Nói thật, đối với chuyện này, hắn cũng không có biện pháp giải quyết nào tốt hơn.
“Hiện giờ cũng chỉ có thể cho người quan sát cô ta kĩ hơn thôi.”
Người không thể cứ luôn nhốt lại, bằng không chính là giam cầm phi pháp, nếu nữ nhân kia một hai phải dây dưa không rõ, việc này liền không dễ làm.
Mục gia có nguyên tắc của mình, thủ đoạn có thể không cần thì không cần.
Hiện giờ thật sự chỉ có thể nhanh chóng đem người thả ra ngoài, lại phái người quan sát một chút, để phòng ngừa đối phương có mưu đồ.
Mục Đông Dương gật gật đầu
“Vậy……”
Lúc này, Mục Vân Tu đột nhiên mở miệng.
“Ba, trực giác của tiểu Tam vẫn luôn rất chuẩn, em ấy nói nguy hiểm thì nhất định sẽ không sai, nếu lỡ như …… Ngàn ngày đề phòng cướp, khó lòng phòng bị, vậy con nói nên……” Lúc này Mục Vân Tu như cũ lười biếng không kiềm chế được, nhưng ánh mắt lại sắc bén dị thường.
“Tiểu nhị, im miệng!”
Mục Đông Dương trước tiên đánh gãy lời nói của con trai.
“Theo con nói! Theo con nói cái gì? Nhà chúng ta không làm những cái thứ đê tiện linh tinh đó, con có phải ngứa da hay không?”
“Ba, con nói không đúng sao, mọi người chính là quá nhân từ nương tay, lại không phải muốn đem người giết, cho ả biết lợi hại, biết người nào không thể chọc, ả mới có thể thành thật!”
“Tiểu nhị!” Mục Vân Xuyên nhíu mày che lại lỗ tai Y Y, bất mãn mà nhìn đệ đệ.
Mục Vân Tu nhìn tiểu gia hỏa trừng mắt to nhìn chằm chằm hắn, lệ khí trong mắt thoáng rút đi, nửa rũ mi mắt che khuất tàn khốc còn tàn lưu trong đáy mắt, trong miệng thỏa hiệp nói.
“Làm đi, bây giờ mọi người nói làm sao thì làm đó.”
Y Y đều nghe được, đại ca hiện tại hoàn toàn là bịt tai trộm chuông.
Kỳ thật cô còn đồng ý với lời nhị ca nói, nào có ngàn ngày đề phòng cướp, đối đãi với người lòng mang ý xấu, nên dùng bằng thủ lôi đình, làm đối phương trong lòng sợ hãi, nói thẳng ra chính là dọa nát lá gan của đối phương.
Y Y sửng sốt, không đúng, cô làm sao lại sinh ra ý nghĩ “Tàn nhẫn” như vậy, lại còn cảm thấy tầm thường?
Tỷ như trước kia khi cô bị bắt cóc, thậm chí cô còn sinh ra ý nghĩ ác độc hơn, nếu không phải lúc ấy theo bản năng thu hoạch ký ức của Lưu lão tam, biết đây là một pháp luật nghiêm minh, tuân theo thủ pháp xã hội, cô có khả năng sẽ không dễ dàng buông tha cho những người đầy tội ác đó.
Cô thậm chí sẽ, sẽ giết……
Y Y biểu tình càng thêm ngơ ngẩn.
Quy tắc của thế giới này cùng với trong tiềm thức của cô không hề giống nhau.
Cô rốt cuộc là ai?
Thật là người của thế giới này sao?
Nếu không phải, cô đến từ nơi nào?
Ây ~ đau đầu!
Y Y theo bản năng cọ vào trong lòng ngực đại ca, một khắc hơi thở thuần hậu ấm áp của đại ca tại đây, dường như có năng lực làm cô bình tĩnh lại.
Mục Vân Xuyên đem phản ứng của tiểu gia hỏa coi như là đang sợ hãi, giơ tay trấn an tiểu gia hỏa, ánh mắt nhìn chằm chằm em trai, liền sợ hắn lại nói ra một ít lời quá kích dọa đến tiểu gia hỏa.
Mục Vân Tu liếc mắt một cái, đem một màn này thu hết vào trong đáy mắt, trong lòng cạn lời, hắn cùng không phải tai họa, có cần phải phòng bị như vậy không?
“Đại ca, tới giờ rồi, bạn nhỏ nên đi ngủ.” Mục Vân Tu đối mặt tiểu gia hỏa, nói có chút uyển chuyển.
Trong đầu Y Y chính là suy nghĩ nhiều mới có thể đau, đau lên đặc biệt đau, còn nếu không tiếp tục suy nghĩ đến nó, đau đớn tự nhiên liền sẽ giảm bớt cho đến khi biến mất, tới nhanh đi cũng mau.
Chỉ là trong chốc lát, kỳ thật đã không còn đau nữa.
Cô vừa nghe nhị ca muốn đưa cô đi, tức khắc không đồng ý.
“Còn sớm mà, em không sao.”
“Không còn sớm, trẻ con ngủ quá muộn sẽ không cao đâu, ngày xưa khi anh bằng tuổi em, anh còn cao hơn so với em đó.” Mục Vân Tu còn giơ tay so đo, gia tăng mức độ đáng tin.
“Anh nói Y Y nè, trước đó em sẽ không phải vẫn luôn có thói quen hư ngủ muộn như vậy đi, không được, thói quen xấu cần phải sửa.”
Y Y cảm thấy nhị ca là khinh bỉ chiều cao của cô, tuyệt đối không phải cô nghĩ sai!