Sau khi chọn mua tất cả những thứ để nấu cho bữa trưa và bữa tối nay, tiểu Thần bỗng đứng thất thần nhìn về một phía.
Nhìn bộ dáng thất thần của bảo bối, cô khẽ chuyển tầm nhìn qua
. Nơi đó có một gia đình đang vui vẻ hạnh phúc mua đồ, người vợ cười thật rạng rỡ vừa đẩy xe chọn đồ,thi thoảng lại nhìn sang người chồng đang vui vẻ chơi đùa với con gái đang ngồi trên bả vai cười khanh khách.
Một gia đình hạnh phúc, ấm áp đủ đầy...
Đôi mắt cô khẽ buông một mảng đau xót,nhìn vào sự khao khát,ngưỡng mộ trong đôi mắt thơ trẻ của tiểu Thần, trái tim cô đau đớn tột cùng.
Con trai của cô, thật sự... Người làm mẹ như cô nợ nó rất nhiều...
Khẽ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh, cô nhẹ nhàng lên tiếng:
" Tiểu Thần! Về thôi!"
" Dạ "
[…]
Đứng trước cửa căn hộ, đặt túi đồ trên tay xuống,lấy chìa khóa mở cửa, nhưng khi tra khóa vào ổ, cô khẽ giật mình, cửa nhà... Không khóa,mà rõ ràng là... Cô khẽ cứng nhắc người cảnh giác.
Khẽ thấy sự biến hóa, khuôn mặt tươi cười của cậu lập tức lạnh đi vài phần, vội vã đẩy cửa vào.
Thấy tiểu Thần vào,cô cũng hốt hoảng chạy theo...
Đập vào mắt cô lại là hai cái vali lớn nằm ở giữa phòng khách.
Trên chiếc ghế sofa,một thân thể to lớn đang lười biếng, ưu nhã nằm xem tivi.
Mặt cô từ khinh ngạc bỗng chuyển thành xám xịt, hét lên:
" Lăng Trì Ngạo, anh lên cơn điên thì vào bệnh viện tâm thần, tại sao lại ở trong nhà tôi "
Khuôn mặt điển trai như không vì hành động la hét của cô mà ảnh hưởng tới.
Đặt chiếc điều khiển xuống, đôi môi bạc mỏng khẽ kéo lên một đường cong hoàn mĩ, mặt dày lên tiếng:
" Vợ! Bệnh viện đuổi anh đi rồi. Nhà cũng cháy rồi! Vợ,chắc em sẽ không nhẵn tâm mà đuổi anh đi chứ! cho anh ở lại nha!"