Sống một vòng luẩn quẩn, cô cũng đã không còn đủ sức chạy theo nữa, vậy hãy để đáp án cuối cùng này hoá giải hết đi.
Lưu Hàn Trạch giống như nghe được câu chuyện kinh thiên động địa nào đó, mắt không khỏi mở to nhìn Cố Mai Nhàn nhợt nhạt đứng đó, cô ấy... đang bắt mình phải lựa chọn sao?
Sắc mặt anh sa sầm, làm sao có thể lựa chọn được? Một người là vợ, một người đang mang thai đứa con của anh, bất kể lựa chọn ai, đều sẽ đau thương mất mát. Sau gần một tháng không gặp nhau, câu đầu tiên cô ấy hỏi lại là sự lựa chọn?
"Trạch, con của chúng ta..." Tư Duệ An bất an nhìn sắc mặt của Lưu Hàn Trạch, không quên nhắc nhở anh về đứa con này, nếu không có đứa bé thì cô ta đã không thể quay trở lại bên anh rồi. Đứa bé chính là điểm yếu của anh, nếu không tận dụng nó thì cô ta cũng tiêu đời.
Cố Mai Nhàn nhìn anh không một cái chớp mắt, như đang chờ đợi một thứ gì đó thật quý báu, như đặt hết hy vọng vào nó, cô có thể nghe tiếng tim mình đang đập thình thịch chờ câu trả lời.
"Xin lỗi..." Lưu Hàn Trạch tang thương nhìn Cố Mai Nhàn, hiện tại đáp án anh có thể cho cô chỉ là câu xin lỗi này thôi.
Trong tình cảnh như tiến thoái lưỡng nan này, trong khi chưa tìm được những cái kia, cũng không nên gấp gáp.
"Đó là đáp án của anh?"
"..." Lưu Hàn Trạch quay người đi, trầm mặc không lên tiếng.
Haha Cố Mai Nhàn ơi là Cố Mai Nhàn, đó là đáp án anh ấy cho mày sau tất cả đấy, mỉa mai làm sao! Tưởng như bản thân đã nắm lấy hạnh phúc thuộc về mình, vừa chạm tới lại hoá thành bọt biển. Sau hết thảy mọi chuyện, cô nhận ra suốt bấy lâu nay, cô chẳng có được thứ gì, hạnh phúc cùng tình yêu thoảng qua như một cơn gió, có vươn tay cố níu cách mấy, chỉ có thể cảm giác cái lạnh run thấu tận tim gan của nó, sờ không được, giữ lại càng không, thứ đọng lại chỉ có cảm giác lạnh tê tái, chưa từng chân thực hoà vào cơn gió đó. Cô không có tình yêu, không có hạnh phúc, tất cả đều không có.
Cái gì gọi là yêu? Cái gì gọi là thề non hẹn biển? Há chẳng phải là câu chuyện nực cười nhất sao? Đặt sự tin tưởng ở nơi mình từng chết thảm, sao cô có thể ngu như vậy...
Nghe gì không? Tiếng trái tim đang vỡ vụn thành từng mảnh, cõi lòng tan nát, cô hồ đồ rồi, người đàn ông này mãi mãi sẽ không thuộc về cô.
"Trạch, đột nhiên em có chút chóng mặt, em dẫn em đi được không? Nơi này thật bi ai..."Tư Duệ An lấy tay xoa xoa trán, đôi mắt khẽ liếc Cố Mai Nhàn đứng thơ thẩn ở đó, ý cười trong mắt càng sâu hơn. Cố Mai Nhàn, cô đã rõ ai mới là người thắng chưa? Kế hoạch thành công một nửa, sau chuyện này bọn họ không sớm thì muộn cũng sẽ ly hôn, như vậy ngày mà cô ta được làm Lưu phu nhân sẽ không còn xa nữa. Nhưng trước hết phải giải quyết đứa bé trong bụng này mà không để Lưu Hàn Trạch phát hiện.
Lưu Hàn Trạch đưa một tay ôm lấy thắt lưng của Tư Duệ An, cũng không nhìn Cố Mai Nhàn mà trực tiếp bước ra cửa lớn, từ đầu đến cuối cũng không ngoảnh đầu lại, tay kia của anh bỏ vào trong túi quần, lòng bàn tay ươn ướt, cơ hồ cảm giác như mùi máu tươi.
Cố Mai Nhàn để đơn ly hôn trên bàn làm việc của Lưu Hàn Trạch, dùng bút đặt bên mép để không bị rơi xuống. Khuôn mặt Cố Mai Nhàn trừ bỏ bình tĩnh ra vẫn là bình tĩnh. Tựa như thảm kịch này không hề liên can gì tới mình.
Kết cục như vậy chẳng phải đã đoán ra từ trước rồi sao?
Cô đưa tay sờ nhẹ từ vần mắt xuống má, đột nhiên lại thảng thốt, cô đã trải qua thế nào đến độ ngay cả một giọt nước mắt cũng không thể rơi xuống? Tay run run ôm mặt, vì cái gì chứ? Cuối cùng vẫn là thống khổ đến khóc cũng không thể khóc được.
Lưu Hàn Trạch, chúng ta tới đây thôi. Đoạn đường về sau, em sẽ không bước cùng anh nữa.
Coi như duyên nợ chúng ta, kết thúc từ đây đi.
Kéo chiếc vali đồ ít ỏi của mình, Cố Mai Nhàn cẩn thận thu mọi thứ trong căn nhà này vào trong mắt, tiếng thở dài phát ra khe khẽ, cô cất bước chân rời khỏi.
Lưu Hàn Trạch, về sau, coi như chưa từng quen biết.
Cố Mai Nhàn dọn đến ở nhà của Khương Mặc. Ban đầu trong đầu cô định thuê một phòng trọ nhỏ chăm sóc đứa nhỏ trong bụng trước rồi tính tiếp. Khương Mặc gọi cho cô hỏi cô đang ở đâu, cô kể mọi chuyện của hắn nghe, hắn khăng khăng bảo cô đến ở tạm nhà hắn. Lúc đầu cô từ chối nhưng đại cổ thụ này dẻo miệng mè nheo mãi cô đành đồng ý. Ở cùng Khương Mặc cũng là chuyện tốt, trong thành phố này, cô chỉ còn có thể tin tưởng Khương Mặc.
"Có đói không? Tôi mua chút gì đó cho cậu nhé?" Khương Mặc cầm chìa khoá xe, nhớ tới Cố Mai Nhàn đang mang thai, phụ nữ mang thai cần rất nhiều dinh dưỡng, bây giờ hắn cũng phải ra ngoài, tiện thể mua gì đó tẩm bổ cho cô. Gầy như vậy, làm sao có sức để sinh con chứ?
"Không cần phiền thế đâu. Cậu có công chuyện thì mau đi đi." Cố Mai Nhàn xoa bụng cười cười, đã ăn nhờ ở đậu nhà người ta, sao có thể đòi hỏi? Dù là bạn bè lâu năm, nhưng cô vẫn có chút ngại.
"Phiền gì chứ? Không thể để con của chúng ta đói được, cậu kiệm ăn thế làm sao con nó khoẻ mạnh được." Lại coi hắn như người ngoài, khách sáo như vậy thực làm hắn khó chịu mà.
"Ai là con của cậu cơ?" Cô tròn mắt nhìn, lú đến ngốc rồi à?
"Tôi là cha đỡ đầu của nó còn gì, không phải con tôi chứ là con ai." Tuy không phải con ruột của hắn, nhưng làm cha nuôi cũng tốt thôi, chí ý cũng có thể cùng con sống như vậy nuôi con cả đời.
"À... "Nhắc đến cha đứa nhỏ, vẫn là không nhịn được mà nhớ tới người đàn ông kia, chắc là vẫn đang sống rất tốt bên Tư Duệ An và đứa nhỏ kia rồi.
Nhận ra sắc mặt Cố Mai Nhàn chùn xuống, Khương Mặc cau mày, chắc là lại nhớ tới tên khốn chết tiệt đó rồi.
Sau việc của Cố Mai Nhàn, hắn đã chấm dứt thoả thuận với Tư Duệ An, hạt mầm của hắn bi thương như vậy sao hắn có thể tiếp tục làm chuyện xấu nữa, bây giờ người cô tin tưởng nhất là hắn, hắn không phải người cô yêu nhưng còn có thể làm anh trai hay bạn thân, nếu như chút tin tưởng này cũng mất đi, hắn chẳng còn tư cách ở bên cô nữa.