"Hạt mầm... tôi thích-"Khương Mặc khựng lại vài giây, môi tinh tế nhếch lên tạo nên một nụ cười hoàn mỹ "Tôi yêu cậu"
Cố Mai Nhàn ngẩn ra, đôi mắt đẹp mở to đầy kinh ngạc. Khương Mặc, đại cổ thụ...yêu cô? Sao có thể? Bọn họ là bạn cùng nhau sát cánh, là bạn thân. Có phải là có một chút hiểu lầm gì ở đây không?
Cô nhìn Khương Mặc một lúc rồi cúi đầu xuống, nghĩ một lúc lâu cuối cùng mới mở miệng:
"Khương Mặc, tôi có chồng rồi."
"Tôi biết"Khương Mặc bỗng trở nên thâm trầm, giọng cũng lạnh đi, trong đôi mắt ấy sâu hun hút lộ ra mấy phần sắc bén"Hạt mầm, tôi tạm thời rời xa cậu không phải để cậu tìm một người đàn ông đã không yêu cậu còn có tiểu tam bên ngoài."
"Sao... cậu biết?" Cố Mai Nhàn càng lúc càng sững sờ, những chuyện này làm sao Khương Mặc biết, lại còn biết được nhiều như vậy. Nghe tới đoạn "tiểu tam" mắt cô lại cụp xuống, trên mặt đầy ưu thương.
"Người phụ nữ tên Tư Duệ An kia cũng đã có thai rồi, cậu tính thế nào?"
Khương Mặc chăm chú nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô, nhìn thấy nét ưu thương ấy tâm hắn nhói lên từng đợt, đau xót. Hắn ở bên Anh cách cô gần nửa vòng trái đất nhưng ngày đem đều quan tâm đến cô, còn cho người tìm hiểu mấy năm qua cô sống thế nào, có tốt không? Chỉ là nghe tin cô vì một người đàn ông mà lao vào cơn hỏa hoạn cứu bằng được anh ta, nhưng anh ta không hề yêu cô, đối xử lạnh nhạt còn có tình nhân bên ngoài. Giờ thì tốt rồi, người phụ nữ đó cũng có thai luôn rồi, hạt mầm của hắn cố gắng hi sinh bao nhiêu lại bị hai người kia coi như đồ chơi, đùa giỡn trong tay. Lần này trở về, ngoài việc giải quyết các vấn đề của chi nhánh trong nước, ngoài ra chính là mang Cố Mai Nhàn rời đi, cho cô một cuộc sống tốt hơn, không để cô ở nơi này nhẫn nhịn chịu khổ.
"Trạch nói sẽ dàn xếp chuyện này thật ổn thỏa, không để ảnh hưởng đến vợ chồng chúng tôi, tôi cũng tin tưởng anh ấy." Đến cả chuyện Tư Duệ An có thai Khương Mặc cũng biết rõ, Cố Mai Nhàn có cảm giác mình đang là một cô vợ hờ đang đóng kịch bị người khác phát hiện, cô giống như chỉ đang diễn ra một người vợ, bước xuống sân khấu, người khác nhìn vào sẽ thấy, không phải là vợ, mà là "người diễn kịch".
"Anh ta đáp lại sự tin tưởng của cậu thế nào? Làm cho tiểu tam có thai sao? Tiếp theo sẽ là gì? Dẫn người phụ nữ đó về nhà của cậu cùng nhau chăm sóc đứa trẻ đó? Cố Mai Nhàn, cậu nhìn cho rõ hiện tại của cậu đi"
Khương Mặc nóng nảy đứng dậy đi về phía cửa sổ, tay đưa lên lay lay thái dương, lúc nãy quá kích động lại nói ra những lời đó, chắc chắn ít nhiều hạt mầm cũng sẽ tủi thân và buồn bã. Nhưng đó là sự thật, bây giờ người đàn ông chết tiệt đó nói hươu nói vượn, thề thốt đường mật nhưng cơ bản anh ta còn chẳng giải quyết được gì. Nếu sau này sinh hạ đứa bé ra, khẳng định Cố Mai Nhàn sẽ là người tổn thương nhiều nhất. Hắn không thể để chuyện đó xảy ra.
Khương Mặc xoay người lại, đi tới chỗ ngồi của Cố Mai Nhàn, mỉm cười dịu dàng:
"Hạt mầm, đi cùng tôi, tôi sẽ mang lại cho cậu hạnh phúc, không để cậu chịu bất cứ đả kích nào, được không?"
Cố Mai Nhàn nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Khương Mặc, nhất thời không biết trả lời thế nào. Thật ra cô đã có câu trả lời, nhưng vẫn không biết từ chối làm sao để hắn không hụt hẫng. Môi cô vừa hé mở, lời ra kịp nói thì đã có người nói trước.
"Chồng cô ấy đang ở đây, anh khăng khăng muốn đưa người đi là thế nào?" Lưu Hàn Trạch không biết từ đâu bước đến, đứng trước mặt Khương Mặc lạnh lùng nói. Anh ở công ty làm việc vẫn là lo lắng cho cô, vừa đến giờ ăn trưa liền tranh thủ chạy về nhà, nhưng cô đã ra ngoài, anh đoán là cô sẽ đến ăn ở tiệm cơm mà hai người thường tới nên chạy thẳng đến đây, rốt cuộc lại nhìn thấy một màn này."Nhàn, em ra xe đợi anh, anh nói chuyện với anh ta xong sẽ ra ngay"
"Ừ. Đại cổ thụ tôi đi trước, lần sau gặp"Cố Mai Nhàn vừa thấy Lưu Hàn Trạch lại thêm một trận ngạc nhiên, ngày hôm nay đã hại cô kinh động mấy trận liên tiếp. Cô đang rất bối rối vẫn là không biết nên làm thế nào cho phải, cũng thuận theo ý Lưu Hàn Trạch mà đi ra ngoài chờ.
(Từ giờ Gà sẽ gọi Khương Mặc là "hắn", Lưu Hàn Trạch là "anh" nha OvO)
"Anh là gì của cô ấy lại ở đây ngang nhiên muốn đưa cô ấy rời đi?"Lưu Hàn Trạch nghe Khương Mặc gọi cô là "hạt mầm" mà cô cũng gọi hắn là "đại cổ thụ", gọi tên còn thân mật như vậy chứng tỏ mối quan hệ không đơn giản chỉ là bạn bè thông thường. Người đàn ông này còn muốn đưa cô đi, nực cười, vợ của anh có thể để người ngoài tùy tiện dẫn đi sao? Cái nhìn của anh dành cho Khương Mặc càng lúc càng lạnh lẽo.
"Sao không đi hỏi cô ấy, chúng tôi từng thân thiết đến thế nào? Lưu tiên sinh hẳn là phải nhìn ra chứ?"Khương Mặc nhếch môi cười trào phúng, cũng trồi lên tia chán ghét. Hắn chính là muốn nhấn mạnh từ "thân thiết" chọc tức Lưu Hàn Trạch, mối quan hệ của hắn và hạt mầm không phải ai cũng hiểu được, người đàn ông bạc tình này lại muốn biết?
"Bất kể anh là gì của cô ấy, bất quá cũng hình dung bằng từ "đã từng", hiện tại cô ấy là vợ của tôi, tôi cảnh cáo anh đừng có làm chuyện dư thừa vượt quá giới hạn, cũng đừng mơ mang vợ tôi đi đâu, đụng vào đại kị, anh chịu không nổi đâu"Lưu Hàn Trạch nhìn ra điệu cười coi thường kia, chỉ là anh không quan tâm, cái anh để ý chỉ có Cố Mai Nhàn, đụng vào cô, anh sẽ không tha cho người nào.
"Lưu tiên sinh không cần nóng vội tuyên thệ quyền sở hữu, có điều tôi muốn nhắc nhở anh, nếu ban đầu anh không đối tốt với cô ấy cần gì tôi phải lặn lội về nước mang cô ấy đi, hạnh phúc anh không cho được thì tôi sẽ cho, anh nói xem, đối với người từng tổn thương, gây đau khổ cho cô ấy và người luôn yêu thương muốn cho cô ấy điều tốt nhất, cô ấy sẽ chọn ai?"Khương Mặc đối với lời ra thị uy của Lưu Hàn Trạch vốn không hề sợ hãi, mà còn lên tiếng thách thức anh.
"Để rồi xem, người mà Nhàn yêu là tôi hay anh, đến lúc đó anh còn đứng đây đắc ý nữa không?"