Trong văn phòng, càng gần đến giờ tan làm thì con người càng thêm vội vàng.
Trần Tuệ đang loay hoay bận rộn làm một bản báo cáo tới mức sứt đầu mẻ trán, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi liền ngồi nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
“Không biết có phải là do tôi gặp ảo giác hay không, mà dạo gần đây tôi hay gặp một cậu đẹp trai đứng ở dưới lầu lắm. Nói cho các cô biết nhé, có chút giông giống vị nhiếp ảnh gia Giản gì đó lắm á.”
Cô bé ngồi đằng trước vốn mê Giản Minh Hi như điếu đổ, nghe thấy vậy thì buột miệng phun giọng địa phương ra phản bác đầu tiên: “Cô đang mơ mộng hão huyền đấy à? Anh ấy bận bỏ xừ, sao có thể rảnh rỗi mà tới đây chứ.”
Đúng rồi nha.
Trần Tuệ vừa mở báo cáo ra, vừa hoài nghi và tò mò trong im lặng.
Không phải Giản Minh Hi rất bận sao? Sao anh có thể nhàn rỗi tới mức ngày nào cũng chạy đến chỗ cô vậy chứ?
Mỗi ngày đều làm phiền cô mỗi lúc đi làm tan làm thì cũng thôi đi, lại còn quản lý cả việc cô ăn sáng hay không, rồi thì có tăng ca hay không, khiến cho cô có cảm giác tự dưng mình lại có thêm một ông bố ấy.
Rốt cuộc, anh muốn làm gì cớ chứ?
Động tác gõ gõ bàn phím của Trần Tuệ ngừng lại, đột nhiên cô nhớ tới việc năm đó khi Giản Minh Hi đi du học, cũng là lúc mà ba cô bị bệnh nặng, chưa được vài tháng sau thì ba cô đã qua đời. Mà đó cũng là lúc anh đang thi cuối kỳ, hai người lại đang chiến tranh lạnh, nên cô cũng chẳng nói cho anh việc tới dự tang lễ.
Đây là Giản Minh Hi muốn đền bù tổn thương cho cô à?
Vừa nghĩ như vậy, cô đột nhiên có chút không thoải mái.
Nếu thực sự là như vậy thì cô nhất định không làm con gái anh đâu, cũng không muốn nhận mấy ý tốt, nhưng chẳng khác gì mấy lời lên mặt dạy đời của anh.
Đang nghĩ như vậy thì tiếng tin nhắn weixin của cô vang lên.
Tên đáng ghét: [Vừa rồi trên đường mình có chút việc. Bây giờ mình qua đón cậu nhé, đợi mình nha?]
Trần Tuệ còn chưa trả lời, cô đồng nghiệp bên cạnh lại tiếp tục nói về chủ đề lúc trước.
“Người ta chắc chắn không thể tới chỗ chúng ta đâu, nhìn bài đăng trên weibo đi, chiều hôm nay anh ấy còn phải chụp ảnh cho người mẫu đấy.”
Trần Tuệ ngẩng đầu: “Weibo gì cơ?”
“Giang Quỳnh vừa đăng weibo đó.” Cô đồng nghiệp buộc tóc đuôi ngựa đưa cho cô xem: “Nè, [Cảm ơn thầy Giản đã bên cạnh tôi cả một buổi chiều. Hợp tác vô cùng vui vẻ, mong sau này có thể hợp tác với thầy nhiều hơn], xem đi, xem đi, đến cả người mẫu đỉnh của đỉnh như vậy cũng phải nịnh nọt nam thần của tôi đó.”
“Giản Minh Hi bình thường không chụp người của công chúng đâu. Nếu mà muốn anh ấy chụp á, phải là nhân vật tai to mặt lớn lắm đấy…”
Nữ người mẫu còn đăng một bức ảnh của Giản Minh Hi. Người đàn ông cúi đầu chỉnh sửa máy ảnh, trong lúc lơ đãng anh lại ngước mắt thoáng nhìn qua, trong ánh mắt mang theo một ý cười ấm áp như có như không, giống y hệt một bức ảnh boyfriend materials* ngọt ngào.
(*Thuật ngữ thường được dùng trong các nhóm fan. Kiểu như các bức ảnh có góc nhìn như kiểu là bạn trai các cậu á. Các cậu có thể search gg để biết thêm chi tiết nhé.)
Trấn Tuệ không còn nghe được gì nữa.
Cô giống như một con ếch xanh bị nấu chín trong nồi nước ấm quá lâu, rồi đột nhiên chạm phải tảng băng mà bừng tỉnh. Nhiệt độ cơ thể ngay lập tức hạ xuống, còn có chút cảm giác thoải mái, thứ cảm giác mà cô vốn đã lường được từ trước.
Đúng rồi.
Sao cô suýt chút nữa lại quên mất nhỉ.
Giản Minh Hi đã từng nói, người mà anh thích, phải nằm trong vòng tròn quan hệ với anh, có cùng sở thích, tính cách hoà hợp và gia đình cũng phải phù hợp.
Anh không thể nào lại coi cô thành đứa con gái xinh xắn dễ thương của mình được, mà càng không thể coi một người có hoàn cảnh gia đình vừa kém cỏi, tình tính thì xấu xa như cô thành thanh mai trúc mã của mình.
Con người này…
Khinh thường người khác, cao cao tại thượng. Đúng là, vô cùng đáng ghét.
Trần Tuệ cúi đầu trả lời:
[Cậu không cần tới đón mình đâu, mình tan làm rồi.]
[Sau này, cậu cũng không cần tới đâu.]
Nên lễ phép chút hen, dù sao sau này cũng không gặp lại nhau nữa, tốt nhất nên để lại cho anh chút ấn tượng tốt đẹp về cô đi.
Nghĩ nghĩ, Trần Tuệ bèn sờ sờ môi mình, sau đó cô gõ ra ba chữ vô cùng khách sáo lần đầu tiên trong đời: [Cám ơn cậu.]