Em Hay Cô Ấy

Chương 8: Chân tướng. Làm lại từ đầu



Cách đây vài ngày trước...

"Chúng ta chia tay đi"Lưu Hàn Trạch lãnh đạm mở miệng, nhìn người phụ nữ mình đã yêu như sinh mệnh này, ánh mắt lộ ra tia bất đắc dĩ, nhưng anh đã quyết định rồi sẽ không bao giờ rút lại.

"Trạch, hôm nay anh có chuyện buồn bực sao? Đùa vậy không vui đâu"Tư Duệ An sửng sốt nhưng mấy giây sau liền nở nụ cười, cứ nghĩ rằng Lưu Hàn Trạch đang nói giỡn, liền đi tới vòng tay ôm ngang hông anh.

"Là thật. Chúng ta đừng tự làm khổ nhau nữa. Anh sẽ bỏ qua mọi chuyện cho em, cung cấp cho em một cuộc sống mới tốt hơn"Lưu Hàn Trạch nhẹ nhàng đẩy Tư Duệ An ra, nét mặt thủy chung không thay đổi, trừ bỏ lạnh lùng ra vẫn là lạnh lùng.

"Anh thay đổi? Anh yêu Cố Mai Nhàn rồi. Chẳng phải anh bảo sẽ yêu mình em, chăm sóc em cả đời sao?"Thân thể Tư Duệ An cứng đờ, đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước, khó khăn hỏi. Lưu Hàn Trạch đã từng nói sẽ một mình cô, sẽ nhanh chóng ly hôn mà đến với cô cơ mà? Sao có thể như vậy, cô không tin.

"Là em thay đổi''Lưu Hàn Trạch rút ra một ra một xấp văn kiện, đưa tới trước mặt Tư Duệ An

Tư Duệ An run run cầm xấp văn kiện, đọc từng trang một, qua mỗi trang tốc độ lật càng nhanh hơn tới khi không thể chịu nỗi liền vứt xấp văn kiện lên không trung, giấy tờ bay tán loạn xung quanh Tư Duệ An, cô sắc mặt tái nhợt ngã khụy xuống sàn nhà lạnh lẽo. Anh...đã biết hết rồi?

Lưu Hàn Trạch nhìn Tư Duệ An, gương mặt này, có thể khiến anh cảm thấy ấm áp, có thể khiến cho những góc tối tăm nhất trong đáy lòng của anh cảm thấy rung động, nhưng đồng thời cũng khiến anh thất vọng vô cùng. Ban đầu anh mở khi anh mở văn kiện ra, thời điểm đọc nội dung văn kiện, lòng của anh cũng bàng hoàng, đau đớn như vậy. Việc anh không thể tin nổi chính là Tư Duệ An là người dựng lên vụ hỏa hoạn đó. Lúc đó anh và mẹ đều ở trong căn hộ, anh và mẹ cãi nhau một trận lớn vì mẹ không đồng ý cho anh và Tư Duệ An kết hôn. Tối đó ngọn lửa đỏ rực trong màn đêm như thiêu rụi tất cả, đẩy được mẹ ra khỏi vùng nguy hiểm nhưng bản thân chưa kịp chạy ra thì bức tường bị lửa thiêu cháy đổ xuống lấp đường thoát hiểm. Nếu không có Cố Mai Nhàn ngốc nghếch kia không chút suy nghĩ chạy vào cứu anh ra có lẽ một thân thể toàn vẹn nằm trong quan tài cũng không có. Sau mấy tháng anh lại phát hiện, người đầu tiên thấy cơn cháy kia và cũng là người đầu tiên gọi điện cứu hỏa lại là Tư Duệ An. Hôm đó Tư Duệ An mua một đống thức ăn nói sẽ qua nhà mẹ trổ tài nấu nướng lấy lòng mẹ, nhưng vụ hỏa hoạn đó cô chạy vào đỡ mẹ anh ra, định liều mạng đi vào đám cháy tìm anh vừa lúc đó Cố Mai Nhàn đỡ anh bước ra. Anh hỏi cô có bị làm sao không cô lại nói:"Em chỉ mới tới đã thấy cháy to như vậy, em còn định chạy vào cứu anh, may mà anh không sao". Lúc ấy anh thấy thoáng qua nét mặt hung tợn của Tư Duệ An nhìn Cố Mai Nhàn, chỉ mấy giây thôi nhưng anh lại tưởng là ảo giác...

Nếu cô ấy mới tới đã thấy cháy to làm sao có thể là người đầu tiên thấy đám cháy lại còn là người gọi điện cho cứu hỏa, trong khi nó cháy bắt đầu từ phòng của mẹ anh, sao cô biết có cháy mà gọi điện đi, hơn nữa còn nói dối anh? Mỗi khi anh nhắc lại vụ hỏa hoạn đó chỉ thấy thái độ trốn tránh lảng sang chuyện khác của cô.

"Vì sao lại làm như vậy?"Lưu Hàn Trạch nhớ lại vụ hỏa hoạn đó, thân thể liền rét run, cô tính toán kĩ như vậy chẳng trách anh điều tra ba năm mới vất vả biết được sự thật, đám cháy đó không lấy mạng anh nhưng lại lấy đi người anh yêu nhất rồi.

"Trạch, không phải em cố ý...em chỉ muốn dựng lên để lấy lòng mẹ anh, em định chạy vào cứu mẹ và anh để mẹ có chút thiện cảm với em...chúng ta mới có thể chân chính kết hôn, em không nghĩ tới đám cháy đó lại lớn như vậy, càng không ngờ tới Cố Mai Nhàn xuất hiện"Tư Duệ An thấy Lưu Hàn Trạch đang lạnh lùng nhìn mình, cô hốt hoảng nắm lấy tay anh, nước mắt chảy xuống càng nhiều, bộ dáng chật vật không chịu nổi. Cô làm nhiều chuyện như vậy chẳng phải vì anh sao? Cô thừa nhận cô ích kỷ, nhưng ích kỷ vì người mình yêu là sai sao? Không, Trạch yêu cô như vậy chắc chắn sẽ tha thứ cho cô. Đột nhiên nghĩ ra điều gì, trong mắt thoáng qua một tia sáng"Là Cố Mai Nhàn, chắc chắn là cô ta thêm dầu vào lửa, đổ hết mọi chuyện cho em, Trạch anh phải tin em, em thật sự không cố ý..."

"Đừng biện hộ hay đổ lỗi nữa, em sớm đã không còn là Tư Duệ An trong sáng thiện lương của trước kia, chúng ta kết thúc rồi"Lưu Hàn Trạch hất tay Tư Duệ An ra, đến bây giờ cô vẫn còn không chịu nhận lỗi, lại đổ hết qua Cố Mai Nhàn, anh không muốn nghe cô giải thích, mà anh cũng chẳng muốn biết, vì mọi lời nói đã trở nên dư thừa, cô gái có nụ cười đơn thuần ngây ngơ năm đó cũng đã chết rồi. Xoay người bước về phía cửa chính, người và cảnh ở nơi này chẳng còn chút gì đáng để anh lưu luyến nữa.

Sắc mặt Tư Duệ An trắng bệch đứng một chỗ, đôi mắt trống rỗng không có chút sức sống nào. Khi Lưu Hàn Trạch rời đi, cô mới giật mình đuổi theo. Cô không cam lòng. Cô ôm chầm anh từ phía sau, sợ thả lỏng một chút người sẽ đi mất.

"Trạch, chỉ vì em quá yêu anh, anh tha thứ cho em, chúng ta bắt đầu lại có được không?"

"Duệ An, không thể vãn hồi, sau này cô sẽ gặp được người thích hợp, hy vọng cô đừng tới tìm tôi cũng đừng làm phiền vợ tôi"Lưu Hàn Trạch nâng tay gỡ bỏ từng ngón tay Tư Duệ An. Từ nay sẽ không có "tiểu An", chỉ có Tư Duệ An. 

Lưu Hàn Trạch ra đến ngoài, anh hít một hơi thật sâu, thoải mái như buông bỏ được gánh nặng.

Nhàn, đợi anh trở về, chúng ta làm lại từ đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.