức được thành lập.

Ma ma như thể nổi giận nhìn đứa con trai cả không hiểu phong tình, muốn một mình độc chiếm bảo bảo, thật không nghĩ rằng mặt khác ba Mục bên kia nhân cơ hội chiếm cứ bảo bảo, cũng lộ ra nụ cười lấy lòng với vợ.

“Chúng ta một trái một phải nắm lấy Y Y, lúc này mới càng giống người một nhà, Y Y khẳng định rất thích.”

Lời này không có chút sơ hở nào, thông thường trẻ con đều khát vọng bầu bạn với cha mẹ, ở trong lòng chúng cha mẹ người nào cũng không được thiếu.

Vì bảo bảo, Kiều Hân nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích, cam chịu chia sẻ đi lực chú ý của bảo bảo với chồng.

Theo ở phía sau mấy đứa con trai im lặng nhìn trời, hợp lại bọn họ liền không phải người một nhà, tuổi thì lớn mà còn không phải con gái thì không có nhân quyền a.

Chờ Mục Vân Chu bận xong về đến nhà, phát hiện trong nhà im ắng, trừ bỏ người hầu cùng quản gia Giang bá, thế mà lại một người cũng không có.

Chính là cha mẹ cả ngày lười biếng ở nhà cũng không thấy bóng dáng.

Mục Vân Chu không khỏi có chút kinh ngạc.

“Giang bá, ba mẹ tôi ra ngoài sao? Y Y đâu?”

“Mọi người đều đi tản bộ cho tiêu thực, đại thiếu, nhị thiếu, tứ thiếu đều đi, tam thiếu nếu là trở về sớm một chút, nói không chừng cũng có thể cùng đi.” Quản gia mặt mày mang nụ cười, một bên tiếp đón kêu người hầu chuẩn bị đồ ăn, một bên trả lời.

Giang bá diện mạo cũng không từ ái, đối đãi với người hầu cũng thực nghiêm khắc, đối đãi với tiên sinh và phu nhân cũng vẫn luôn rất nghiêm cẩn, chỉ có đối với mấy cậu nhỏ Mục gia bản tính hà khắc của quản gia mới suy thoái mà mỉm cười, mới có thể nhiễm lên sắc thái ôn nhu.

Mấy đứa trẻ Mục gia, từ lão đại Mục Vân Xuyên đến sinh đôi nhỏ nhất tiểu tứ tiểu ngũ, đều là quản gia nhìn họ lớn lên, ông dường như đều đối với họ như là con của mình.

Tính tình thanh lãnh Mục Vân Chu khi đối mặt với giang bá cũng sẽ lộ ra vài phần tự nhiên thân cận, đây là hâm mộ mà đám người hầu làm sao cũng không có được.

“Đều đi hết rồi?”

Mục Vân Chu vừa nghe, nhoẻn miệng cười.

“Xem ra Y Y ở cùng mọi người không tồi, đúng rồi, Giang bá, Mục nhị trở về lúc nào?”

“Y Y tiểu thư ngoan ngoãn đáng yêu, mọi người đều vô cùng thích cô bé, đại thiếu mang Y Y tiểu thư ở bên ngoài chơi suốt một ngày, nhị thiếu trở về trước cơm chiều, còn mang theo một cô gái cùng nhau trở về, sau đó xảy ra chút việc, cô gái kia bị mời đi rồi.” Giang bá không có một tia dấu diếm, đều là một thành viên của gia đình, không có dấu diếm là điều tất yếu, hơn nữa ông cũng không có quyền dấu diếm.

Tuy rằng Mục gia coi trọng ông, nhưng ông cũng sẽ không vì điều này mà có hành vi không đúng mực.

Mục Vân Chu tự động lược bỏ câu nói kế tiếp của Giang bá, chỉ chú ý phía trước.

“Đại ca? Mặt trời mọc từ hướng Tây sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.