Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt

Chương 5: Không thể quỵt nợ



Edit: Sơ Thuần

Beta: Sơ Nặc

________________________________

Thấy Dương Kỳ gật đầu, lúc này cô bé mới đem bịt mắt và băng dán trên miệng hắn xé xuống, sau đó theo bản năng sờ đến ống tay áo to rộng.

Bỗng nhiên, động tác trên tay của tiểu cô nương dừng một chút, trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc.

Cái gì cũng không có, rỗng tuếch.

Nhưng cô lại cảm thấy chính mình hẳn là có một con dao găm.

Chẳng lẽ đầu óc cô thật sự có vấn đề rồi?

Thấy bé gái không hiểu sao mà giơ tay vỗ đầu, nghe thanh âm phanh phanh phanh kia liền biết lực đạo cũng không nhỏ, người thì không lớn mà sức lực lại không nhỏ, nhìn đã thấy đau.

Khoé miệng Dương Kỳ giật giật, “Em gái nhỏ, em đau đầu à."

Cô bé lắc đầu, “ Không đau, đau lòng."

Khoé miệng Dương Kỳ lại lần nữa giật giật, đau lòng thì em vỗ đầu làm cái gì, không phải, sao đột nhiên lại đau lòng?

Tiểu gia hỏa thật đúng là đang đau lòng, từ lúc cô tỉnh lại, trái tim cô vẫn luôn ẩn ẩn đau, hiển nhiên lý giải về đau lòng của Dương Kỳ và tiểu gia hỏa không giống nhau.

Tiểu gia hỏa đào cái lỗ, dứt khoát dùng tay giúp Dương Kỳ cởi dây thừng.

Tim Dương Kỳ đập thịch một cái, tay của đứa bé vừa trắng vừa nhỏ giống như thạch trái cây sữa bò, thật sự có thể cởi cái dây trói vừa rắn vừa chắc này?

Kỳ vọng của hắn đối với cô bé có phải quá cao hay không?

Dây trói vừa thô vừa buộc chặt, tay tiểu gia hỏa lại quá nhỏ, kể cả sức lực không nhỏ cũng phải loay hoay một hồi lâu mới có thể cởi bỏ dây thừng.

Dương Kỳ được tự do, không rảnh để lo lắng chân đang tê rần, làm lơ những người khác đang giãy giụa cầu cứu, đầu tiên chạy hướng về một góc bên kia, muốn giúp thiếu niên đang hôn mê cởi bỏ dây thừng.

Sau đó, hắn xấu hổ phát hiện ra, cởi đến móng tay cùng thịt đứt ra rồi, cũng không thể cởi bỏ được dây thừng!

Ngọa tào, hắn ăn chơi trác táng nhiều năm như vậy, thế mà lại cởi không nổi một cái dây thừng, còn không bằng một đứa bé mặt đáng yêu tầm bốn, năm tuổi, sống thật uổng phí!

“Em gái nhỏ, có thể giúp anh đem dây thừng của anh trai này cởi bỏ không, anh ấy còn nhiều tiền hơn cả anh.” Dương Kỳ đã tiếp thu thuộc tính tham tiền của cô bé, giới thiệu cũng không quá mất tự nhiên.

Cô nhìn về phía thiếu niên bị trói té xỉu ở trong góc, cùng với anh trai lớn tài vận phong phú bất đồng kia, anh trai nhỏ này cả người có khí đen đủi dày nặng vô cùng, tất cả đều bị khí đen đủi kia che kín mít, nếu không phải anh trai lớn giới thiệu, thật đúng là nhìn không ra anh trai nhỏ này cũng là một người có tiền.

Khí đen đủi quá nặng, ảnh hưởng tới sinh cơ, vì thế anh trai nhỏ này, dưới tình huống như vậy, bị hôn mê cũng là bình thường, không chết luôn đã là kỳ tích.

Cô gật gật đầu, “Không thể quỵt nợ nga.”

Cô muốn kiếm tiền nuôi sống chính mình, thật không dễ dàng.

Dương Kỳ buồn cười, liên tục gật đầu.

“Yên tâm, anh đây một lời nói một gói vàng, không thua em đâu."

Tiểu gia hỏa yên tâm, ngồi xổm bên cạnh thiếu niên hỗ trợ cởi dây thừng, mà Dương Kỳ nhân lúc nhàn rỗi cũng thử giúp người khác cởi dây thừng, vốn dĩ còn lo lắng lại không cởi được, ai ngờ cởi ra rất dễ dàng, những người khác cũng dễ như thế này, duy chỉ có tên kia là hắn không cởi được.

Dương Kỳ hiểu ra, không phải chính mình quá yếu, mà là tên kia quá xui xẻo.

Cố gia luôn xui xẻo, quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhưng kỳ quái ở chỗ, hắn làm thế nào cũng không cởi được dây thừng, nhưng mà cô bé cởi nó, thế mà lại cởi được.

Loại sự tình này chẳng lẽ còn xem mặt?

Dương Kỳ buồn bực sờ sờ mặt, hắn không xấu mà, tốt xấu gì cũng là nhân vật cấp bậc giáo thảo*.

( giáo thảo: nam sinh đẹp trai trong trường, có khi là nhất trường)

“Em gái nhỏ, tại sao em không hỏi người khác có muốn mua tự do không, mà chỉ hỏi anh?” Dương Kỳ khá tò mò, cô bé giúp người khác cởi trói đều là không ràng buộc, đến bọn họ nơi này như thế nào đều cũng phải có tiền.

Cô bé nghiêng đầu, “Bởi vì trong số mọi người, nhìn anh nhiều tiền nhất."

Không làm thịt anh thì làm ai?

Dương Kỳ mạc danh cảm thấy chính mình xem đã hiểu:……

Đầu năm nay, đứa bé đáng yêu cũng tàn nhẫn như vậy sao?

Dương Kỳ tò mò: “Vậy em làm sao biết anh có tiền?”

Cô bé: “Nhìn ra thôi, tài vận của anh rất lớn.”

Hiển nhiên Dương Kỳ cũng không tin, cảm thấy cô bé lại đang khoác lác nói mò, hắn chỉ chỉ thiếu niên còn đang hôn mê.

“Trên thực tế anh ấy có tiền hơn anh, em nhìn nhầm rồi.”

“Đúng là nhìn nhầm thật, ân cứu mạng báo đáp bằng một số tiền lớn, em nhất định nhiều yếu điểm, so anh nhiều.” Tiểu gia hỏa nghiêm túc gật đầu, một lúc sau khi tiếp xúc anh trai nhỏ kia, cô liền phát hiện, anh trai nhỏ kia rõ ràng đặc biệt có tài vận, chỉ là bị khí đen đủi nồng đậm kia che khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.