Em Hận Anh, Được Sao???

Chương 19



Ánh nắng ấm áp soi rọi,vào căn phòng ngủ trở lên sáng bừng...

Cô vội bật dậy, trên  mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Đôi bàn tay ngọc gạt đi những giọt nước nơi khóe mắt.

Vẫn là cơn ác mộng năm ấy, khẽ nở nụ cười tự giễu:

" Vậy mà lại khóc trong mơ "

Đưa đôi mắt nhìn sang chỗ trống bên cạnh đã không còn hơi ấm,trong lòng cô bỗng len lỏi một tia ấm áp.

Nhấc tấm chăn lên,rồi sửa soạn lại,cô nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

Bước ra khỏi phòng ngủ,nhìn thân ảnh nhỏ  bé kia đang loay hoay, quẹt bơ lên những miếng bánh mì trong bếp,chuẩn bị bữa  sáng,cô bỗng  bật cười khe khẽ.

Đứa con trai của cô thật giống bà nội trợ nhỏ mà, nhìn dáng vẻ còn chuyên nghiệp hơn cô nữa là...

Tiểu tâm can của cô,thật đáng yêu quá đi!

" Mami! Ra ăn sáng đi "

Tiểu Thần tươi tắn nhìn cô,đôi chân nhỏ nhắn vội chạy đến nắm lấy tay cô kéo ra bàn ăn.

Uống xong cốc sữa,đôi mắt trong trẻo hiện lên ý cười nói:

" Mami! Hôm nay là chủ nhật,chúng ta ra ngoài chơi nha "

Nhìn tiểu bảo bối tươi sáng đề nghị, lòng cô mền mại,không nhịn được cười theo,đáp ứng:

" Được! Vậy chúng ta đi khu vui chơi nhé "

" Được a ~ "

[…]

Dùng xong bữa sáng,cô cùng tiểu Thần sửa soạn rồi rời khỏi căn hộ, đi taxi đến khu vui chơi  giải trí lớn nhất thành phố A.

Lẳng lặng nhìn thành phố A sôi động ngoài kia so với 5 năm trước càng trở nên phồn vinh hơn...

5 năm,thành phố A vẫn vậy, vẫn sôi động, nhộn nhịp như gần 20 năm trước,khi cô vẫn còn ở cái tuổi hồn nhiên,vô tư.

Cho dù thời gian có trôi qua vô tình cỡ nào thì nó vẫn vậy mãi mãi không bao giờ thay đổi giống như cô ngày ấy...

Chỉ là...

Thời gian  trôi qua, cô đã thay đổi, không còn là cô bé vô tư ngày ấy say mê lẽo đẽo theo tình yêu thiếu nữ mơ mộng.

Cô giờ đây đã trở thành một người phụ nữ với trái tim đầy vết thương, cũng như quên đi hai chữ " ái tình "

Nhìn tiểu Thần đang vui vẻ chơi,lòng cô bỗng thắt lại...

Thoắt cái,hôm qua  tiểu Thần còn là cái bào thai nhỏ bé.

Vậy mà... Nhanh vậy đã trở thành một đứa trẻ 5 tuổi khả ái như vậy.

Cũng trong 5 năm qua, đứa trẻ này là nguồn sống, là tất cả của cô.

Mọi cố gắng, niềm vui của cô đều đặt toàn bộ lên tiểu Thần..

" Mami, chúng ta về thôi! Lát nữa mẹ con mình qua siêu thị mua đồ về nấu bữa trưa nhé "

Cô còn đang mê mải suy tư, tiểu Thần đã hớn hở giật tay cô,cười ngọt ngào:

" Được! Chúng ta đi siêu thị "

" Mami yên tâm, con sẽ giúp mami nấu bữa trưa nè và cả bữa tối nữa nha. Nhưng con nấu không ngon chỉ mong mami đừng ghét bỏ "

Khuôn mặt tiểu Thần thoáng nét buồn, cô thấy vậy liền cười ấm áp ngồi xuống xoa đầu tiểu Thần:

" mami sẽ không ghét bỏ, tuyệt đối không... Vì bảo bối của mami làm cái gì trong mắt mami luôn là tuyệt vời nhất "

"Mami, con yêu mami"

Tiểu Thần dưng dưng đôi mắt to tròn đáng yêu của mình,đưa cánh tay mập mạp trắng trẻo ôm chầm lấy cô.

[…]

Sau khi chọn mua tất cả những thứ để nấu cho bữa trưa và bữa tối nay, tiểu Thần bỗng đứng thất thần nhìn về một  phía.

Nhìn bộ dáng thất thần của bảo bối, cô khẽ chuyển tầm nhìn qua

. Nơi đó có một gia đình đang vui vẻ hạnh phúc mua đồ, người vợ cười thật rạng rỡ vừa đẩy xe chọn đồ,thi thoảng lại nhìn sang người chồng đang vui vẻ chơi đùa với con gái đang ngồi trên bả vai cười khanh khách.

Một gia đình hạnh phúc, ấm áp đủ đầy...

Đôi mắt cô khẽ buông một mảng đau xót,nhìn vào sự khao khát,ngưỡng mộ  trong đôi mắt thơ trẻ của tiểu Thần, trái tim cô đau đớn tột cùng.

Con trai của cô, thật sự... Người làm mẹ như cô nợ nó rất nhiều...

Khẽ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh, cô nhẹ nhàng lên tiếng:

" Tiểu Thần! Về thôi!"

" Dạ "

[…]

Đứng trước cửa căn hộ, đặt túi đồ trên tay xuống,lấy chìa khóa mở cửa, nhưng khi tra khóa vào ổ, cô khẽ giật mình, cửa nhà... Không khóa,mà rõ ràng là... Cô khẽ cứng nhắc người cảnh giác.

Khẽ thấy sự biến hóa, khuôn mặt tươi cười của cậu lập tức lạnh đi vài phần, vội vã đẩy cửa vào.

Thấy tiểu Thần vào,cô cũng hốt hoảng chạy theo...

Đập vào mắt cô lại là hai cái vali lớn nằm ở giữa phòng khách.

Trên chiếc ghế sofa,một thân thể to lớn đang lười biếng, ưu nhã nằm xem tivi.

Mặt cô từ khinh ngạc bỗng chuyển thành xám xịt, hét lên:

" Lăng Trì Ngạo, anh lên cơn điên thì vào bệnh viện tâm thần, tại sao lại ở trong nhà tôi "

Khuôn mặt điển trai như không vì hành động la hét của cô mà ảnh hưởng tới.

Đặt chiếc điều khiển xuống, đôi môi bạc mỏng khẽ kéo lên một đường cong hoàn mĩ, mặt dày lên tiếng:

" Vợ! Bệnh viện đuổi anh đi rồi. Nhà cũng cháy rồi! Vợ,chắc em sẽ không nhẵn tâm mà đuổi anh đi chứ! cho anh ở lại nha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.