Có điểm không thích hợp. Từ Bội Vĩ nhướng mày, nhìn Lương Hàn Vũ và Vịnh Hân rồi suy nghĩ sâu xa, từ khi hai người họ ra khỏi thư phòng thì có chút khác lạ, Vịnh Hân khi nhìn Lương Hàn Vũ sẽ hơi ngượng ngùng, trước kia cô chưa thấy điều đó bao giờ, cô có cảm giác quan hệ của họ đã có tiến triển, trong lòng buồn bực không biết họ đã nói gì trong thư phòng.
“Sao lại không ăn nữa?” Hoàng Thục Tư hỏi.
Từ Bội Vĩ phục hồi tinh thần, vội nói: “Em đã ăn rất nhiều rồi.”
“Vậy à?” Hoàng Thục Tư mỉm cười, vươn tay lấy một miếng sushi. Sau khi Vịnh Hân và Lương Hàn Vũ ra khỏi thư phòng thì mọi người liền đến phòng ăn cùng nhau ăn, song cô phát hiện hình như Từ Bội Vĩ rất để ý đến Lương Hàn Vũ. Nhưng cô cùng không ngạc nhiên, dù sao chính cô cũng từng động tâm với Lương Hàn Vũ, giờ đây cô chỉ muốn đứng ngoài xem kịch vui mà thôi.
“Anh Lương, ngày mai anh có rảnh không?” Từ Bội Vĩ hỏi.
Lương Hàn Vũ buông miếng sandwich trong tay ra. “Có việc gì không?”
Vịnh Hân vốn đang ăn ngấu nghiến, nghe vậy không khỏi dừng lai, nhìn Từ Bội Vĩ.
Mà Hồng Quân Huệ ngồi bên phải Vịnh Hân cũng liếc Từ Bội Vĩ một cái, thầm nghĩ: không hiểu cô ta lại muốn giở trò gì.
“Ngày mai em muốn đi mua máy tính, nên muốn hỏi anh có thể đi cùng em không?” Từ Bội Vĩ mỉm cười nói.
Lương Hàn Vũ chưa trả lời, Hồng Quân Huệ đã giành nói trước: “Anh A Vũ không rảnh, ngày mai Vịnh Hân phải đến chỗ tôi, nên anh A Vũ phải ở nhà với dì Lâm rồi.”
“Không cần, không cần, bà không cần ai trông đâu.” Dì Lâm ngồi bên trái Hồng Quân Huệ huơ tay. “Bà khỏe thật rồi, không cần thiết đâu.” Nếu lúc nào cũng có người ở cạnh trông chừng bà thì không phải bà trở thành tù nhân rồi sao. “Hàn Vũ, con cứ đi với Tiểu Vĩ đi.”
“Nhưng mà bà, ngày mai chẳng lẽ chỉ có mình bà ở nhà?” Vịnh Hân lo lắng nói.
“Nếu không thì như vậy được không? Lát nữa hai người đi cùng mình đi, dù sao mình cũng có xe, có thể cho hai người đi nhờ.” Hoàng Thục Tư đề nghị.
“Có thể chứ?” Từ Bội Vĩ hỏi Lương Hàn Vũ.
Anh nhìn cô một cái, sau đó khẽ gật đầu. “Có thể.”
Từ Bội Vĩ nở nụ cười. “Cảm ơn.”
Hồng Quân Huệ hừ một tiếng, trừng mắt liếc Từ Bội Vĩ và Hoàng Thục Tư, hai người này quả là cá mè một lứa. Cô quay đầu nhìn Vịnh Hân, thấy cô đang vùi đầu ăn sushi, không khỏi bực mình, thật là hoàng đế không lo thái giám đã vội chết, cô vì chuyện của cô ấy và anh A Vũ mà lo lắng, vậy mà cô ấy chỉ biết ăn, chẳng lẽ không nhận ra vẻ tươi cười giả dối của Từ Bội Vĩ sao?
“Cậu muốn mập ra nữa sao?” Cô đánh vào mu bàn tay Vịnh Hân khiến miếng sushi trong tay Vịnh Hân rớt xuống.
Vịnh Hân trừng mắt. “Sao cậu lại đánh mình?” Thấy Quân Huệ nổi giận đùng đùng, cô chọc giận cô ấy sao?
“Cậu đã sắp ăn hết bàn thức ăn rồi còn chưa đủ à? Để ý đến cân nặng của cậu đi.” Cô nhìn Lương Hàn Vũ.
“Anh A Vũ, anh nói cậu ấy đi.”
Lương Hàn Vũ chỉ mỉm cười không đáp.
Dì Lâm cười nói: “Không sao, không sao, ăn được là có phúc.”
“Đúng vậy.” Hoàng Thục Tư cũng nói. “Vịnh Hân cũng đâu đến nỗi mập quá, có chút thịt mới đáng yêu mà.” Cô mỉm cười nói.
Vịnh Hân vui vẻ nói: “Thật sao? A Vũ cũng nói em không mập.” Cô không lo lắng nữa, tay lại bốc một miếng sushi. “Nhưng mà, em cũng cảm thấy chân em hơi thô.” Cô nghĩ tới đùi đẹp của Từ Bội Vĩ.
“Biết là tốt rồi.” Hồng Quân Huệ trừng mắt liếc cô. “Cậu mà cứ ăn nữa thì chân cậu sẽ thành chân voi cho mà xem.”
“Thật không?” Vịnh Hân cúi đầu nhìn cặp đùi trắng nõn của mình, hình như mập thât.
Vịnh Hân vui vẻ nở nụ cười, tuy biết A Vũ chỉ đang an ủi cô nhưng nghe xong cô vẫn rất vui.
Hồng Quân Huệ hết cách đành lắc đầu, Vịnh Hân thật dễ lừa.
Từ Bội Vĩ như có như không nhìn đối thoại và cử chỉ của Vịnh Hân và Lương Hàn Vũ, song cô cũng không để tâm, đợi lát nữa cô cũng sẽ được ở riêng với Lương Hàn Vũ với nhau, nghĩ đến chuyện này thì tâm tình liền vui sướng, đây chính là lần đầu tiên hai người ở riêng, cô phải thể hiện tốt một chút mới được, khiến Lương Hàn Vũ có ấn tượng tốt về cô, nói không chừng quan hệ hai người sẽ có tiến triển. Cô vui sướng đến nỗi khóe miệng không ngừng tươi cười, cô nhất định sẽ nắm chắc cơ hội lần này.
###
“Hai người xuống ở đây à?” Hoàng Thục Tư dừng xe ở ven đường.
“Đến đây là được rồi.” Lương Hàn Vũ nói. “Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn chị, chị Hoàng.” Từ Bội Vĩ nói xong liền nhanh chóng mở cửa xe, cô muốn được ở riêng với Lương Hàn Vũ.
Khi anh xuống xe, cô vội nói: “Em thấy hơi khát, chúng ta đi uống gì đó trước được không?”
Lương Hàn Vũ gật đầu với Hoàng Thục Tư, thấy cô chạy xe đi rồi mới nói: “Bên đường có quầy tạp hóa…”
“Nhưng em muốn ngồi uống cơ.” Từ Bội Vĩ hơi nhăn mặt, giọng điệu có chút làm nũng.
“Không phải đi mua máy tính sao?” Anh hỏi, hơi nhướng mày.
“Uống xong rồi đi được không? Bây giờ rất nắng.” Cô quạt quạt tay cường điệu.
Lương Hàn Vũ đồng ý. Từ Bội Vĩ vui vẻ đến một quán trà uống trà trưa, thật ra cô muốn cùng anh đến một nhà hàng thanh lịch trữ tình nhưng nơi ấy giá rất cao nên cô đã bỏ ý tưởng đó, cô không muốn anh nghĩ cô là người phung phí.
Từ Bội Vĩ lựa một vị trí rồi ngồi xuống. “Anh từng đến đây chưa?”
“Chưa.” Anh nhìn đồng hồ. “Em định mấy giờ đi mua máy tính?” Bây giờ là hai giờ chiều.
“Trễ một chút rồi đi.” Từ Bội Vĩ đáp cho có lệ.
Anh nhăn mi tâm. “Mấy giờ?” Anh hỏi lại một lần.
Từ Bội Vĩ bị vẻ nghiêm túc của anh dọa, buộc phải nói: “Ba giờ đi.” Dường như anh có vẻ tức giận, cô ngạc nhiên khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra, trước kia cô cùng những người con trai khác ở chung chưa từng xảy ra tình huống như vậy.
Một giờ này, cô trở nên cẩn thận hơn, khi nói chuyện không quên quan sát phản ứng của anh, nhưng phần lớn thời gian đều là cô tự biên tự diễn, không phải anh không phản ứng gì, mà là mỗi lần nói luôn không quá một câu, cho nên hai người nói chuyện không ăn ý lắm, thậm chí cô bắt đầu cảm thấy hơi nản chí, tuy biết bình thường anh không nói nhiều, nhưng cô đã thấy lúc anh ở cùng Vịnh Hân luôn dịu dàng hơn nữa trò chuyện cũng nhiều, sao khi ở một chỗ với cô lại giống đầu gỗ như vậy? Cô thở sâu, thầm nghĩ: nhất định là do hai người còn chưa đủ thân.
Cô cầm chén hồng trà lên, uống một hớp.
Từ lúc vào quán đến giờ, cô vẫn cảm giác nhiều ánh mắt không ngừng hướng về đây, tất cả các cô gái đều nhìn Lương Hàn Vũ, thậm chí còn thầm thì to nhỏ, Từ Bội Vĩ biết các cô ấy đang bàn tán về bề ngoài điển trai lạnh lùng của anh, và hai người có phải người yêu không. Tuy không nói ra nhưng cô vẫn thấy hư vinh được thỏa mãn, khi ở cùng Lương Hàn Vũ cô cảm thấy hai người thật giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Không có cô gái nào không mong người yêu mình điển trai anh tuấn, ai nói vẻ ngoài không quan trọng đều là dối tra, nào ai muốn người yêu mình giống quái thú đâu. Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này, với cô mà nói, “Tùy duyên” là cách nói của kẻ thiếu tự tin, người tài giỏi thì phải biết tự tạo ra và nắm chắc cơ hội của mình.
“Sắp đến ba giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Từ Bội Vĩ bỏ chén trà xuống, cô quyết định thay đổi sách lược.
Lương Hàn Vũ gật đầu, hai người đứng dậy, cùng nhau đi ra khỏi quán trà.
“Phải đi đâu bây giờ?” Từ Bội Vĩ hỏi.
“Qua đường trước đã.” Lương Hàn Vũ đi trước đến chỗ đèn xanh đèn đỏ.
Từ Bội Vĩ đuổi kịp anh, vì hôm nay là cuối tuần nên lối đi bộ có chút đông đúc. Từ Bội Vĩ dựa vào anh, khi người đối diện đi đến đụng phải cô khiến cô hơi loạng choạng liền bắt lấy cánh tay anh.
Anh cúi đầu nhìn cô. “Sao vậy?”
“Không có gì, ngại quá, em bị người ta đẩy.” Lúc nói chuyện cô vẫn không buông tay anh ra.
Anh nhìn tay cô, nói: “Có vấn đề gì sao?”
“À!” Cô vội bỏ tay ra. “Thật xin lỗi, em không để ý.” Cô tiếp tục đi về trước, trong lòng hơi buồn bực, cô không tin anh không hiểu ám chỉ vừa rồi của cô, vậy mà anh lại cự tuyệt cô.
Cô không nhịn được hoài nghi sức hấp dẫn của mình, cô tự thấy con trai khi nhìn cô sẽ vô thức mà nhìn thêm lần nữa, nhưng vì sao từ khi cô quen anh đến giờ anh vẫn không có loại phản ứng này, luôn thản nhiên đối với cô?
Hai người qua đường, đang định bước lên lề đường thì cô đột nhiên bị vấp, cả người nghiêng về phía trước. Lương Hàn Vũ theo bản năng vươn nhanh tay ra bắt lấy tay cô, kéo cô lại, cô sợ tới mức hét lên một tiếng, sau đó thuận thế ngã vào vòng ôm của anh. Nhưng giây tiếp theo, cô phát hiện mình bị anh đẩy ra. “Có sao không?” Anh hỏi, vẻ mặt không có xúc cảm gì.
“Em không sao.” Cô chỉ có thể nói như vậy, nhận thấy người xung quanh nhìn họ, cô đang muốn bước về phía trước thì đột nhiên cảm thấy chân hơi đau đớn. “Chân em hơi lạ.” Cô nhăn mi tâm.
Anh cau mày. “Chắc em bị thương rồi.” Anh nhìn một chút.” Cuối phố này có một bệnh viện, em đi được không?”
Cô động động chân, đau đến co quắp lại. “Có chút khó khăn.”
Anh đỡ lấy tay cô. “Thử đi xem.”
Từ Bội Vĩ cố thử một chút. “Vẫn đau lắm.” Cô lộ vẻ khó xử. “Thật xin lỗi, là do em không cẩn thận.” Cô níu lấy cánh tay anh.
Lương Hàn Vũ hơi trầm mặc, sau đó hỏi: “Chân nào bị thương vậy?”
“Chân phải.” Từ Bội Vĩ lập tức nói. Vì sợ anh nghĩ cô lừa anh, cô nhíu mày, vẻ mặt thống khổ, tỏ vẻ lời cô nói là thật. “Trước kia chân phải của em từng bị thương nên rất dễ tái phát.” Cô giải thích thêm.
Anh gật đầu, sau đó nói: “Đi chầm chậm thử xem.” Anh đỡ cô đi về phía trước.
Từ Bội Vĩ đi thử vài bước, cuối cùng tuyên bố bỏ cuộc. “Em thật không thể đi, anh có thể bế em không?” Cô đã đau đến nước mắt rưng rưng.
Ánh mắt Lương Hàn Vũ hiện lên vẻ thâm trầm khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Anh đưa tay ra bế cô lên, động tác đột nhiên của anh khiến cô suýt kêu ra tiếng, cô dựa vào lòng ngực anh, môi khẽ cười, mà người xung quanh đều tò mò nhìn họ.
Từ Bội Vĩ hài lòng với tiến triển này, nếu cứ như vậy thì cô tin không bao lâu nữa hết thảy mọi chuyện sẽ như mong muốn của cô.
Khi hai người sắp đến bệnh viện thì nghe tiếng gọi phía sau. “Hàn Vũ.”
Giọng nói này mang vẻ uy nghiêm, hơn nữa có chút ra lệnh, nhưng vẫn là giọng nữ. Lương Hàn Vũ xoay người lại, Từ Bội Vĩ nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Bà mặc y phục màu vàng, tóc đen búi cẩn thận sau đầu, trên tay cầm cặp xách, nửa mặt che khuất bởi kính râm nên không thấy rõ diện mạo.
Lương Hàn Vũ kinh ngạc nhìn mẹ, không biết vì sao bà lại xuất hiện ở đây, có lẽ là đi bàn chuyện làm ăn.
“Mẹ.” Anh theo phép tắc gọi.
Dương Nguyệt Đồng quét mắt qua Từ Bội Vĩ. “Ai đây?”
“Chào bác gái, cháu tên là Từ Bội Vĩ.” Cô vội nói. Thì ra đây là mẹ Lương Hàn Vũ, nhất thời cô cảm thấy tình huống này hơi không ổn, vì thế nói: “Anh Lương, phiền anh cho em xuống.”
Dương Nguyệt Đồng gỡ mắt kính xuống, đánh giá cô, dáng vẻ cũng không tệ lắm. “Bạn gái con à?” Bà hỏi con.
“Không phải.” Lương Hàn Vũ thấp giọng nói. “Cô ấy là bạn của Vịnh Hân.” Anh nhìn Từ Bội Vĩ đã đứng ngay ngắn.
“Chân cháu bị thương nên anh Lương đưa cháu đến bệnh viên.” Từ Bội Vĩ giải thích, không ngờ mẹ Lương Hàn Vũ lại trẻ trung, xinh đẹp như vậy, nhưng thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, không cởi mở lắm.
“Nếu vậy thì cùng vào thôi.” Dương Nguyệt Đồng nói. “Đợi lát nữa ta sẽ cho các con đi nhờ một đoạn.” Xe của bà đỗ gần đây.
“Cảm ơn bác gái ạ.” Từ Bội Vĩ tươi cười, ấn tượng của bác gái về cô không tồi, cô vui vẻ nghĩ, nhưng mà, cô sẽ không ngừng cố gắng, đi tới mục tiêu của cô.
###
Dương Nguyệt Đồng thấy đèn xanh đèn đỏ thì dừng lại, mở nhạc trên xe, tiếng nhạc lập tức vang lên, bà lấy tay mát xa vùng lưng hơi đau, mở miệng nói: “Cô gái đó thích con.”
Vừa rồi khi đưa Từ Bội Vĩ về nhà, bà thấy cô rất nhiệt tình với Lương Hàn Vũ, mà con mình lại chẳng có phản ứng gì.
“Con cũng nên quen bạn gái đi.” Dương Nguyệt Đồng nhìn anh. “Nếu có đối tượng rồi thì nên nắm chắc lấy.” Tuy mẹ con họ rất ít gặp nhau nhưng điều đó không có nghĩa là bà không quan tâm đến anh, nếu không phải trùng hợp thấy anh bế một cô gái thì có lẽ bà cũng quên anh nên quen bạn gái rồi.
“Sao vậy? Có người trong lòng rồi à?” Bà lại hỏi.
Lương Hàn Vũ hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu.
“Ai?” Dương Nguyệt Đồng khẽ nheo đuôi mày thanh tú.
“Vịnh Hân.”
Bà sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lập tức đè xuống tức giận, bà nghiến răng nói: “Con…”
Tiếng “Tinh tinh…” đột nhiên vang lên ngắt ngang lời bà, chiếc xe đằng sau không ngừng ấn còi.
“Đèn xanh rồi.” Lương Hàn Vũ bình tĩnh nói, anh sớm biết mẹ sẽ không vui vì chuyện này, nên vừa rồi mới lo lắng không biết có nên nói ra không, nhưng việc này cũng sẽ không giấu được bao lâu, vậy nên anh mới nói ra.
Dương Nguyệt Đồng chạy qua ngã tư đường, tức giận không ngừng dâng lên trong lòng. “Cha con các người đều cùng một giuộc với nhau phải không?” Bà nổi trận lôi đình. “Ta sớm nên biết, ta sớm nên hiểu ra… Năm đó con đòi ở lại nhà họ Diệp, không muốn sống cùng mẹ là nguyên nhân này. Ta nên sớm đoán ra mới phải.” Bà bất giác nắm chặt tay lái, chẳng lẽ đời này bà không thể thoát khỏi bóng ma của phụ nữ nhà họ Diệp sao?
“Ta muốn con lập tức dọn khỏi đó.” Dương Nguyệt Đồng lạnh lùng nói.
Lương Hàn Vũ không đáp.
“Con có nghe không?” Bà lạnh lùng nói.
Anh khẽ nhíu mày. “Bây giờ thì không thể.”
Dương Nguyệt Đồng tức giận hỏi: “Đây là ý gì?”
Anh không trả lời.
“Mẹ đang hỏi con đó.” Bà liếc nhìn anh, miệng anh như vỏ trai vậy, nếu không đập vào thì sẽ chẳng có phản ứng gì.
“Nếu bác Diệp về thì có lẽ con sẽ dọn ra ngoài.” Anh nói.
Dương Nguyệt Đồng kinh ngạc nói: “Bọn họ sẽ về sao?”
“Chắc là vậy.” Hôm trước anh nhận được điện thoại của cha nói bọn họ khoảng mấy ngày nữa sẽ trở về, nhưng vẫn chưa chắc chắn trăm phần trăm nên anh chưa nói cho Vịnh Hân biết.
Dương Nguyệt Đồng trầm mặc, nhăn mặt, nói vậy, Lương Hữu Chính cũng sẽ quay về? Bà nhíu mày.
Bà thở dài, không hiểu sao mình lại nghĩ đến chuyện đó, hai người họ đã mười mấy năm không liên lạc, ông trở về hay không thì cũng đâu liên quan đến bà.
“Đèn đỏ!” Lương Hàn Vũ mở miệng.
“Cái gì?” Bà không chú tâm nghe.
“Vừa rồi mới đèn đỏ.” Anh nhìn mẹ. “Để con lái xe thì hơn…”
“Không cần, ta chỉ nhất thời không chú ý.” Bà ngắt lời anh, thở sâu nói: “Chuyện con và Vịnh Hân mẹ không đồng ý.” Bà cảnh cáo trước.
Lương Hàn Vũ không lên tiếng, tựa như sớm đoán được mẹ sẽ nói vậy.
Dương Nguyệt Đồng tự giễu hừ một tiếng. “Từ đầu mẹ đã biết con sẽ chẳng thèm để tâm mẹ phản đối hay không, ý kiến của ta với cha con con mà nói thì từ trước đến nay có ảnh hưởng gì đâu.”
Anh khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Con không phải là cha, Vịnh Hân cũng không phải mẹ cô ấy, đây là chuyện của bọn con.”
“Cho nên không cần quan tâm cảm giác của mẹ?” Bà nhếch môi, hàm ý châm chọc. “Mẹ biết mẹ không có tư cách nói gì, dù sao mẹ cũng không phải là một người mẹ tốt.”
“Ý con không phải vậy.” Mày anh nhăn sắp bện vào nhau.
“Chứ không thì vì sao? Nhiều con gái như vậy sao con lại thích nó, chẳng lẽ con quên trước kia ta và cha con cãi nhau đều vì mẹ nó sao?” Giọng bà mang theo phẫn nộ.
“Con không quên.” Anh bình tĩnh nói. “Nhưng chuyện này không liên quan đến Vịnh Hân, cô ấy không cần chịu trách nhiệm về việc đó, dù người kia có là mẹ của cô ấy đi chăng nữa.”
“Con lại nói giúp nó à? Vì sao trước giờ các người không suy nghĩ cho ta? Phải, mẹ con họ là người tốt, luôn luôn đúng, người sai là ta, ta cố tình gây sự.” Bà cắn răng nói, trên mặt phủ một tầng sương lạnh đến dọa người.
Trong xe nhất thời bao phủ bởi một mảnh mây đen, Lương Hàn Vũ không nói gì nữa, Dương Nguyệt Đồng cũng im lặng.
Một lát sau, xe dừng ở ven đường.
“Mẹ không vào đâu.” Dương Nguyệt Đồng lãnh đạm nói, bà hoàn toàn không muốn bước chân vào nhà họ Diệp.
Lương Hàn Vũ gật đầu rồi xuống xe, đóng cửa xe lại, nói: “Mẹ lại xe cẩn thận một chút.”
Dương Nguyệt Đồng trong xe thở dài, đứa con này thật giống cha nó, đôi khi khiến người ta tức giận, uất ức, lại không lãng mạn chút nào, chỉ biết quan tâm bà bằng hành động thực tế.
Bà nhìn đứa con ngoài cửa xe, vẫy tay với anh, ý bảo anh vào nhà, bà biết anh muốn bà đi thì mới vào nhà, nhưng bà lại muốn thấy anh vào nhà rồi mới đi.
Lương Hàn Vũ hơi chần chờ, đang định hỏi mẹ vì sao thì nghe tiếng Vịnh Hân kêu.
“A Vũ…”
Anh xoay người, thấy Vịnh Hân đứng ở cửa, giây tiếp theo thì cô đã chạy tới chỗ anh, anh nhanh chóng qua đường. Vịnh Hân cười lớn với anh, trước khi cô bước xuống đường thì anh đã đón được cô, cô nhảy lên người anh, khiến anh lùi mấy bước.
“A Vũ, A Vũ, em báo cho anh một tin rất tốt.” Cô ôm cổ anh, lớn tiếng nói, mặt cười rạng rỡ. “Cha, cha sắp về rồi.”
Anh mỉm cười, “Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cô cười khanh khách. “Chú Lương gọi về nói vậy, sau đó em rất vui, rất vui, cứ ngồi bên cửa sổ chờ anh về, muốn nói cho anh tin tốt này, cuối cùng anh cũng về rồi.” Cô ôm nhanh lấy cổ anh, cười nói.
“Dù vậy nhưng em cũng nên đi giày vào chứ, cẩn thận bỏng chân.” Anh không quên dặn dò.
“Tại em vui quá nên quên mất.” Cô cười ngọt ngào.
Anh thả cô xuống, để cô đứng trên cỏ. “Vào nhà thôi.” Anh theo bản năng nhìn về bên kia đường, chiếc xe đã không còn ở đó nữa.
Vịnh Hân nhìn theo mắt anh. “A Vũ, anh đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Anh khoác vai cô đi về phía trước.
“Đúng rồi.” Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện. “Vừa rồi ai chở anh về vậy?” Vừa rồi khi ở trong phòng cô thấy một chiếc xe, sao nháy mắt đã đi rồi? Mà bây giờ nghĩ lại, xe ấy trông thật quen mắt, là của ai nhỉ?
“Dì Dương…” Cô đột nhiên hô to. “Sao anh không mời dì vào nhà?”
Lương Hàn Vũ dẫn cô vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
“Nếu bà xuống xe là có thể biết tin tốt này rồi.” Cô tiếp tục nói.
“Dì Lâm đâu?” Anh hỏi.
“Em nói bà đi nghỉ trưa một chút rồi, không cần gắng sức quá.” Cô đáp. “A Vũ, anh có muốn gọi điện cho mẹ không?”
“Chờ bà về đến nhà đã, anh sợ bà đang lái xe sẽ bị kích động.” Anh vuốt tóc cô.
“Dạ.” Vịnh Hân gật đầu, tươi cười nở rộ bên môi. “Em thật sự rất vui.”
“Khi nào họ về?” Lương Hàn Vũ đi vào bếp.
“Em cũng không biết, chú Lương chỉ nói một hai ngày nữa, em vốn muốn ra sân bay đón họ nhưng chú Lương nói không cần, họ sẽ tự về.” Cô theo anh vào bếp.
Lương Hàn Vũ mở tủ lạnh, rót ly nước.
“Phải rồi, anh với Tiểu Vĩ mua máy tính chưa?” Cô cũng mở tủ lạnh lấy bánh pudding.
“Chưa, chân cô ấy bị thương.”
Cô giật mình. “Có nghiêm trọng không anh?”
“Không nghiêm trọng.” Anh uống nước.
“Vậy thì tốt rồi.” Cô thở ra, ăn một miếng bánh. “Sao lại bị thương vậy?”
“Đi đường không cẩn thận.” Anh rót nước cho cô. “Em ăn mấy cái bánh pudding rồi?”
Cô ngừng tay. “Không… không nhiều lắm.” Cô nói quanh co, A Vũ quy định mỗi ngày không được ăn quá hai cái bánh pudding, nhưng vừa rồi cô vui quá nên quên mất. “Phải rồi… Bộ váy Âu của em đâu nhỉ? Cha về nhà em phải mặc Âu phục.” Cô vội đánh trống lảng.
“Ngăn kéo thứ hai bên phải tủ của em.” Anh cầm lấy bánh pudding trên tay cô. “Đây là cái thứ mấy?”
Cô cười gượng một tiếng, nhanh như chớp chạy khỏi bếp. “Em đi xem Âu phục ở đâu.” Cô kêu lên. Nếu để A Vũ biết cô đã ăn ba cái bánh pudding thì anh sẽ la cô mất.
Lương Hàn Vũ khẽ cười, cầm bánh pudding trên tay từ từ ăn.
Khi anh ăn xong miếng cuối thì nghe Vịnh Hân gọi tên anh, anh đi ra phòng khách liền thấy cô chạy từ cầu thang xuống, trên người mặc một chiếc váy hoa màu lam.
“A Vũ, làm sao bây giờ? Em không kéo khóa được.” Vẻ mặt cô mếu máo. “Em mập lên rồi.” Cô không nên ăn nhiều bánh pudding như vậy. “Anh giúp em kéo lên với được không?”
Cô xoay người lại, một mảng da trắng hiện ra trước mắt anh, chạy dọc xuống lưng khiến anh sửng sờ không động đậy gì.
Giọng anh khàn khàn. “Không sao.” Anh kéo khóa kéo váy cô lên, nhớ đến những lúc mặc quần áo cho cô ngày xưa.
Anh kéo được mấy tấc thì không thể kéo được nữa, chỉ kéo lên đến giữa lưng cô.
“Kéo không được nữa phải không?” Mặt Vịnh Hân khổ sở.
“Hít sâu vào.” Anh ra lệnh.
Cô hít một ngụm khí lớn, nhưng khóa kéo cũng chỉ kéo thêm được một tấc nữa thôi. Cô tuyên bố bỏ cuộc, xoay người, ánh mắt phủ một tầng sương. “Làm sao bây giờ?” Cô rất muốn khóc. “Em mập như vậy, cha sẽ không vui.”
“Nói bậy.” Anh lau nước mắt ở khóe mắt cô. “Em không mập.”
“Nhưng quần áo mặc không vừa nữa.” Cô khóc thành tiếng, nhào vào lòng anh. “Cha không thích em mập, cha nói mẹ rất ốm.” Cô khóc nức nở, khóa kéo sau lưng lại trượt xuống dưới.
Lương Hàn Vũ ôm chặt cô, vỗ vỗ lưng cô, khi chạm đến da thịt trơn nhẵn thì tay anh dường như bị bỏng vậy, cô như vậy thật sự là thử thách tự chủ của anh.
“Về sau em không ăn bánh pudding nữa.” Cô tuyên bố. “Cũng không ăn đồ ăn vặt nữa.” Cô quyết tâm giảm béo đến khi mặc vừa bộ Âu phục này mới thôi. “A Vũ, anh thấy sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt vẫn còn ướt nước mắt.
Anh lau nước mắt cho cô. “Em có thể làm được sao?”
“Đương nhiên.” Cô tràn đầy tự tin nói.
Anh mỉm cười. “Không ăn bánh pudding, cũng không ăn kem, khoai tây chiên, mứt hoa quả, mực nướng, sô cô la,…”
Cô lấy tay bịt miệng anh. “A Vũ, anh đừng nói nữa.” Cô lộ vẻ khó xử. “Anh mà nói tiếp thì niềm tin của em sẽ mất hết.”
Anh bỏ tay cô xuống, khẽ cười ra tiếng, cưng chiều hôn lên trán cô.
Hai gò má Vịnh Hân đỏ ửng. “Em nói thật mà anh lại cười em.” Cô bất mãn chu môi.
“Anh không cười em.” Anh khẽ nâng mặt cô lên, ngón cái vuốt ve má cô, ánh mắt trở nên chuyên chú thâm trầm.
Anh khiến tim cô đập càng lúc càng nhanh, cô căng thẳng nói: “A Vũ, anh đừng nhìn em như vậy.” Mặt cô nóng lên.
Anh cười nhẹ, cúi đầu hôn môi cô. Cô trừng mắt, A Vũ anh ấy… anh ấy…
Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt lóe lên ánh lửa, lại hôn cô, lướt qua cánh môi phấn nộn của cô. Vịnh Hân hít một hơi, không ngừng chớp mắt, tim đập rất nhanh, hai tay níu lấy áo anh. A Vũ… A Vũ đang hôn cô… Hô hấp của cô ngày càng dồn dập, cả người nóng lên, không biết phải làm sao.
Lương Hàn Vũ càng hôn càng sâu, hơi thở ồ ồ của anh và hô hấp dồn dập của cô xen lẫn với nhau, khi thấy cô đáp lại anh thì hai tay anh lại càng ôm chặt thêm, lòng bàn tay ấm áp xoa nhẹ tấm lưng trắng nõn của cô.
Vịnh Hân cảm thấy trước mắt là một mảnh mông lung, theo bản năng nhắm mắt lại, trong đầu hỗn loạn không rõ ràng, cô học theo phương thức của anh mà đáp lại anh, cảm nhận được hương vị bánh pudding trên đầu lưỡi anh, khóe miệng cô giương lên, phảng phất ý cười, hai tay không biết đã ôm lấy cổ anh từ bao giờ, cả người dựa vào anh.
Khi đã sắp vượt qua giới hạn của anh thì Lương Hàn Vũ mới tách khỏi môi cô, Vịnh Hân lại tiếp tục hôn lên môi anh, tuy anh rất vui khi cô phản ứng nhiệt liệt như vậy, nhưng nếu bọn anh không đừng lại thì sẽ rất phiền phức.
Anh hơi đẩy cô ra. “Vịnh Hân.” Anh dựa vào trán cô, hơi thở dồn dập nặng nề.
Cô chớp chớp mắt, đồng tử mông lung không rõ. “A Vũ.” Vẻ mặt khi nói chuyện của cô vẫn như chìm trong mộng.
Anh khẽ hôn hai má cô, vùi đầu vào bờ vai cô, để tránh bị đôi mắt đầy sương và cánh môi sưng đỏ của cô mê hoặc, song anh phát hiện tư thế này cũng không tốt, vì đập vào mắt anh là tấm lưng trần của cô, hơn nữa tay anh vẫn đang đặt trên phần da thịt mê người ấy. Anh vội rụt tay lại tránh cho mình mơ màng xa xôi.
Vịnh Hân tựa vào xương quai xanh của anh, bây giờ mới thấy ngượng ngùng. Vừa rồi sao cô lại bạo dạng như vậy chứ? Thật mắc cỡ muốn chết, đều do bánh pudding hết. Cô liền chôn mình trong ngực anh, không dám nhìn anh.
Cô thật sự không nghĩ A Vũ sẽ hôn cô. “A Vũ.”
Anh từ vai cô ngẩng đầu lên, đã hơi trấn định lại. “Sao vậy?” Giọng anh khàn khàn.
“Vừa rồi… vừa rồi… ôi!” Cô thẹn thùng thở dài. “Anh khiến em có ý nghĩ không tốt.” Mặt của cô đỏ như trứng tôm luộc.
“Vậy sao?” Anh lộ ra ý cười.
“A Vũ, anh đang cười em à?” Cô nghe được ý cười trong lời nói của anh.
“Không có.” Anh dịu dàng vuốt tóc cô.
Nhưng cô cảm thấy nên giải thích một chút cho hành vi lớn mật vừa rồi của mình, “Vừa rồi… Em… Em cảm thấy hơi không tốt, nhưng mà về sau… về sau lại quên mất, vì có hương vị bánh pudding.” Mặt cô không tự giác lại đỏ lên.
“Bánh pudding?” Anh có chút không hiểu.
“Phải, là bánh pudding. Miệng anh có vị của bánh pudding.” Cô mắc cỡ muốn chui xuống lỗ. “Cho nên em…” Hai gò má của cô đỏ rực như mặt trời.
Cuối cùng anh cũng hiểu cô đang nói gì, vì thế cười nói: “Em thích ăn bánh pudding?”
“Dạ.” Mặt cô sắp cháy mất rồi.
Anh cúi đầu khẽ hôn tai cô, khàn khàn nói: “Anh thấy, ăn bánh pudding kiểu này không có gì là không tốt.”
Cô mở to mắt, khuôn mặt dĩ nhiên là … cháy khét rồi.