Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt

Chương 8: Rõ ràng không thiếu tiền



Edit: Sơ Nguyên

Beta: Sơ Nặc, Sơ Bạch

______________________________

Dương Kỳ vô ngữ.*

( Vô ngữ: không còn lời nào để nói)

"Cố thiếu, chúng ta là cùng nhau bị trói, cậu không nhớ rõ?"

Lại nói tiếp cũng là Cố Thần xui xẻo, những người đó ngay từ đầu mục tiêu là hắn, Cố Thần bất quá là vô tình bị liên lụy kéo vào, khoảng cách chừng trăm mét cũng có thể bị "Tiện thể mang theo", Cố gia đệ nhất xui xẻo quả nhiên là danh bất hư truyền.

Dương gia cùng Cố gia có làm ăn nên lui tới, quan hệ không tồi, đối phương bị chính mình liên lụy, Dương Kỳ ít nhiều cũng có chút áy náy.

Cố thần gật đầu trầm mặc, bộ đáng không thèm để ý, tựa hồ đối với hoàn cảnh của chính mình cũng không quan tâm.

Tiểu cô nương ân ân hai giọng nói, ý đồ khiến cho thiếu niên chú ý, nhưng mà không có, Cố Thần rũ mắt thờ ơ, tựa hồ cùng cả thế giới cách biệt.

Thấy "dụ dỗ" thất bại, cô chỉ có thể lời thật nói thẳng.

" Anh trai nhỏ, dây thừng là em giúp anh cởi, lát nữa em còn cứu anh ra khỏi hố lửa, số tiền lớn đền đáp thật sự không quá phận, nếu thực sự không được em tính cho anh rẻ một chút."

Tiểu cô nương ôm móng vuốt nhỏ biểu tình rối rắm, tựa hồ không nghĩ ra đối phương rõ ràng không thiếu tiền, lại còn định quỵt nợ.

Cố Thần liếc tiểu cô nương một cái, từ trên xuống dưới quét trong một giây là xong.

Tiểu cô nương:...

Như thế nào cảm giác chính mình bị xem thường, cố tình trên mặt đối phương không có một chút biểu tình dư thừa nào.

"Cố thiếu, dây thừng thật đúng là em gái nhỏ cởi ra, nói tới cũng thật kỳ quái, người khác đều mở rất tốt, chính là Cố thiếu cậu làm sao cũng không mở được, may mà em gái nhỏ ra tay mới cởi ra được, còn đặc biệt nhẹ nhàng, tôi còn hoài nghi chúng ta không phải là cùng một người trói." Dương Kỳ thay tiểu cô nương giải thích, còn nhân tiện nhắc một câu mình cũng là kim chủ của tiểu cô nương đòi nợ này, còn không phải là nắm hoài một con dê mà kéo sao.

Mắt Cố Thần lóe lóe, hắn đương nhiên biết tại sao không giải được, bất quá là thuộc tính xui xẻo của hắn quấy phá mà thôi, vật nhỏ trước mặt cư nhiên có thể làm lơ vận đen của hắn làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn vuốt cổ tay trống không, nhất thời có chút không thích ứng.

Cố Thần ánh mắt thật sâu, theo lý thuyết lần này rất có thể lành ít dữ nhiều mới đúng.

Như vậy xem ra, đối phương đúng thật là cứu hắn, vốn dĩ cho rằng chỉ là một đứa bé hồ ngôn loạn ngữ.

"Tôi sẽ không quỵt nợ." Mới vừa làm ra cam kết, liền nhìn đến dáng vẻ tiểu gia hỏa thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ giống thú cưng lông xù đáng yêu.

Cố Thần không dấu vết mà nhướng mày.

Dương Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật, Cố Thần cho hắn cảm giác thật sự quá áp lực, rõ ràng nhỏ hơn hắn mấy tuổi, lại mặc danh làm hắn cảm giác như đang đối mặt với ông nội của mình, hơn nữa cái loại khí chất âm u này làm hắn nổi hết da gà lên, lại liên tưởng đến sự tích của vị này, hắn thật sợ đối phương một lời không hợp liền trở nên biến thái.

Dương Kỳ hắn không sợ trời không sợ đất, hoành hành thành phố A không phải nói chơi, nhưng hắn sợ biến thái a.

Âm thanh cửa sắt bị chạm đến vang lên, Dương Kỳ nhanh chóng di chuyển qua cạnh cửa, cùng người khác giống nhau tránh ở một bên, nắm tay nắm đến gắt gao, trong lòng tính toán như thế nào mới có thể đem người đánh ngất.

Người đàn ông ưu tú xã hội làm một cử chỉ hai người, chỉ chỉ Dương Kỳ cùng chính mình, sau đó che miệng, lại vỗ tay thủ thế.

Dương Kỳ gật đầu một cái bày tỏ đã biết.

Cố Thần không có xem náo nhiệt, trạng thái của hắn hiện tại rất không tốt, đi lên không phải hỗ trợ mà là kéo chân sau, không có "Bùa hộ mạng " áp chế, thuộc tính xui của của hắn liền bộc phát, nếu mà tham dự vào, kế hoạch của bọn họ trăm phần trăm thất bại.

Cửa sắt kẽo kẹt một tiếng từ bên ngoài bị mở ra, người đàn ông ưu tú cùng Dương Kỳ ỷ vào thân mình cao, đưa tay lấy tốc độ nhanh nhất đem người che miệng túm vào trong nhà, sau đó bổ về phía cổ người tới.

Nhưng mà tưởng tượng rất tốt đẹp, thực tế thì rất tê tái*, liên tục mấy lần đều không đem người bổ choáng váng, ngược lại làm cho đối phương bởi vì đau đớn giãy giụa càng kịch liệt, nhiều lần thiếu chút nữa rời tay!

(Chỗ * này từ gốc là Cốt cảm: hiện thực tê tái)

Tất cả mọi người trong lòng khẩn trương, tim cơ hồ muốn nhảy khỏi miệng, rối rít muốn đi lên hỗ trợ chế trụ người, có thể lúc càng khẩn cấp muốn phải làm cho tốt một chuyện, lại càng không cách nào làm xong.

Tất cả mọi người càng hoảng lại càng loạn, người đụng người đưa đến hiện trường loạn thành một đoàn, Dương Kỳ bị đụng một cái, tùng trong nháy mắt tùng.

Dây thần kinh đang căng chặt bứt bựt một tiếng.

Đứt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.