Em Họ Ăn Cắp Ảnh Tôi Hẹn Hò Qua Mạng

Chương 7



9.

Thứ sáu, Phó Kỳ cùng tôi đi đến buổi diễn thuyết như đã hẹn. Tôi chọn hàng ghế cuối và ngồi xuống, Phó Kỳ ngồi bên cạnh tôi.

Vừa ngồi xuống, anh ấy nhìn vào biểu ngữ màu đỏ trên sân khấu rồi bất động.

[ Tọa đàm về ngăn chặn lừa đảo viễn thông và mạng. ]

Rất nhanh sau đó, anh dùng tay che miệng rồi khẽ cười.

Cười xong rồi anh quay đầu lại nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Trì Vãn, ý của em là sao đây?”

Tôi chỉ vào dòng chữ to trên biểu ngữ: “Em nghĩ thầy cần phải lắng nghe nó.”

Anh lắc đầu, nhìn tôi một cách bất lực. Chẳng mấy chốc, tọa đàm cũng bắt đầu. Phó Kỳ chán nản dựa vào lưng ghế và ngước mắt nhìn về phía trước. Lâu lâu tôi lén lút nhìn anh ấy, lông mày và mắt của Phó Kỳ nhướng lên thành một vòng cung, dường như tâm trạng của anh ấy đang rất vui vẻ.

[Một, khi hẹn hò qua mạng phải thật thận trọng!]

[Hai, hễ là ai hỏi tiền bạn sau khi hẹn hò qua mạng thì đều là lừa đảo!]

[Ba, trước khi hẹn hò thì hãy hỏi lại chính bản thân mình, tại sao phải đòi hỏi đối tượng hẹn hò của bản thân phải là một quý cô ngọt ngào hay là một chàng trai hòa nhã và đẹp trai.]

Nói đến đây, tôi đã có hơi buồn ngủ rồi. Phó Kỳ xoa đầu tôi: “Đừng ngủ, nghe cho kỹ đi.”

Tôi không kìm được nghẹn ngào nói với anh: “Em không có hẹn hò trên mạng, thầy mới là người cần nghe kỹ đó.”

Đột nhiên, anh thu lại nụ cười, kiên định nhìn tôi: “Anh cũng không có hẹn hò qua mạng.”

“Hả?” Tôi định hỏi, nhưng anh ấy đã quay đầu đi và không nhìn tôi nữa.

Dường như anh cũng có chút mệt, thản nhiên gác tay lên thành gác tay giữa hai ghế. Vừa hay bao phủ hoàn toàn bàn tay của tôi.

Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cả hai chúng tôi như đông cứng lại. Bàn tay của anh ấy ấm áp, mềm mại pha lẫn chút run khi chạm vào tôi.

Bầu không khí như bị đóng băng. Mãi cho đến khi tôi khẽ cử động ngón tay, anh ấy mới có phản ứng, vội vàng rút tay về.

Tôi quay đầu qua nhìn, thấy anh mặt không chút cảm xúc, nhìn thẳng về phía trước, giống như đang nghiêm túc nghe giảng.

Nhưng chính những ngón tay đang gõ trên đầu gối của anh đã phản bội anh. Sau khoảng thời gian tìm hiểu này, tôi mới biết rằng đây là thói quen của anh ấy mỗi khi bị phân tâm.

Tôi không nhịn được nữa liền cúi người xuống, gọi khẽ: "Phó Kỳ."

“Hả?” Anh nhẹ quay đầu lại nhìn xuống tôi: “Hôm trước, em nghe anh nói đã có bạn gái rồi. Người bạn gái này là ám chỉ em sao?”

Anh im lặng, nhìn tôi thật lâu, rồi cười nhẹ: “Vãn Vãn, em là sinh viên, chưa thể yêu được.”

Trái tim tôi đột nhiên co thắt lại. Câu trả lời thật khéo léo, nhưng ý nghĩa chẳng phải rất rõ ràng rồi sao…

Không phải tôi… thì chắc là người khác rồi.

“Em hiểu rồi.”

Tôi lạnh lùng quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn mặt anh ấy nữa.

May mà buổi tọa đàm lúc này cũng gần kết thúc, tôi bèn viện cớ đi tìm Thiên Thiên để đánh bài “chuồn”.

Vừa bước ra ngoài, tôi ngay lập tức bị một cô gái tiến đến chặn đường. Đó là nữ sinh ăn mặc lộng lẫy mà tôi đã gặp trong văn phòng của Phó Kỳ lần trước.

Cô ta nhìn tôi với sắc mặt vô cùng khó coi: “Cô và anh Phó Kỳ có quan hệ gì?”

Tôi nhún vai: “Có lẽ là đối tác chơi game của thầy ấy.”

Cô ta cau mày: “Đối tác chơi game?”

“Thì là chơi game cùng nhau.”

Cô ta đe dọa: “Từ giờ trở đi hãy tránh xa Phó Kỳ ra một chút, cũng không được chơi game với anh ấy nữa.”

“Cậu là gì của thầy ấy?” Tôi hỏi

Cô ta nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên và nói: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”

Wow! Xịn sò thật! Bạn gái thôi chưa đủ, bây giờ còn combo cả “vợ chưa cưới” lẫn “ đối tác chơi game” nữa!

Chắc phải gọi anh ấy là bậc thầy quản lý thời gian.

Quá lười để đi tìm Phó Kỳ xác minh hư thực, tôi chỉ nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý và trả lời: “Được.”

10. Vừa trở về nhà, tôi lập tức chuyển khoản Alipay cho Phó Kỳ khoản phí nâng cấp mà anh ấy đã đưa cho tôi và em họ của tôi rồi thẳng tay hủy kết bạn Wechat và xóa hết tất cả các thông tin liên lạc khác liên quan đến anh ấy.

Cuối tuần, tôi nằm lì ở trong nhà, không có tâm trạng chơi game, càng không chuẩn bị bất cứ câu trả lời nào để bào chữa cho chính mình.

Bỗng nhiên, một vị khách hiếm hoi xuất hiện, không ai khác chính là thằng em họ của tôi, người mà đã từng chiến tranh lạnh với tôi trong một thời gian dài.

Vừa vào nhà, điều đầu tiên mà nó làm khi thấy tôi là bẽn lẽn đưa cho tôi một phong thư với ba chữ lớn trên bì [ Thư sám hối].

“Chị, chị cho em xin lỗi, lúc trước em không nhận ra việc làm sai trái của mình, ba em đã dạy dỗ em một trận rồi, từ đây về sau em sẽ không dám làm vậy nữa. ”

Tôi mơ hồ gật đầu: “Biết nhận lỗi là tốt rồi.”

“Chị, tâm trạng của chị không được tốt hả?”

“Chị, chị cãi nhau với anh à?”

“Chị, chị có muốn chơi game không? Em chơi với chị nha!”



Vì khó chịu về chuyện của Phó Kỳ, tôi rủ Thiên Thiên tối nay cùng nhau đi bar.

Như đã hẹn, đúng 10h đêm tôi đã có mặt tại bar, với một chiếc váy bó sát người cùng với đôi giày cao gót.

Thiên Thiên nhiệt tình đi ra đón tôi: “Cậu có nhớ mấy vận động viên mình đã nói với cậu không? Hôm nay chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng. Đảm bảo chỉ nay mai thôi, đến cả họ của Giáo Sư Phó là gì thì cậu cũng còn lâu mới nhớ ra.”

Ánh đèn quán bar lờ mờ, không khí tràn ngập mùi rượu hỗn tạp thuốc lá.

Đi đến một góc trong bar, liền thấy một loạt các bạn vận động viên ngồi đó, họ đều là đàn em của người yêu Thiên Thiên.

Thấy tôi và Thiên Thiên đi với nhau, họ ngay lập đứng lên chào hỏi: “Chị ạ! Chị buổi tối vui vẻ!”

Có lẽ, Thiên Thiên đã đặt biệt nói rõ về tôi cho họ biết. Tôi quay qua phía Thiên Thiên và thầm trao cho cậu ấy một cái nhìn biết ơn. Đúng là chị em tốt, lúc nào cũng hiểu rõ tôi.

Dưới sự lôi kéo của mấy cậu em, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt. Chỉ qua vài ly rượu mạnh, tôi hầu như đã không thể nhớ ra họ của Giáo sư là họ Trần hay là họ gì rồi. Sau một hồi lâu, lâu đến mức tưởng như đám đông nhảy múa trước mắt, ánh đèn lung linh và cơ bụng của mấy cậu em trai cũng dần trở nên mờ nhạt, tôi loạng choạng đứng dậy, cố gắng đi vào nhà vệ sinh.

Thiên Thiên gọi với theo tôi từ phía sau: “Vãn Vãn, cậu đi một mình có ổn không?”

Tôi đưa tay lên rồi ra hiệu “OK” với cậu ấy.

Tuy vậy, khi vừa đi đến góc hành lang, đầu tôi đột nhiên quay cuồng dữ dội, bước chân cứ loạng choạng dần rồi ngã về phía trước và đâm sầm vào một vòng tay ấm áp.

Cảm nhận được một vòng tay đang giữ quanh eo mình, tôi chớp chớp đôi mắt và nhìn thấy khuôn mặt của Phó Kỳ gần ngay trước mặt, hơi thở của anh ấy phả vào tai, khiến trái tim tôi tê dại.

Tôi dùng sức đặt tay lên ngực anh ấy: "Giáo sư Trần, thầy muốn làm gì?"

Anh không ngừng ôm tôi vào lòng: "Em uống nhiều quá rồi, để anh đưa em về."

Tôi dùng ngón tay trỏ chọt chọt vào ngực anh: “Hôm nay đưa em về nhà, ngày mai đưa bạn gái thầy về nhà, ngày mốt đưa vợ chưa cưới thầy về nhà hả? Giáo sư Phó, thầy biết đường về nhà mà. ”

Phó Kỳ trông có vẻ bối rối trong giây lát, sau đó vẫn tiếp tục ôm lấy tôi: “Em rất thích nói nhảm khi uống nhiều hả?"

“Nói nhảm? Những lời em nói ra khi uống nhiều đều là lời vàng lời bạc, là có thể viết luận văn, xuất bản thành sách đó thầy biết không?”

“Được, được, được, lời vàng lời bạc.”

Tôi bị anh ấy ôm như thế này, đầu óc ngay tức khắc có chút choáng váng. Bên tai tôi giờ đây chỉ còn văng vẳng tiếng của Thiên Thiên và Phó Kỳ, họ đang nói gì đó.

“Đi thôi, thầy đưa các em đi về. ”

“Hả, à được rồi Giáo sư Phó, em có thể đi về một mình.”

“Hay là để tôi gọi cố vấn học tập của em đến đón em?"

“ …Ha.ha... Giáo sư à! Cái này …uhm… tương đối rắc rối ạ.”

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang ở trong một chiếc ô tô và nó đang di chuyển.

“Thức dậy? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Tôi quay mặt sang và thấy Phó Kỳ đang lái xe.

“Sao thầy biết em đang uống rượu ở đây?"

“Chỉ là tình cờ đi ngang qua rồi gặp.”

[…]

Thấy tôi im lặng, anh tiếp tục hỏi: “Bạn gái và vợ chưa cưới khi nãy em nói là có ý gì?”

“Theo nghĩa đen.” Tôi ủ rũ trả lời.

Anh dừng xe lại: "Em ấy có nói gì về anh không?"

“Uhmm”

“Em ấy là con gái của bác hàng xóm cạnh nhà anh. Hiện tại, em ấy mới là sinh viên năm nhất. Lúc nhỏ, gia đình anh hay trêu đùa con bé về việc kết hôn, nên em ấy mới đinh ninh điều này trong đầu và coi mình là vợ chưa cưới của anh. ”

"Ohhh~~~” Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe: “Thầy có vợ chưa cưới hay không thì đi mà tìm bạn gái của thầy mà giải thích, em với thầy chỉ là “đối tác chơi game” thôi mà, nói với em việc đó để làm gì?”

Phó Kỳ hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Em hiểu lầm rồi. Anh không có người bạn gái khác.”

“Không sao.” Tôi xoa xoa huyệt thái dương rồi bỗng dưng nhớ ra gì đó: “Sao lại dừng xe rồi, bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Nhà của em ở tầng dưới. "

“À, em cảm ơn Giáo Sư Trần à không Giáo sư Phó. ”

Tôi lễ phép cảm ơn rồi quả quyết xuống xe.

Phó Kỳ đi theo phía sau tôi, thong thả chỉ đường cho tôi.

“Sai đường rồi, rẽ trái mới đúng. ”

“Đi đâu bên đó vậy, đi thẳng, đi thẳng. ”

Hình như hôm nay tôi uống hơi nhiều.

Cuối cùng, tôi cũng đã tìm thấy được cánh cửa căn hộ của mình. Phó Kỳ nhanh chóng đi đến giúp tôi mở cửa.

Tôi khom người xuống đồng thời cúi đầu: "Cảm ơn Giáo sư Phó."

Vừa quay người đi vào, liền bị anh áp sát vào tường và ôm chặt vào trong lòng.

Giọng nói của anh trầm xuống, ngữ khí có vài phần bất lực: “Ngốc, người bạn gái mà anh nói đương nhiên là em rồi, em không thể kiên nhẫn chờ đợi hả?”

Tôi đang cố vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của anh thì đột ngột dừng lại khi nghe câu đó:

“Trước đó thầy nói rõ ràng là không phải em.”

“Hiện tại đúng là không phải em, nhưng sau khi em tốt nghiệp thì người đó chính là em. ”

“…Có khác nhau sao?"

“Nhiệm vụ của em bây giờ là tốt nghiệp cho thật suôn sẻ, vì anh không thể chờ thêm được nữa.”

Tôi ngước nhìn thẳng vào mắt anh: “Rốt cuộc, thầy nói nhiều như vậy là thầy thích em?”

Đèn trong hành lang vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ còn hơi thở của chúng tôi đang quyện vào nhau.

Tôi nhận thấy rằng có một sự chạm nhẹ giữa hai cái trán của chúng tôi: “Ừ, anh thích em.”

“Có thật sự nhất thiết phải ở bên nhau sau khi em tốt nghiệp không?”

“Uh, sẽ sớm thôi mà.”

"Vậy em có thể yêu cầu một vài quyền lợi trước có được không?"

“Huh?Quyền lợi gì?”

Ngay lập tức, tôi kiễng cao chân lên, tay choàng quanh cổ anh ấy kéo xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.

Phó Kỳ sững người trong giây lát. Anh dùng bàn tay to lớn nâng cằm tôi lên, mơ hồ nói: “Anh có thể cho em nhiều hơn nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.