Lưu Hàn Trạch rốt cuộc cũng không còn tìm tới nữa, Cố Mai Nhàn nghĩ có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất cho cả hai. Dù sao bọn họ cũng đã kết thúc rồi, không thể vãn hồi được nữa.
Sắp sửa qua tháng thứ chín, bụng Cố Mai Nhàn đã tròn trịa nhô cao, đi lại cũng trở nên bất tiện, Khương Mặc trăm công nghìn việc sợ cô ở nhà không xoay xở được, ban đầu muốn thuê bảo mẫu nhưng về sau ngẫm lại vẫn là nên đến bệnh viện dưỡng thai sẽ tốt hơn, có đội ngũ bác sĩ y tá chuyên nghiệp, họ sẽ biết cách xử lý chu đáo. Cố Mai Nhàn thấy Khương Mặc đặt phòng vip liền nói như vậy rất tốn kém, còn chưa tới một tháng nữa là sinh rồi, không cần thiết phải thế. Khương Mặc nghe xong liền tỏ vẻ không vui:
"Cậu có thể chịu khổ được, nhưng đứa bé không chịu nổi đâu. Tiết trời nóng như vậy che chúc trong một căn phòng tới năm sáu người nóng bức như vậy sao đứa bé chịu nổi, những người chung phòng với cậu nếu như không giữ vệ sinh công cộng đứa bé bị ảnh hưởng thì phải làm sao? Lúc cậu đang nghỉ ngơi muốn ngủ thì người nhà của bọn họ đến nói chuyện làm ồn nữa, còn có..."
"Thôi được rồi, cậu lo xa quá đấy, theo ý cậu vậy."
Hắn luôn lo gần lo xa, tất cả cũng là vì cô. Đời này có thể quen biết Khương Mặc chính là một sự may mắn của Cố Mai Nhàn cô.
Bố mẹ Cố Mai Nhàn mất trong một vụ tai nạn giao thông năm cô lên 8 tuổi, cô là một tay cậu mợ nuôi lớn. Từ nhỏ cô đã rất chăm chỉ, cũng rất ngoan ngoãn vâng lời, không thể cậu mợ phiền lòng vì mình. Nhưng chỉ duy nhất một lần gả cho Lưu Hàn Trạch là cô làm trái lời cậu mợ. Cậu mợ cô nhìn thấu được cuộc hôn nhân này cô sẽ không hạnh phúc, vì lần đầu cô dẫn Lưu Hàn Trạch về chào hỏi, hai người họ đã nhìn ra Lưu Hàn Trạch không hề yêu cô, hơn nữa lúc đó anh đối với cô đều là lạnh nhạt, đến chào hỏi cũng là qua loa đối phó, chỉ có cô là nhiệt tình vui vẻ vì sớm được cưới anh. Cậu mợ và cô cãi nhau một trận lớn, cô vẫn cố chấp muốn gả cho Lưu Hàn Trạch, sau đó cậu mợ nói nếu còn có ý định cưới Lưu Hàn Trạch thì đừng nhìn mặt bọn họ nữa. Rốt cuộc cô vẫn ngu ngốc lựa chọn người kia...
Trong quá khứ cô đã làm biết bao chuyện nực cười rồi chứ, đi qua nhiều năm tháng mới biết, lời của người đi trước đều đúng. Họ đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của đời người, mắt nhìn người đương nhiên sẽ sắc bén. Mà cô gái mới độ tuổi thanh thiếu niên mới tốt nghiệp đại học như cô non nớt như vậy làm sao biết được, khi ấy cái cô có chỉ là sự cuồng si mê muội đến buồn cười...
Người ta mang thai được cả gia đình đặc biệt chăm sóc, cô chỉ còn có Khương Mặc, gia đình của cô, sớm đã bị cô không hiểu chuyện mà đẩy ra xa rồi...
Hôm đó Cô Mai Nhàn ở trong phòng bệnh viện nhàn rỗi liền muốn ra ngoài sân tản bộ một chút, lúc đứng lên thì Khương Mặc cùng với hai người khác bước vào phòng, khuôn mặt hắn rạng rỡ nói:
"Cậu định đi đâu thế? Xem ai tới thăm này."
Hai người ấy đi sau Khương Mặc, một nam một nữ, trên tay cầm rất nhiều túi đồ, chính là cậu mợ của cô.
"Tiểu Nhàn đã sắp được làm mẹ rồi, xem cái bụng tròn thế kia kìa."Hạ Phương vừa thấy cháu gái liền mừng mừng rỡ rỡ nhanh tay bỏ những túi đồ nặng trịch lên bàn, đến bên Cố Mai Nhàn, trong mắt vẫn là yêu thương tràn đầy.
"Con tưởng...cậu mợ sẽ không bao giờ tha thứ cho con nữa..."Mắt Cố Mai Nhàn từ lúc thấy cậu mợ của mình bước vào đã sớm ngân ngấn nước, cô nghẹn ngào mở miệng, cho dù bọn họ có tha thứ cô vẫn luôn áy náy, loại cảm giác này có lẽ sẽ đi theo cô đến suốt một đời, để mỗi lần nhớ lại đều như nhắc nhở cô, bản thân một đời này sai nhất là ở chỗ nào.
"Ai nói tôi sẽ tha thứ cho cô, lúc trước cô muốn trở mặt liền trở mặt, bây giờ chuyện mang thai lớn như vậy cũng không nói chúng tôi một tiếng, đúng là..."Lục Khan vẫn cứ đứng bên cửa sổ, chẳng biết có gì ngoài cửa sổ mà ông cứ nhìn mãi ra ngoài đó, nhưng chính ông biết rõ, nếu đưa mắt nhìn đứa cháu gái này, ông nhất định sẽ cảm thấy đau đớn cùng bất lực. Đáng lẽ lúc đó ông không nên nói từ mặt nó, để khi nó mang thai vất vả như vậy liền câm nín không báo ông tiếng nào, một mình chịu đựng lo liệu, nghĩ lại liền thấy thật hối hận.
"Cậu con mắng vậy thôi chứ thực ra ông ấy còn sốt ruột như cả dì nữa, vì muốn đến đây chăm sóc con liền chuẩn bị biết bao nhiêu đồ bồi bổ mang theo nhiều cầm không xuể luôn đấy."Hạ Phương trấn an Cố Mai Nhàn, không quên liếc Lục Khan một cái, cái ông này, đúng là khô khan chẳng biết thể hiện yêu thương gì cả.
"Cậu đã nghe chuyện của con và Lưu Hàn Trạch rồi..."Lúc này Lục Khan mới quay đầu nhìn Cố Mai Nhàn, nhưng giọng có vẻ đã dịu đi hẳn.
"Con..."
"Chuyện của hai đứa, con tự mình quyết định đi."Cố Mai Nhàn còn chưa kịp lên tiếng, Lục Khan đã tiếp lời rồi. Câu nói này khiến cả Hạ Phương và Cố Mai Nhàn một trận kinh ngạc, trước giờ nói đến Lưu Hàn Trạch, ông đều phản ứng rất gay gắt nhưng bây giờ không như thế nữa.
Lục Khan nghe Khương Mặc kể lại, ông cũng không còn ghét bỏ Lưu Hàn Trạch nhiều như trước, nghe kể đến đoạn ngày nào người đàn ông đó lén lút tới xem cháu gái ông sống có ổn không lại cảm thấy tên đó cũng thật đáng thương.
"Đại cổ thụ, sao bốn ngày rồi lại luôn có mấy gói đồ tẩm bổ này gửi đến vậy?"
Bốn ngày này không biết là ai vẫn luôn gửi đồ tẩm bổ cho cô, mỗi ngày gửi đến đều nhờ y tá gửi lên giúp chứ không hề lộ mặt. Bạn bè của cô ở đây không nhiều, trừ người đàn ông đó ra cô vẫn không nghĩ ra là ai. Nhưng đã lâu anh ta cũng không xuất hiện rồi, chắc không phải đâu.
"Cậu vẫn không định tha thứ cho anh ta à?"Khương Mặc không trả lời câu hỏi của cô, chỉ vặn hỏi lại về Lưu Hàn Trạch.
"Vậy đồ này là do anh ta gửi?"
Lý nào lại như vậy?
"Cậu trả lời tôi trước đi."
"Đại cổ thụ, đây cũng là con của anh ta, anh ta muốn bồi bổ cho của mình cũng là chuyện thường tình, ngoài ra chẳng có gì hết." Đúng vậy, anh ta chỉ là rất nhớ, rất lo lắng cho con của mình, dù sao con cũng sắp ra đời rồi, bậc cha mẹ nào mà không bồn chồn sốt ruột chứ. Chỉ có như vậy thôi, chẳng liên quan gì đến cô cả.
"Thật ra anh ta vẫn luôn thông qua tôi đã thăm hỏi tình hình của cậu, mỗi lần nghe tin về cậu, cho dù chỉ là chút chuyện nhỏ bé thôi nhưng anh ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Mỗi lần gặp nhau anh ta đều luôn nhờ tôi phải chăm sóc kĩ lưỡng cho cậu, đưa cậu đến bệnh viện cũng là đề xuất của anh ta. Hạt mầm, làm sai còn có thể bù đắp sữa chữa mà, chẳng lẽ cậu định cứ như thế không tha thứ cho anh ta cả đời sao?"
Lần đầu tiên Lưu Hàn Trạch muốn gặp Khương Mặc, anh ta suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin hắn hãy chăm sóc cho Cố Mai Nhàn cùng đứa bé, còn nói, nếu Cố Mai Nhàn không thể gặp được người đàn ông tốt, chi bằng để hắn chăm sóc cô cả đời, nếu hắn thấy bất tiện khó quá, anh ta nhất định sẽ âm thầm hỗ trợ giúp đỡ, miễn là cô được hạnh phúc. Người đàn ông như vậy, nói không tha thứ cả đời, có phải cũng tàn nhẫn với anh ta quá rồi không?
"Tôi thật sự không biết... chuyện này, thôi thì hãy để thời gian trả lời đi..."
Câu trả lời đến chính cô còn không rõ, sao có thể tuỳ tiện nói ra chứ?