"Đừng mà, Y Y, nhị ca sai rồi, điều kiện trước đó đều bỏ hết đi, anh đem thịt bò khô, cá khô nhỏ que cay đều cho em hết, kẹo cao su của nhị ca cũng cho em, còn có sữa bò, ừm, mau tới uống sữa bò, anh không đoạt với em nữa."
"Thật sự?" Y Y quay đầu lại, biểu cảm tang thương trên khuôn mặt nhỏ tan đi không ít.
Mục Vân Tu khóe miệng hơi co rút, từ trong túi móc ra kẹo cao su đưa cho tiểu gia hỏa.
Kẹo cao su đóng gói rất nhỏ, bên trong chỉ còn ba viên, Y Y lấy ra một viên bỏ vào trong miệng, nhai đi nhai lại, mắt to vừa nhìn vẻ mặt của nhị ca dần trở lại như cũ vừa còn ngẫm lại dư vị của cái kẹo.
Mục Vân Tu vạch đen đầy mặt.
Đây là "Tiểu nhân"* đắc chí à.
*Ở đây có vẻ như Mục Vân Tu dùng cách nói hàm ý, "tiểu nhân" dùng với Y Y vừa nói rằng cô là một người bé xíu vừa muốn tỏ vẻ Y Y là một đứa bé tham ăn hẹp hòi.
Y Y đắc ý một phen, mới ngẩng đầu cùng đồng Mục Vân Tu tiếp tục chuyện vừa rồi đang nói với nhau.
"Nhị ca đúng là anh trai tốt."
"Đương nhiên......" Người nào đó đang chuẩn bị khoe khoang chính mình một đợt, chứng minh bản thân là một anh trai tốt, ai ngờ đã bị Y Y vô tình đánh gãy.
"Anh trai tốt đều phải nghiêm túc làm việc."
"......"
"Kế tiếp em sẽ giám sát nhị ca làm việc."
"......"
"Nhị ca, anh phải nỗ lực hơn, chậm trễ là không thể được."